Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Chương 9: Q.3 - Chương 9: Phần 4: Gặp nạn




Bạc hoàng hậu vẫn đứng yên tại chỗ, dùng ánh mắt bình thản nhìn khung cảnh trước mặt, một lúc lâu sau mới chậm rãi lên tiếng, “Sở Lăng Thường, đừng tưởng ỷ rằng ngươi có vài phần nhan sắc mà muốn tiến vào hậu cung này. Bản cung làm chủ tam cung lục viện này phải thay hoàng thượng phân biệt thị phi. Bản cung là cháu của Bạc thái hậu, ngay cả hoàng thượng cùng đương kim thái hậu cũng phải nể mặt bản cung vài phần, đâu đến lượt ngươi muốn bay lên cây làm phượng hoàng. Hậu cung này kẻ muốn bay lên ngọn cây làm phượng hoàng có không ít người, kết quả không phải bản cung vẫn an ổn đứng đầu đông cung hay sao?” Bà ta nói đến đây hơi ngừng lời rồi cười lạnh một tiếng, hơi quay đầu nhìn về phía Lật phi, “Muội muội thấy ta nói có phải hay không?”

Mấy lời này tiếng là nói cho Sở Lăng Thường nghe nhưng thực chất lại đang ám chỉ Lật phi.

Sắc mặt Lật phi hơi biến đổi, cố đem sự phẫn nộ trong lòng đè nén lại, khóe môi hơi mấp máy nhưng rồi cuối cùng không nói lời nào.

Hai người bọn họ tuy âm thầm tranh đấu như vậy nhưng tất cả đều xem Sở Lăng Thường như cái gai trong mắt. Còn Sở Lăng Thường thì không có tâm tình để ý nhiều chuyện như vậy. Nàng chỉ có thể mở to đôi mắt nhìn ma ma nghiệm thân đang từng bước tới gần. Công cụ nghiệm thân kia ở trước mặt nàng như không ngừng phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo. Ngay sau đó, Sở Lăng Thường chỉ cảm thấy thân thể chợt lạnh đi, vạt váy cũng bị nhấc lên. Mặc dù vẫn còn khoảng cách khá xa nhưng nàng đã có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo của thứ đó…

Không, như vậy nàng sẽ chết mất! Nhất định sẽ chết mất!

“Buông ra…” Sở Lăng Thường cố sức giãy giụa nhưng đám cung nữ kia lại càng dùng sức giữ nàng lại. Sắc mặt ma ma nghiệm thân vẫn không chút thay đổi, bà ta nhìn nàng buông một câu, “Sở cô nương, cô tốt nhất là ngoan ngoãn phối hợp với lão nô đi, nếu không đừng trách lão nô dùng lực quá mạnh, đến lúc đó, chịu thiệt chỉ có bản thân cô nương mà thôi.”

Nói xong mấy lời này, bà ta liền đưa tay muốn cởi bỏ y phục bên trong của nàng…

Khóe môi Bạc hoàng hậu lại cong lên như ẩn hiện ý cười…

Lật phi cùng mấy phi tần khác cũng nhất loạt bước tới…

Sở Lăng Thường cảm thấy hoàn toàn vô vọng, một cảm giác bi thương dâng tràn trong lòng, đau đớn nhắm đôi mắt lại, chết lặng chờ mũi nhọn đâm đến thấu xương kia. Lẽ nào nàng thực sự bị một đám nữ nhân độc địa kia hãm hại đến như vậy? Chẳng lẽ, vận mệnh của nàng chính là như vậy?

Trong mắt ma ma nghiệm thân ánh lên tia đắc ý, bàn tay vừa chạm đến váy lót của nàng thì từ bên ngoài điện vang lên hai thanh âm cực kỳ chói tai. Thanh âm đó sắc bén tới mức tựa như có thể xé rách bầu không khí, khiến cả người ma ma nghiệm thân run lên, rồi chỉ nghe một tiếng “cạch”, công cụ trên tay bà ta liền rơi xuống đất.

Hoàng hậu cùng đám cung nữ và tất cả mọi người trong điện đều nghe được âm thanh khác thường kia. Bọn họ sửng sốt quay sang nhìn nhau, không hiểu đó là thanh âm gì…

Thanh âm sắc nhọn đó rơi vào trong tai Sở Lăng Thường khiến nàng bừng tỉnh mở to đôi mắt, trên gương mặt hiện rõ sự kinh ngạc cùng vui mừng. Còn chưa kịp phản ứng, nàng lại nghe được từ phía cửa sổ bị hai luồng lực mạnh đánh vỡ, rồi hai bóng trắng lao vọt vào điện cùng với một tiếng kêu chói tai, hướng phía đám cung nữ cùng ma ma nghiệm thân lao tới.

“A…” trong điện lâm vào cảnh hỗn loạn, ngay cả hoàng hậu cùng Lật phi cũng kinh ngạc.

“Đó…đó là cái gì?” Bạc hoàng hậu sợ tới sắc mặt trắng bệch, vừa dứt lời thì hai bóng trắng đó lại hướng phía bà ta lao tới, vươn móng vuốt nhắm ngay phía mắt bà ta…

“Hạc nhi…” Sở Lăng Thường khẽ gọi một tiếng, hai bóng trắng kia lập tức ngừng việc tấn công lại, quay đầu bay tới bên Sở Lăng Thường, nhẹ nhàng đậu xuống bên cạnh nàng hệt như thần hộ mệnh.

Lúc này mọi người mới nhìn rõ, thứ phá cửa sổ lao vào không phải dị thú gì mà là hai con tiên hạc…

“Mau…mau kêu người tới….kêu thị vệ…giết hai con súc sinh này!” Lật phi cũng sợ tới mức nói năng lộn xộn, ra lệnh cũng run rẩy.

Dường như có thể nghe hiểu lời của Lật phi, hai tiên hạc hướng về phía bà ta kêu lên hai tiếng mang theo ý đe dọa rõ ràng khiến Lật phi sợ tới trừng lớn hai mắt, cánh môi cũng run rẩy không ngừng.

“Sở Lăng Thường to gan, ngươi dám làm loạn hậu cung, bản cung nhất định phải nghiêm trị. Người đâu, truyền trượng hình cùng thị vệ…” Sắc mặt Bạc hoàng hậu cũng không khá hơn bao nhiêu, tay run run chỉ về phía Sở Lăng Thường.

Nhưng bà ta vừa dứt lời, cửa điện liền chậm rãi mở ra, một đạo nhân dáng vẻ vô cùng ung dung mỉm cười bước vào, bình thản lên tiếng.

“Hoàng hậu nương nương, Hạc nhi này là do tại hạ nuôi, có liên quan gì tới Sở cô nương đâu?”

Tất cả mọi người theo tiếng nói nhìn lại, nhất thời lặng người…

Dưới ánh mặt trời chiếu vào, một thân hình nam nhân xuất hiện nơi cửa điện. Nam nhân này khoác trên người một bộ y phục trắng như tuyết, thân hình cao lớn như phảng phất ánh sáng lấp lánh của vầng trăng. Ánh mặt trời phản chiếu trên gương mặt đẹp của người này giống như tỏa ra một vầng sáng màu vàng chói lọi. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, vài cánh hoa đào nhẹ nhàng buông xuống, theo tay áo phất phơ tạo thành một khung cảnh siêu phàm thoát tục, khí chất của người này cực kỳ thanh khiết tự nhiên, khiến người ta có một cảm giác thanh nhã cao quý kinh tâm động phách…

Vị cứu tinh vừa xuất hiện tạm thời có thể ngăn cản được hành vi của đám phi tần ác độc nhưng liệu có thể cứu được Sở Lăng Thường một cách triệt để hay không?

Người này có quan hệ gì với Sở Lăng Thường?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.