Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Chương 14: Q.6 - Chương 14: Phát hiện mật thất




Vu Đan thận trọng liếc mắt nhìn Thiền Vu, thấy sắc mặt ông ta xanh mét đến dọa người thì sợ tới mức phải vội vã cúi đầu xuống.

Một lúc lâu sau, Nam Hoa công chúa mới chậm rãi bước tới, nhẹ giọng nói với Thiền Vu, “Thiền Vu chớ tức giận, xin hãy nghĩ cho thân thể của mình.”

Thiền Vu quay sang nhìn Nam Hoa, khẽ gật đầu. Nét giận dữ trong mắt ông ta cũng chậm rãi tan đi rồi khuôn mặt cũng trở nên ôn hòa hơn.

Sắc mặt Yên thị lại lần nữa khó coi đến cực điểm.

Đợi Thiền Vu lại lần nữa ngồi trở lại ghế, Hách Liên Ngự Thuấn kín đáo nhìn về phía Nam Hoa công chúa, ánh mắt thoáng qua chút suy tính, mà ánh mắt Dạ Nhai Tích nhìn về phía Nam Hoa cũng dâng lên một tia ảm đạm.

Nam Hoa công chúa trấn an Thiền Vu xong, theo bản năng ngẩng đầu lên lại vô tình nhìn thẳng vào đôi mắt Dạ Nhai Tích, ánh mắt cô thoáng có chút run rẩy nhưng liền đó vội chớp mắt khôi phục lại sự bình tĩnh vốn có.

Ánh mắt Dạ Nhai Tích vẫn không dời đi chỗ khác mà vẫn nhìn Nam Hoa thật lâu…

Rất nhanh chóng, mấy toán nhân mã chia các nẻo lục soát đã quay trở lại. Thị vệ dẫn đầu mỗi toán bẩm báo với Hách Liên Ngự Thuấn rằng không tìm thấy Sở Lăng Thường cùng vật khả nghi nào. Yên thị ở một bên nghe vậy mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Dưới ánh mặt trời chói chang, sắc mặt Hách Liên Ngự Thuấn vẫn cực kỳ bình thản, hắn nghe xong lời của thị vệ thì khẽ gật đầu, không bày tỏ bất kỳ thái độ gì.

Vu Đan liền bước tới cười lạnh, “Tả hiền vương xem ra đã nỗ lực rất nhiều nhưng đáng tiếc cũng chỉ hoài công. Vụ này bản vương phải nhất định phải tính toán sòng phẳng với ngươi mới được.”

Hách Liên Ngự Thuấn nghe vậy cũng chỉ cười lạnh mà không nói gì.

Dạ Nhai Tích thì cảm thấy có chút kỳ quái, đáy mắt dâng lên một tia khó hiểu.

“Thiền Vu!” Vu Đan hướng về phía Thiền Vu Quân Thần, cao giọng nói, “Tả hiền vương hành động như vậy chẳng những phá hỏng hôn lễ hôm nay mà còn làm nhi thần mất hết tôn nghiêm trước mặt Thiền Vu cùng mọi người. Hôm nay hắn lại tới lục soát phủ của nhi thần nhưng tìm không được người. Thật đúng là oan uổng quá! Xin Thiền Vu làm chủ lấy lại công đạo cho nhi thần.”

Thiền Vu nhìn về phía Hách Liên Ngự Thuấn, “Ngự Thuấn, nếu ở trong phủ lục soát không ra, vậy mau thu hồi binh mã đi.”

“Thiền Vu!” Ánh mắt Hách Liên Ngự Thuấn vẫn cực kỳ bình thản, nhẹ giọng nói, “Nhi thần còn có một toán nhân mã vẫn đang tiến hành lục soát, nếu như thật sự khiến nhị vương tử bị oan uổng, nhi thần nguyện ở trước mặt văn võ bá quan tự mình tạ tội với hắn.”

Thiền Vu nghe vậy liền gật đầu.

Vu Đan khẽ hừ lạnh một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.

Nam Hoa công chúa ở một bên âm thầm cúi đầu, lặng lẽ liếc mắt nhìn Hách Liên Ngự Thuấn, thấy ánh mắt hắn vẫn bình ổn không hề nóng vội thì tâm tình cũng nhẹ bớt.

Được làm vua thua làm giặc, thời khắc này, đâu phải chỉ quyết định số phận một mình hắn.

Thời gian nửa nén hương vừa trôi qua, đột nhiên từ phía tây phủ truyền tới tiếng hô lớn, “Tìm được rồi!” Rất nhanh chóng, thị vệ dẫn đầu toán lục soát cuối cùng chạy tới, vội vàng bẩm báo, “Vương gia, mạt tướng cùng mọi người ở phía Tây viện phát hiện một mật thất ngầm trong lòng đất, bên trong chẳng những có vô số trân bảo, còn có một bình khá kỳ quái, còn có…” Nói đến đây, thị vệ hơi ngừng lời, cẩn thận liếc mắt nhìn Thiền Vu.

Thiền Vu Quân Thần đầu tiên có chút sửng sốt, sau đó liền đập bàn đánh rầm, “Còn có cái gì?”

“Bẩm Thiền Vu, còn có….” Thị vệ đầu lĩnh ấp úng một lúc mới nói, “Còn tìm thấy bộ binh thư đã bị mất trong cung.”

Sắc mặt Vu Đan cùng Y Kha tràn ngập sự kinh hãi. Cái này….làm sao có thể? Bọn họ chẳng những tìm được mật thất, còn có binh thư ở đâu ra? Binh thư căn bản sao có thể ở trong phủ của hắn?

“Cái gì?” Thiền Vu Quân Thần tức giận ra lệnh, “Đưa ta tới đó!”

Thị vệ đầu lĩnh vội vàng dẫn đường, Yên thị cũng vội vàng đi theo. Nam Hoa công chúa đi sát phía sau. Vào đến bên trong, Vu Đan mặt đã xám như đống tro tàn, hắn đột ngột vọt lên túm lấy Hách Liên Ngự Thuấn, hung tợn nói, “Là ngươi hãm hại ta có đúng không? Binh thư là do ngươi bỏ vào?”

“Nhị vương tử!” Y Kha thấy vậy vội lên tiếng khuyên can. Lúc này hắn mới chợt hiểu vừa rồi Hách Liên Ngự Thuấn cố ý chọc giận Vu Đan, như vậy sự nóng vội của Vu Đan sẽ khiến Thiền Vu cảm thấy phiền não, hôm nay lại thấy binh thư cùng độc dược và trân bảo, như vậy hảo cảm của Thiền Vu với Vu Đan sẽ mất hết.

“Tả hiền vương, tha được cho người thì nên tha, ngài đừng làm quá.”

Hách Liên Ngự Thuấn nhìn về phía bọn họ, đôi môi mỏng nhếch lên nụ cười lạnh lẽo, cho dù ở dưới ánh mặt trời cũng vẫn khiến người ta cảm nhận được sự băng giá.

“Làm sao mà các ngươi cũng biết đạo lý tha được cho người thì nên tha vậy? Lời này từ miệng các ngươi nghe thật quá mức buồn cười. Nếu như hai ngươi thật sự hiểu được đạo lý này, cần gì phải phái người hãm hại bản vương lúc trước, hạ độc hại Lăng Thường về sau?”

Vu Đan cùng Y Kha cùng lúc trợn to hai mắt. Hách Liên Ngự Thuấn quả nhiên là kẻ đứng đằng sau vụ này, hết thảy đều nằm trong sự sắp xếp của hắn.

“Hai vị còn không theo vào xem một chút cho yên tâm?” Hách Liên Ngự Thuấn giơ tay lên vỗ vai Vu Đan một cái, thanh âm mang theo chút lười biếng nhưng vẫn toát lên vẻ tàn nhẫn dễ thấy.

“Bản vương sẽ từ từ chơi cùng ngươi…”

Nói xong, hắn cười ha ha một tiếng rồi đi vào trước.

Sắc mặt Vu Đan tái nhợt đến cực điểm.

***

Mật thất dưới lòng đất ở khu tây nằm dưới một tàng cây cả trăm tuổi, cơ quan mở đóng đặt trong thư phòng, kích thước rộng chừng một thước. Bọn thị vệ đi xuống một hồi sau đó từng rương trân bảo được lần lượt mang ra ngoài.

Sắc mặt Thiền Vu càng lúc càng khó coi, khi ước chừng tới mười rương trân bảo được bày ra dưới ánh mặt trời, trên trán ông ta đã lộ rõ cả gân xanh, có thể thấy được lửa giận trong lòng ông ta mãnh liệt đến chừng nào.

Toàn thân Vu Đan đã sớm xụi lơ, sắc mặt Y Kha xám như tro tàn, đến lúc thấy thị vệ đem cái bình nhỏ cùng binh thư lên thì trong mắt hắn chỉ còn lại sự tuyệt vọng.

Xong rồi, hết thảy đều xong rồi.

Thiền Vu Quân Thần đưa tay cầm lấy cuốn binh thư bằng thẻ trúc dầy cộm nặng nề, đau lòng nhìn nó trân trân, ngón tay không ngừng run rẩy. Ông ta thực sự không ngờ tới binh thư lại ở trong phủ của Vu Đan.

Ngoại trừ những thứ đó, còn lại đều là trân bảo cống phẩm bị con trai của ông ta bớt xén giữ riêng lại.

“Rốt cục đây là cái gì?” Đè nén cơn giận, Thiền Vu cầm lấy cái bình nhỏ hỏi lại.

Đám thị vệ nhìn nhau nhưng không một ai biết để trả lời.

Thiền Vu Quân Thần vừa định mở bình ra…

“Không được!”

“Thiền Vu, khoan đã!”

Tiếng ngăn cản của Dạ Nhai Tích cùng Vu Đan đồng thời vang lên.

Thiền Vu Quân Thần dừng động tác lại, đôi mắt sắc bén dừng lại trên khuôn mặt Vu Đan, đau lòng ôm đầu hỏi, “Đây chính là thứ độc dược ngươi hạ trong ly của ta?”

“Phụ vương, không…không phải là…” Vu Đan bị dọa cho sợ đến đến nói năng cũng không rõ ràng.

“Thiền Vu, chuyện này không thể đùa được, nhất định phải tra cho rõ ràng.” Yên thị ở một bên khẩn cầu.

Dạ Nhai Tích suy nghĩ một chút rồi bước lên, “Thiền Vu, có thể để tại hạ xem xét một chút không?”

Thiền Vu cắn chặt răng, đem bình nhỏ trên tay giao cho Dạ Nhai Tích, lúc bàn tay rút về còn có chút run run.

Dạ Nhai Tích nhận lấy chiếc bình, cũng không lập tức mở ra mà đi tới một chỗ ít người, sau khi mở bình ra đem chất lỏng trong đó đổ một ít ra ngoài, vẩy vào một bụi hoa rồi sau đó đóng kín bình lại.

Mọi người cực kỳ kinh hãi bởi bụi cây vốn đang sinh trưởng rất tốt chỉ trong nháy mắt đã khô héo, chẳng những khô héo mà đất xung quanh còn biến thành màu đen kịt như bị mực nhuộm kín.

“Bẩm Thiền Vu, bình này đúng là chứa Ma đằng.” Dạ Nhai Tích khẽ lên tiếng nhưng giọng nói lại cực kỳ kiên định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.