Đại Hoan Hỉ

Chương 3: Chương 3




.

..::Chương 3::..

.

.

Hiện giờ đang là mùa có tỷ lệ bão phát sinh cao nhất, nhưng cơn bão Lana ấy lại tới quá đột ngột, đã hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch du lịch tốt đẹp của các cậu trai lớp mười trường trung học Vĩnh Cương.

Lúc thầy hướng dẫn tới kiểm tra phòng thì thấy cả đám đang ủ rũ, có người lên mạng, có người đang đọc mail trên điện thoại. Vì ‘Lana’, cho nên cả đoàn đều bị bắt trở về phòng chờ, không được phép ra ngoài.

“Trương Chính Hàng… Trương Chính Hàng?” Thầy hướng dẫn để danh sách xuống, quét qua Đan Giai Nguyệt và mấy bạn học khác đang có mặt trong phòng.

Không thấy Trương Chính Hàng đâu.

Đêm nay ‘Lana’ đổ bộ vào, khiến thầy hướng dẫn lo lắng vô cùng. Trong tình hình khẩn cấp trước mắt, thầy hướng dẫn phải nhờ nhân viên bảo vệ của khách sạn giúp đỡ, đồng thời cũng hỏi tới hỏi lui xem trong các học sinh, ai là người đã nhìn thấy Trương Chính Hàng trong khoảng thời gian gần đây nhất. Rất nhiều bạn học cũng chủ động xin gia nhập vào đội ngũ tìm kiếm với thầy, nhưng ông điều cự tuyệt và nhắc lại thêm một lần là không ai được phép ra ngoài một mình nữa.

Giờ cứ đi tìm trước, nếu đến sáng mai vẫn chưa gặp thì phải báo cảnh sát ngay. Thầy hướng dẫn nghĩ như thế, rồi xoay người đi ngay ra cửa.

“Thầy hướng dẫn, ờ, hồi chiều, em có nhìn thấy Trương Chính Hàng…” Đan Giai Nguyệt gọi ông lại.

Giữa vùng trời và biển tối đen, từng cơn sóng vỗ mạnh vào bờ cát như lũ yêu quái đang lăm le vào bờ. Bốn năm bảo vệ, thầy hướng dẫn và Đan Giai Nguyệt tổng cộng sáu bảy người men theo ánh đèn pin mỏng manh bắt đầu tìm kiếm bên bãi biển đã bắt đầu trút xuống những hạt mưa nho nhỏ.

“Trương Chính Hàng—”

“Trương Chính Hàng—”

Một bảo vệ đang dùng loa phóng thanh la to lên, những người không có loa đương nhiên là phải tự kêu bằng âm thanh trong yết hầu.

“Cậu nhìn thấy cậu ấy ở đây phải không?” Thầy hướng dẫn hỏi lại.

“Dạ! Cậu ấy nói cậu ấy muốn tới phòng hải cảnh…” Đan Giai Nguyệt cố khống chế giọng nói đang run lên vì rét lạnh.

Gió nổi, mưa to, mưa gió mỗi lúc một lớn hơn.

“Cứ như vậy không được đâu! Thầy Đinh à, chúng ta phải chia nhau ra tìm thôi!” Bảo vệ trưởng đề nghị với thầy hướng dẫn.

Ngẫm một chút, thầy hướng dẫn đồng ý. Đồng thời, cũng giao Đan Giai Nguyệt cho bảo vệ trưởng, sau đó chia ra làm ba đội, đi tìm theo ba hướng.

Đan Giai Nguyệt và bác bảo vệ trưởng đi tới phòng hải cảnh xa nhất bên bờ biển để tìm kiếm.

Mới giây trước bác ấy còn bảo ‘Đi theo sát chú, đừng để lạc’, vậy mà khi cậu buộc dây giày xong ngẩng đầu lên nhìn, bác ta đã biến mất tăm.

Cả người Đan Giai Nguyệt bị mưa tạt ướt đẫm, gió ở mặt biển lại thổi từng trận tới, lạnh run.

Chết rồi! Đèn hết pin!

“Bác bảo vệ! Bác bảo vệ —-” Tiếng gọi cũng bị gió mưa che lấp mất.

Đi tới phía trước mấy bước, có một bóng cây xuất hiện ngay trong tầm mắt Đan Giai Nguyệt, dưới bóng cây ấy là bóng đen hình một ngôi nhà.

Là… Phòng hải cảnh? Là phòng hải cảnh! Đan Giai Nguyệt reo hò trong lòng, nhưng do đêm tối, cậu cũng chẳng dám chạy nhanh, cứ sờ soạng đi dần dần lên bậc thang, mò tới bên cánh cửa gỗ.

Cửa đã khóa… Tâm tình cậu lại trôi tuột xuống, xem ra Trương Chính Hàng không có ở đây rồi.

Kế đó cậu mới bắt đầu lo lắng, không biết mình phải làm thế nào đây.

Cây cối quay cuồng trong gió, mưa theo gió thổi tới bên mái hiên, rơi xuống người Đan Giai Nguyệt.

Đan Giai Nguyệt cảm thấy mệt mỏi, ngồi phịch xuống. Cậu lấy điện thoại ra, ngẫm chắc là không có sóng, nhưng sau cùng lại chẳng muốn bỏ qua.

Màn hình di động tỏa ra một cột sóng mỏng manh, thế là cậu cứ gọi thử một cú. Đan Giai Nguyệt theo bản năng ấn xuống dãy số đó.

‘Tút—’ Tiếng đổ chuông. Ngay khi cậu định bỏ cuộc thì ở đầu bên kia ‘Alo’ một tiếng, giọng của người nọ đã truyền tới.

“Alo! Mục Thiên Nam, tớ là Đan Giai Nguyệt, tớ bị lạc đường, cậu báo cho…” Sau đó di động lại truyền tới tiếng tút tút, cột sóng trên điện thoại đã biến mất.

‘Bụp’. Đan Giai Nguyệt khép di động lại. Ngu thật mà, muốn gọi cũng phải gọi cho thầy hướng dẫn chứ, gọi cho Mục Thiên Nam làm gì? Mình không quen biết với cậu ta, mà cho dù có quen đi nữa, sao cậu ấy có thể nửa đêm nửa hôm mạo hiểm tới đây như thế chứ?

Tính sao đây? Cậu không biết đường, trời lại tối, mưa gió còn to như vậy. Xem ra, cậu chỉ có thể đợi tới hừng đông, sau đó mới tiếp tục nghĩ cách, giờ đành phải ở lại đây một đêm thôi.

Lạnh quá… lạnh quá… Giờ Trương Chính Hàng đang ở đâu? Chắc cậu ấy cũng lạnh lắm… Thật muốn ngủ, nhưng lạnh quá ngủ không được…

Đan Giai Nguyệt ôm đầu gối, tinh thần bắt đầu hốt hoảng.

Cũng không biết qua bao lâu, ý thức của Đan Giai Nguyệt bị ai đó lay tỉnh.

“Tỉnh lại đi… Đan Giai nguyệt! Đan Giai Nguyệt!” Có ai đó đang gọi cậu. Nghe tiếng giống như… Á? Mục Thiên Nam?

Lần này thì cậu tỉnh táo lại thật rồi.

“Sao cậu tìm tới đây được?” Đan Giai Nguyệt đứng phắt dậy, hỏi ngay. Trong giọng nói của cậu chứa đầy sự vui mừng, giống như tìm được sự sống từ trong cái chết.

Mục Thiên Nam cũng không định nói cho Đan Giai Nguyệt biết di động của mình có công năng tìm người thần kỳ cỡ nào. Cậu ta chỉ xoay người đi tới cánh cửa phòng hải cảnh.

Đụng tới ổ khóa, cậu kéo xuống, xoay qua nói với Đan Giai Nguyệt: “Đưa di động của cậu cho tôi!”

“Hử? À, à, đây nè, cậu lấy đi!” Cậu còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ sự hưng phấn khi nãy, đã ngây ra dâng di động mình lên.

Mục Thiên Nam cầm lấy điện thoại, động tác kế tiếp chính là cầm nó nện vào ổ khóa. Trong lúc chủ nhân của chiếc điện thoại ấy trợn mắt há mồm ra nhìn thì khoảng một phút sau ổ khóa đã bung ra và người nào đấy đã vô cùng ung dung ném cái khóa và chiếc di động hư xuống đất, mở cửa.

“Di động của tớ…” Đan Giai Nguyệt muốn quay lại nhìn thi thể chiếc di động của mình, nào ngờ lại bị kéo mạnh vào trong. Đấy là bàn tay của Mục Thiên Nam, ấm áp và dày rộng.

Đó là một căn phòng trống, bên trong không có gì cả. Nhưng ít nhất nó cũng có thể giúp hai người đang ướt đẫm tránh được mưa gió.

Cảm thấy an tâm xong, giờ cậu bắt đầu xấu hổ. Bỗng nhiên, người luôn thích nói nhiều như Đan Giai Nguyệt lại chẳng biết nên nói cái gì.

“Ờ… Sao cậu tìm tới đây được vậy?” Ban nãy đã hỏi rồi, nhưng vẫn chưa có được lời đáp.

“…Di động của tôi có chức năng đó!” Trong bóng đêm, thanh âm lạnh lùng của Mục Thiên Nam truyền tới.

“Ờ!” Tuy không hiểu lắm, nhưng cậu cũng không muốn tiếp tục mấy vấn đề phức tạp này. Đan Giai Nguyệt hắng giọng một chút, nói: “Cảm ơn cậu đã tới tìm tớ!”

“Ừ!” Vẫn một từ đơn giản như trước, tỏ vẻ đã hiểu rồi.

“À, đừng đứng như thế, chúng ta tìm chỗ ngồi thôi!” Đan Giai Nguyệt bắt đầu hồi phục lại vẻ nhiệt tình xưa nay của mình.

Trong bóng đêm, hai người ngồi dựa vào tường, cách nhau khoảng nửa thước.

“Mình cứ ngồi đây chờ tới hừng đông đi! À, phải rồi, lúc cậu tới đây, cậu có nói với các bạn học một tiếng không?” Đừng để vì một người đi không lên tiếng, hại mọi người phải đi tìm mất tích hết người này tới người khác thế này.

“…Có nói!” Đừng nghĩ tôi là tên ngốc giống cậu, đến đường cũng đi lạc thế chứ.

“Ờ, vậy thì tốt rồi!”

Hai người lại bắt đầu im lặng.

“Ờ, Mục Thiên Nam…”

“Chuyện gì?”

“Cậu không ngủ hả?”

“……” Một vấn đề thật ngu ngốc và Mục Thiên Nam từ chối trả lời.

Tuy Mục Thiên Nam là một người có bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại là một người tốt, chịu giúp người gặp nạn, cho nên, Đan Giai Nguyệt cũng không buồn vì chuyện cậu ta đột nhiên lạnh lùng như thế.

“Hai người chúng ta nói chuyện đi, dù sao thì tớ cũng không ngủ được!” Nói chuyện thôi, nói chuyện thôi. Nói chuyện có thể gia tăng hiểu biết lẫn nhau, mà hiểu biết thì có thể trở thành bạn bè nha. Đan Giai Nguyệt bỗng cảm thấy rất vui.

“Cậu thật là ồn!” Mục Thiên Nam mở mắt ra, nói thẳng.

“Không thể nói chuyện sao?” Trong bóng đêm, câu nói ấy có chút đáng thương. Đan Giai Nguyệt chính là một cậu bé hay nói hay cười cũng rất hay làm nũng à nha!

“…Tớ nghe!” Mục Thiên Nam tựa đầu lên miếng ván gỗ, hai mắt nhắm nghiền. Trong mười lăm năm qua, lần đầu tiên cậu thấy một người hoạt bát như thế. Đó là một người đặc biệt, nhưng cậu cũng chẳng ghét.

Cậu bé hay nói nhiều bắt đầu câu chuyện, miệng mấp máy liên tục. Ban đầu là tã lót rồi đến dép lê, từ chuyện con chó nhỏ trong nhà cho tới cây bông gòn ở trường học, nói từ người nhà cho tới bạn bè, rồi tới cả thầy cô.

Mục Thiên Nam không đáp lại, cậu chỉ lẳng lặng lắng nghe. Tính ra thì nghe xong, cậu cũng thấy có chút thú vị. Cho đến khi, giọng nói của ai đó ngày một yếu dần và trên bờ vai cậu xuất hiện một vật lạ – đầu của Đan Giai Nguyệt.

Ngủ rồi. Tóc và quần áo ướt đẫm.

Mục Thiên Nam định đẩy cậu ta ra, nhưng sau cùng cậu lại không làm thế. Có lẽ, đó là sự dịu dàng hiếm có nhất đời này của cậu.

Mục Thiên Nam vẫn không nhúc nhích, khép hai mắt, thức cho tới bình minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.