Đại Học Là Gì? Inspired By A True Story

Chương 50: Chương 50: Biển Động




Xin lỗi các bác nay lần đầu tiên delay kiểu này, máy hư em thức tới giờ sửa luôn, muốn gõ tiếp chap mà không được, em không ngờ sức mạnh mạng xã hội kinh khủng vậy em mới lên face tầm ngày mà từ 8 share lên 100 share rồi, mãi yêu các bác. Chap này nói chung khộng ưng ý lắm tại viết khá vội, nhưng tiền đề cho những chap sau, một chap giới thiệu nhỏ bạn thân em, coi như vậy đi, một chap bắt đầu cho một chuỗi ngày giông bão sắp tới. Biển sẽ động không thể cứ mãi bình yên.

s:// .facebook.com/daihoclagif17voz/?fref=ts

Câu nói kinh điển là khi người ta mất đi cái gì người ta mới thấy trân trọng, hay là trong trường hợp của mình, khi xa gia đình mới thấy yêu thương, không biết khi các thím đã và đang sẽ trải qua cái thời cấp 3 á có quan trọng bạn bè hơn không, có lúc á quả thật em sa đà vào lũ bạn thân chí cốt, không nghĩ nhiều đến cảm giác của cha mẹ, mà không đúng không phải là không nghĩ đến, mà là không nghĩ nhiều được như bây giờ. Tình cảm cấp 3 là vô tư lự, giờ em vẫn còn nhóm bạn thân cấp 3, chơi chí cốt 9 đứa cả nam và nữ luôn, lên đại học đọc qua mấy chap các thím đã dần định hình được đó là ai rồi phải không, nhưng tình bạn đại học với cấp 3 nó khác nhau lắm, từ từ các thím sẽ biết, thật sự cảm thấy may mắn trong những năm tháng đại học, may mắn gặp nhau và học chung chúng mày nhỉ.

Sau tất cả ta nhận ra rằng, dù xã hội, bạn bè người thân hay người yêu quay mặt với ta, dù ta có thất bại, gia đình vẫn còn lại, hay nói chính xác hơn là ba mẹ sẽ không bao giờ bỏ rơi ta, cảm giác rất đặc biệt đó là tình thân.

Bữa cơm gia đình ấm áp, nhà mình có thói quen ăn cơm khá trễ, cả nhà hay vừa xem thời sự vừa ăn cơm, má bới cho nó bát cơm rồi nói:

- Mày về mà sao không nói ai vậy?

Gắp món chả trứng tôm chiên, má vừa mới làm, tại vì mình về không nói ai nên không có làm đồ ăn nhiều, nói vậy thôi cũng quá chừng rồi, tại má biết mình khoái món này.

- Dạ, tại được nghỉ, hứng chí quá con về luôn. Mà chừng nào ba về má.

Nhìn đồng hồ rồi má nói:

- Nãy điện thoại ổng nói, đang ngoài cảng không về ăn cơm, nay nhiều việc, chắc tối ổng mới về đó.

- Nay ghe vào hả má, hì hì. Để hồi con nói ba coi có mực hay cá nào tươi tươi con đem lên đó.

- Mày xách lên đó nhậu hay gì. Má nhìn mình tra hỏi.

- Con đem lên ăn, với cho dì Xuân với chú Đức,chú lo cho con quá chừng cái vụ lái xe.

- À, mà mày học lái xe chừng nào thi? Biết lái đừng có mà đua đòi ổng mua xe cho đó biết không.

- Trời con ở nhà trọ mà mua rồi để đâu, với con chưa chạy rành không dám chạy đâu, chắc tháng nữa đó má.

Má nhìn mình cười cười:

- Mày học đã không dám chạy vậy học chi, phí tiền. Mà học hành trên đó sao rồi, mấy nay có hay đi chơi với con bé Ngọc không?

Mình với tay bới thêm bát nữa, lâu rồi mới ăn được cái vị quen thuộc này, mà ai cũng phải công nhận là đồ ăn mẹ mình nấu là ngon nhất, ăn từ nhỏ đến lớn rồi mà.

- Dạ cũng ổn, con quen với mấy thằng cũng vui lắm, dạo này con hay qua nhà chú Đức dạy bé Ngọc với bé Thy lắm.

Nghe vậy mẹ cũng cười cười, có vẻ mẹ thích bé Ngọc lắm, nói chung bữa cơm đó, mẹ cũng dặn dò hỏi han đủ thứ, chừng nào đi, coi rãnh qua nhà chú Đức với dì Xuân thường xuyên, ăn uống dọn dẹp vệ sinh các thứ đủ cả…

Ăn cơm xong mình điện thoại cho ba, nhờ ba lấy về mấy kí hải sản tươi tươi, lên có cái làm quà, ba nói tối nay có thể ba về trễ, tại xong còn đi nhậu với mấy ông chú, có gì ngủ trước, ngồi ăn trái cây nói chuyện với má, 9h mình lếch vào phòng, mọi thứ vẫn cứ như ngày hôm qua, như mình chưa đi khỏi bao giờ ấy, chăn giường mẹ vẫn giặt thường xuyên, bàn học vẫn đầy sách, mà giờ thay nguyên dàn sách giáo khoa là cơ số sách của mình.

Cây kiếm gỗ ngày xưa ông anh đẽo cho để đi học võ nằm đây, khẽ sờ vào chợt nhớ lại kí ức những ngày xưa cũ, ông anh đó giờ nó cũng chả nhớ giờ đi đâu mất, không còn thông tin liên lạc nữa.

Cái bức tượng tô chung với thằng cốt, nhìn xấu tệ, thích màu nào lại tô màu đó chả có tí thẩm mĩ nào, vẫn được mình giữ đến tận bây giờ, mấy cái cuốn nhật kí lưu bút ngày xưa lâu lâu đọc lại lại cười xòa vì giọng văn củ chuối quá. Đặt lưng xuống, cảm giác thân thuộc lan tỏa khắp cơ thể, một giấc ngủ an bình.

- Dậy dậy con thằng quỉ. Tối qua ba về, giờ ba kêu nó dậy ăn sáng, mà nhà mình ba má có thói quen dậy sớm 5h đã thức, nhìn đồng hồ 6h rồi, hôm qua cũng ngủ sớm nên ngồi dậy vươn vai đánh răng rửa mặt, thấy ba má đang ngồi ăn sáng.

- Mày về hôm qua hả Hưng? Ba mình nói.

- Dạ, năm nhất còn rãnh nghỉ nhiều nên con tranh thủ về.

- Mày có tính đi làm thêm hay gì không?

- Thôi ông, lên đi học cho nó đi làm làm gì.

- Bà cứ chiều nó, cho nó đi làm biết này biết kia, miễn không ảnh hưởng đến việc học là được.

- Dạ, cũng được ba, tại 1 tháng nữa con thi xong bằng lái xe rồi cũng không có làm gì, giờ học chỉ có một buổi mà tuần học có 4 ngày thôi.

- Thôi ông, cho nó tranh thủ học anh văn với tin học đi, đi làm chi cho cực. Má mình lúc nào cũng sợ mình cực nên lúc đi đã dặn là không cho mình đi làm.

- Mày muốn đi làm thì tao giới thiệu chỗ cho đi, cũng người quen thôi, vô học hỏi kinh nghiệm.

- Dạ, để học xong con gọi điện thoại cho ba.

- Uh, mấy cái hải sản tao bỏ tủ lạnh hết rồi đó, chừng nào đi lấy ra đi.

Nói chung cũng nói mấy câu nữa, hỏi han các thứ ăn sáng xong mình chạy đi lòng vòng chơi, thói quen rồi mỗi lần về quê, có thể là ăn sáng xong hay ăn tối xong, lấy xe chạy 1 vòng nơi này, nhìn xem thay đổi thế nào ra sao. Hì. Chạy một lúc cũng chán không biết làm gì, lũ bạn cấp 3 giờ chẳng còn ở đây nữa, như mình tụi nó đi Sài Gòn học hết rồi. Tự dưng thấy dáng quen quen, nhìn kĩ lại hét lên:

- Eh Linh lép.

Nghe gọi nhỏ quay ngoắc lại nhìn ánh mắt thù hằn, bình thường chỉ có đám bạn thân mới kêu vậy thôi, nghe mình kêu mấy bà bán đồ cũng nhìn nhìn cười cười.

- Móa, con chó về hồi nào vậy?

- Tao mới về hôm qua? Uả mày sao cũng về vậy? Bị đuổi học hả? Nói chung cũng 3 tháng rồi không gặp nó, nay gặp lại vui thật.

- Tại được rãnh nên về, với lại có chuyện buồn mày ơi.

- Đù, nay có chuyện buồn nữa, thôi mua đồ lẹ đi, tao mày đi uống nước nói chuyện.

Nghe nói vậy nó cũng trả tiền bà cô, xong rồi xách đống đồ về cho mẹ nó nấu cơm, con gái con lứa gì nó lười lắm các bác, không biết nấu ăn, mà ba mẹ nó cũng ít ở nhà, coi quán café nhà nó, nó toàn ở nhà một mình, mấy lần xuống chơi, nó toàn quét ngay chỗ mình ngồi thôi, khát nước kiếm nước mở tủ lạnh ra trống trơn, toàn khô với đồ nhậu của ba nó, không có một chai nước, chì chiết quá nó mới qua nhà ngoại kế bên bưng qua cho li nước.

Hiện giờ mình đang chở nó ngồi sau lưng, nói chung cái tên nói lên tất cả các bác nhỉ v1 nó lép, nhưng bù lại v3 không đến nỗi, có giai đoạn người ta đồn mình và nó quen nhau, tại thấy đi chung chở nhau suốt nhưng thật ra thì hai đứa nói chuyện khá hợp cạ.

- Rồi kiếm quán nào uống nói chuyện đi, chứ chạy vầy nắng chết.

- Hay ra biển đi, ra đó kiếm quán ngồi cho mát.

Nói rồi lên gas chạy đi, quê mình cách bờ biển khoảng 10km, nên cứ chán chán lại chạy ra ngoài đó, tắp vào một quán chồi, gọi chai nước, nằm võng đun đưa, hít thở cái vị nặng, cái vị gió đặc trưng mà không chỗ nào có được.

- Mày nhớ thằng Hinh không?

Cầm li nước uống một hơi tại trời cũng khá nắng:

- Nhớ chứ nó kế bên lớp mình chứ đâu, bộ mày quen nó hay sao? Thật ra hai đứa rất ít khi nói chuyện, còn những lúc tâm sự chỉ xoay quanh chuyện tình cảm thôi.

- Uh, tao quen nó đó.

- Nhưng mà sao tao nghe nói nó quen…

Nghe vậy nó cũng khẽ gật đầu:

- Tại nó quan tâm tao lắm, mày hiểu cảm giác xa quê mà, tự dưng có đồng hương, tao cũng thích nó nữa.

- Thế mày có hỏi chuyện đó không?

Khẽ thở dài rồi nó nói:

- Có chứ, nó bảo chỉ là bạn thôi.

Chỉ là bạn thôi, cũng đã từng có người nói với tôi rất nhiều lần câu nói ấy, chỉ là bạn. Gió biển buồi sáng thật làm người ta cảm thấy dễ chịu, dường như đứng trước biển mỗi con người ta lại thấy mình vô cùng nhỏ bé. Tình yêu không sai, đâu phải ai cũng khống chế được cảm xúc của mình. Có lẽ tình cảm đến không đúng thời điểm, như chuyện của Linh nó là người đến sau, nhưng đâu ai có thể cấm cản được tình yêu của nó.

Biển lặng, nhưng rồi sẽ lại ồn ào, nhưng tình yêu vậy, có những ngày buồn xen lẫn ngày vui, sau ngần ấy năm em vẫn yêu tôi và tôi vẫn yêu em, liệu có một ngày buồn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.