Lúc anh đọc
được những dòng này có lẽ hai đứa mình đã gặp nhau rồi anh nhỉ. Anh còn
nhớ cuốn nhật kí viết chung đó không, em lừa anh đó, nó vẫn còn đây,
không phải do em làm mất đâu, em hơi ích kỉ nhưng em muốn nó là của
riêng em, duy nhất của em, như chính anh vậy, anh mãi là của em thôi.
Chiếc chìa khóa đó thật ra thì nó không bị mất, ngày hôm đó nó vẫn còn nằm
ngay ngắn trong túi của em đó, anh biết không, anh có một ánh mắt biết
nói, ngày hôm đó em không biết anh nghĩ gì, và nhớ về ai có thể là cái
cô bạn kia cũng nên anh nhỉ, nhắc đến em lại ghen rồi, nhưng anh lại bị
lừa lần nữa rồi nhé đồ ngốc.
Anh đừng tưởng em vị tha nhé, coi
chừng em đó, dạo này anh đi đâu mất tiêu không một lời giải thích hay gì cả, anh có biết là em sợ lắm không, sợ một ngày nào đó, anh biến mất,
không còn hiện hữu trong cuộc sống của em nữa.
Ngày mai nếu anh có thể hãy mặc chiếc áo đen này đến chỗ em, mình làm lại tất cả anh nhé.
Em vẫn mãi là của anh, duy nhất của anh mà thôi.
Gấp lại lá thư, tôi cười một nụ cười cay đắng – em mãi là của anh, duy nhất của anh thôi.
Ngày hôm ấy tôi dường như là vị khách đầu tiên của quán, bé Thảo vừa ngáp bưng li bạc xỉu ra cho tôi với vẻ mặt tò mò:
- Sao hôm nay anh lại đến đây?
- Thế anh đến mày không vui à.
- Không phải thường anh đến vào tối thứ bảy hay sáng chủ nhật thôi, hôm
nay là thứ ba mà. Con bé ngồi xuống ghế đối diện, hai tay chống cằm nhìn tôi ngờ vực, không hiều sao nhìn con bé Thảo này tôi lại nhớ con tiểu
quỉ ở nhà, lâu rồi con bé Ngọc không qua nhà trọ tôi nữa, không biết có
phải là do chuyện của thằng Khánh không nữa.
- Anh gặp bạn. Tôi vừa nói vừa khuấy lớp sữa đầy cóng dưới đáy li.
- À à em biết rồi cái chị hôm qua phải không? Bạn gái anh hả? Chị đó nhìn dể thương qua anh.
- Ờ.
- Anh không muốn nói chuyện với em nữa hả? Con bé nhìn tôi vẻ giận dỗi.
Tôi cũng giả vờ tròn mắt nhìn nó:
- Em cũng đâu đến nỗi ngốc, vào trong đi cô, khách của tôi sắp đến rồi.
- Xì. Thế là con bé lót tót chạy vòng trong không quên lườm cho tôi mấy cái.
Reng…
- Uh đúng rồi, quán địa chỉ này, uh uh Hưng biết rồi.
Tắt điện thoại, tôi lại gọi ngay cho một dãy số suốt 3 năm trời qua, tôi đã thuộc nằm lòng.
- Alo, em đến quán ngày hôm qua nhé, anh có việc bận không đến chở em được.
Vâng một cuộc hẹn bắt đầu như thế.
Nửa tiếng sau
- Ai đây anh? Tâm nhìn cô gái ngồi cạnh tôi thắc mắc.
- Đây là Hạ.
- Là gì của anh? Tâm nhìn tôi với đôi mắt giận dữ, khi thấy hai bàn tay của cặp trai gái ngồi đối diện nắm chặt nhau.
- Người yêu. Tôi đáp.
Em nhìn thẳng tôi rồi bật cười.
- Haha, anh nói dối dở tệ? Tâm nhìn tôi nói.
- Anh không muốn thấy em nữa thì đâu cần dùng lí do này làm gì, hèn lắm anh biết không?
- Anh dừng lại, cứ để em nói hết.
- Anh nghĩ gì, em là con gái, em bỏ học, lặn lội tự thân mình xuống để
gặp anh, anh nghĩ có đứa con gái nào ngốc đến mức, bạn trai mình không
liên lạc, không nói chuyện mà vẫn cố chấp như em không, để giờ đây ngồi
đây anh nói, anh có người yêu rồi đuổi em về, đơn giản vậy sao anh.
- Ok vậy anh đạt được mục tiêu rồi đó. Vĩnh biệt.
Tâm đứng phắt dậy, bước vội ra cửa tôi vẫn nhìn theo mãi vì trong lòng tôi
đã có một suy nghĩ, có lẽ đây là lần cuối cùng mà hai đứa gặp nhau.
Vậy đó, một thúc nhạt nhẽo cho một cuộc tình. Nhưng đợi chút nếu kiên nhẫn
hãy cố gắng đọc hết những dòng tôi viết tiếp theo đây.
SÀI GÒN,
nhiều năm về trước, khi tôi 18 tuổi.Tôi viết vài dòng về tôi, trong một
câu chuyện kể vể tuồi thanh xuân. Một chương thật nhất trong suốt câu
chuyện này, ai không muốn đọc có thể bỏ qua, vâng một cách câu views
thôi chứ tôi biết bạn vẫn còn đang đọc, bắt đầu thôi.
Tâm là một
nhân vật có thật, tất nhiên rồi tôi không thể nào bịa ra một câu chuyện
tài tình như thế, tôi xây dựng câu chuyện này dựa trên mối tình đầu của
tôi những năm cấp 3.
Cuộc sống này, đôi lúc ta không tài nào biết
được, có thể đó là lần cuối cùng cặp nhau. Đời vô thường là thế phải
không em, em thường nói hai đứa mình là hai đường thằng song song chẳng
thể nào giao nhau được, em hướng nội, anh hướng ngoại, em là người
trưởng thành, còn những năm tháng 18 ấy anh lại vô cùng trẻ con, một đứa trẻ mà sau này em nói có lẽ thời gian đó em đã bắt anh lớn sớm quá,
nhưng em vẫn yêu anh, anh của những năm 18 tuổi.
Sài Gòn những năm về trước với tôi vô cùng xa lạ, một thằng con trai mặt non choẹt, da
trắng lấm tấm mụn dấu hiệu cho việc vẫn chưa dậy thì xong, đang cầm chặt cái điện thoại đọc ghi chú.
Xe buýt số 8, đi khoảng 45 phút, ra đến nơi nhớ điện thoại em đó.
Vậy đó, chưa đầy nửa tiếng nữa tôi gặp em, một cuộc gặp gỡ sau một thời
gian dài xa cách và chính em đề nghị cuộc gặp này, uh thì chính tôi là
người đã băng hàng trăm cây số chỉ để gặp em chứ không phải là Tâm câu
chuyện đâu nhé.
- Anh lên tới chưa? Tin nhắn thứ năm từ lúc tôi
ngồi trên xe, em vẫn vậy luôn lo lắng cho tôi, và có thể đó là sự háo
hức, cũng phải nhau 6 tháng rồi còn gì.
Đã một khoảng thời gian
rất lâu rồi, nhưng có một số thứ ta sẽ mãi chẳng bao giờ quên được. Lúc
đó cũng là dịp cận tết thế này, khi mọi kì thi đã qua đi và tất nhiên
tôi được nghĩ khoảng 3 ngày thế là tôi gặp em, vậyy thôi.
Chiếc xe buýt từ từ chậm rãi lăn vào bến, dưới đó là hàng tá những gương mặt xa
lạ, một cậu sinh viên trạc tuổi tôi đang chạy hớt hải phóng lên xe vì sợ trễ chuyến, một cô nàng hàng ghế đầu vẫn còn gục đầu bên cạnh cửa sổ
ngủ ngon lành, là những khuôn mặt nhăn lại vì nắng tháng 12, vâng tháng
12 niềm nam chẳng có cái cảm giác lạnh buốt của miền bắc, nắng thì vẫn
nắng và nóng vì vẫn vậy, nhất là lúc 12h trưa thế này. Nhìn xung quanh,
câu nói mà chap trước tôi từng nói.
- Nếu em lạc giữa muôn vạn người anh có tìm được em không?
Thật ra chuyến gặp nhau đó, tôi tìm ra em sau khi bước xuống xe một giây,
không biết đã ai từng có một cảm giác vô hình nào đó níu lấy, chỉ cần
một ánh nhìn tôi đã tìm thấy em. Em đứng đó dưới bóng cây bàng, tay cầm
chiếc ô màu trắng, trời nắng thế nàng em vẫn khoác trên mình chiếc áo
măng tô dày cộm, một góc đủ xa để không phải đứng cạnh những người khác, tránh xa sự chen lấn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy tôi, thằng con trai
đang chạy về phía em.- Em đợi anh lâu chưa? Tôi nhìn em nói.
- Em cũng không biết nữa. Anh ăn sáng chưa?
- Anh ăn lúc 3h đêm rồi. Đi lại quán trưa em hay ăn đi, quán em vẫn kể đó.
- Thôi anh, anh lên đây phài đãi anh ăn món gì đó ngon ngon chứ.
- Có gì đâu em, chủ yếu anh lên gặp em mà.
- Vậy mình đi, mua vào trường em ăn đi.
Thời gian quá dài, để có thể nhớ lại từng ấy câu thoại, tôi chỉ nhớ rằng
ngày hôm đó tôi và em đi dạo quanh khuôn viên trường, một góc tĩnh lặng
bên hồ tôi đọc bức thư của em, và tôi đã khóc, dù rằng trong chuyện tình cảm với em không biết đó là lần thứ bao nhiêu tôi rơi nước mắt, năm 18
tuổi tôi yếu đuối lắm anh em ạ.
”Ngày hôm nay cũng không một tin
nhắn, em trở nên lo lắng, em sợ anh ốm và thế là em đã nhắn tin cho anh
trước. Em đã hỏi anh rất nhiều và đáp lại cũng chỉ là những câu trả lời
bình thường. Đáng ra em phải vui vì anh không sao nhưng em lại buồn anh
ạ. Có lẽ em mong chờ một lý do khác khiến anh không nhắn tin cho em chứ
không phải vì anh không nhớ em. Em quá ích kỷ phải không anh? Ngồi làm
việc mà em chẳng tập trung
vào công việc gì cả, đầu óc em cứ nghĩ
miên man. Em nhớ những lúc ở bên anh, chúng ta đã hạnh phúc biết nhường
nào mà sao khi xa nhau anh lạnh lùng đến vậy?
Yêu anh em chẳng đòi hỏi gì cả chỉ mong sao anh cũng yêu em và quan tâm đến em hơn. Dù bên
ngoài em mạnh mẽ thế nào thì em vẫn là một cô gái, yếu đuối và cần được
che chở lắm. Anh hay chơi với con gái, emnghĩ là anh rất hiểu tâm lý con gái. Vậy tại sao anh lại không hiểucho em? Anh trách em hay ghen tuông
vớ vẩn nhưng nếu anh hãy thử đặt
mình vào vị trí của em mà nghĩ
cho em. Anh thì ở xa, chúng ta ít gặp nhau mà anh lại không biết cách
quan tâm thì làm sao em không lo mất anh trong khi em yêu anh hơn cả bản thân mình. Anh nói em không tin tưởng anh nhưng thực chất không phải
vậy đâu anh ạ, em rất tin anh....
Em cũng như bao người con gái
khác cũng muốn được người yêu dỗ dành những lúc giận nhau, muốn được
nghe những lời yêu thương và được người yêu lo lắng, động viên mỗi khi
ốm hay khi khó khăn lắm. Có những đêm em khóc thầm vì nhớ anh, em tủi
thân vì những ngày lễ người ta có đôi còn em lủi thủi một mình. Nhưng em không giận anh, chỉ cần anh chúc mừng em hay hỏi xem em đã đi làm về
chưa, em có mệt không là bao nhiêu
nỗi buồn của em tan biến hết......e nhớ anh rất nhiều!”
Anh không biết rằng em có đọc được câu chuyện này, hay không nữa, anh không biết rằng em có giận anh không khi đưa bức thư này vào câu chuyện. Em
có biết trong cuộc tình đã qua, giây phút nào ám ảnh anh nhiều nhất
khộng?
Nhìn qua khung cửa sổ tôi thấy một cô gái nhỏ bé trong
chiếc áo măng tô, cô bé mà tôi hiểu nhất trần đời, cô bé được cưng
chiều, lo lắng từ miếng ăn giấc ngủ, cô bé chẳng biết cái gì cả ngoài
tôi, ấy vậy mà tôi lại… quả thực từ lúc bắt đầu năm nhất đại học, tôi
thực sự rất lo sợ liệu em có thể sống tốt giữa cái đất Sài Gòn này
không, vì em của tôi ngây thơ lắm.
Em đứng đó ánh mắt cứ nhìn mãi
vể phía tôi, tôi cảm nhận ở em sự cô đơn và lạc lõng và cái thằng con
trai 18 tuổi kia là điểm tựa duy nhất của em… tôi đã định nói lời chia
tay lúc gặp em… nhưng tôi là kẻ hèn nhát, tôi sợ… chỉ đơn giản là một
câu nói chia tay vô tình trên điện thoại vậy đó, chỉ vậy thôi, thực sự
tôi muốn viết dài viết với tất cả đong đầy cảm xúc nhưng cũng thật trùng hợp, 2 ngày nữa thôi, tôi sẽ lại có một cuộc hẹn như thế… một cuộc gặp
mặt để xác định tiếp tục hay kết thúc một cuộc tình, tôi và em đã quen
nhau 4 năm rồi em nhỉ. Tâm trạng cực kì tệ, tôi xin lỗi những người yêu
quý tôi, đã theo tôi đến lúc này, vậy đó chuyện của Tâm tôi sẽ không
nhắc lại nữa. Một cái kết nhạt.
Chap viết với tâm trạng cực kì tệ và chẳng còn cảm xúc. Thua
Chap tệ nhất tôi viết từ trước đến giờ, có lẽ sẽ off 1 time để lấy lại cảm
xúc, như hứa từ đầu sẽ không bỏ ngang truyện có gì anh em cứ pm nick sẽ
trả lời tích cực để thỏa mãn anh em.