Nhìn đồng hồ
cũng 9h30 rồi, ăn uống cũng no say, thế là định kêu 2 thằng kia nói với
thằng An dong về sớm cho khỏe, ở lâu không biết có sinh biến gì nữa
không đây, mà trong nhà thì hình như chỉ mới bắt đầu thôi, hình như lúc
nguyên dàn xe đó vào mới đủ khách, giờ các bô lão mới bắt đầu xôm tụ.
- Eh An, tụi tao về nha.
Mình ngoắc tay thằng An lại tại thấy nó đang đứng kế bên em nó. Lúc này nhỏ cũng bước lại nhìn tụi mình nói:
- Mấy anh ở chơi với em chút nữa hãy về nha. Vừa nói nhỏ vừa cười, nụ
cười hớp hồn, các anh trai cứ ra sức gật, mà công nhận răng nhỏ đều thật đấy, không biết có niềng răng chưa.
- Tao thấy là tụi mình cứ ở đây tí đi, mai cũng không có tiết. Thằng Kiệt nói.
- Em nó đã mời vậy rồi thì ở lại đi. Thằng Kiên phát biểu.
- Anh Hưng ở chơi với em nữa đi, lâu lâu mới có dịp mà. Thằng Quân cũng nói.
- Uh thôi được rồi.
Thế là giờ bắt đầu đến màn khui quà ra, mà công nhận con nhỏ sướng thật hôm nay được nhận cơ số là quà, chất một đống cao luôn, giờ mà khui
không biết chừng nào xong nữa, đám trẻ trâu bắt đầu hét:
- Khui đi khui đi.
- Con Bảo Anh sướng nhé, quá trời quà luôn, xài không hết quăng qua tao.
- Con nhỏ này sướng thật, không uổng công ông Đạt cua nó nhìn bén thật.
- Hàng ông Đạt mày cũng dám địa hả coi chừng đó.
Thằng An thấy một đống quà, thì đứng lên kêu khui mấy cái đại diện thôi, chứ
khui hết lâu lắm, nghe thế tụi dưới bắt đầu lao nhao:
- Khui quà của ba mẹ đi.
Tụi dưới tò mò xem coi ba mẹ nhỏ tặng gì, thiệt là mình cũng tò mò. Nhỏ cầm hột quà lên, một hộp khá nhỏ, bìa cứng màu đen thắt thêm cái nơ đỏ,
nhìn khá là sang trọng, nhỏ cũng nhẹ nhàng mở ra thì mình thấy cái thẻ
visa, tụi nó bắt đầu suy nghĩ đúng nhà giàu thực tế, tặng tiền mà không
biết trong thẻ có bao nhiêu tiền. Lúc đó mình cũng tò mò, sau này mới
biết thật ra có nhưng không xài được, trong hộp có miếng giấy đại khái
là năm nay là đậu trường đại học như ý muốn, phần thưởng là chuyến đi
nước ngoài, và thẻ được giải ngân, lúc này chỉ là tấm thẻ chết. Thấy chỉ là một tấm thẻ tụi nó cũng không nói gì nữa, bắt đầu kêu loạn xị lên,
đứa kêu mở quà đứa này quà đứa kia, thì bất ngờ đèn tắt nhạc bật lên,
bài Endless love, đứa nào biết chọn nhạc thế:
My love
There's only you in my life
The only thing that's right
My first love You're every breath that I take You're every step I make
Lúc này mấy thằng cu trẻ trâu mỗi thằng cầm một cây nến thành hai hàng
chỉnh tề bước ra, tới gần Bảo Anh thì dừng lại dạt hẳn ra hai bên, thằng Đạt từ giữa đi ra trên tay cầm một bó hoa hồng, xong nó quì xuống dám
thề là mà nó dám làm vậy ở nhà mình, mình sẽ vỗ tay và nói cắt diễn tốt
lắm, mà nhà người ta nguy cơ phù mỏ hơi cao nên thôi vậy.
- Hôm
nay chúc mừng em 18 tuổi, hai đứa mình quen biết nhau đã lâu, có lần em
nói lúc lớn em sẽ cho anh một câu trả lời… Em có đồng ý làm bạn gái của
anh không?
Các khán giả bất đắc dĩ thì cũng đang chuẩn bị vỗ tay
chỉ cần nói em đồng ý là phối hợp ngay mình cũng vậy, mà lúc này hình
như mấy anh nam, thằng Kiên và thằng Kiệt nhìn ra vẻ sốt ruột lắm, quên
hai thằng này đăng kí một vé em rể thằng An rồi mà, nhưng câu trả lời
làm nguyên đám chưng hửng.
- Để coi anh tặng quà gì đã. Mà
khoan, nhỏ này nói đúng theo ấn tượng về nhỏ này, nó coi trọng vật chất
mà, đúng rồi, mày mà khui ra không giá trị nó chửi cho mà xem.
Nghe vậy thằng Đạt cũng khẽ cười, nụ cười tự tin trên khuôn mặt nó, chắc nó
khá ưng ý món quà của nó, nó mở hộp ra, ánh mắt mấy nhỏ con gái ở đây
nóng rực, loại lắc tay, rất tinh xảo, hoa văn hoa tuyết vuốt khá mỏng
nhưng không kém phần tinh tế chứng tỏ tay nghề người làm này khá cao,
giữa hoa điểm thêm một viên kim cương nhìn chất lượng biết là loại kim
cương tự nhiên, không sai được, không phải độ trong của kim cương nhân
tạo, mà con gái ai lại không thích mấy món lấp lánh, một cái lắc khá giá trị, khẽ thở dài cái lắc này một thằng sinh viên không thể nào tặng
được, người ta gọi là cách biệt giàu nghèo. Thấy món quà nhỏ cũng không
có thái độ gì, vẫn lạnh lùng nói:
- Tặng lắc tay ý muốn trói buộc ai đó cả đời phải không?
Hình như cũng hơi bất ngờ, thằng Đạt tưởng nhỏ sẽ ưng ý chứ, món quà
này nó đích thân nhờ người đặt nửa năm chuẩn bị cho giờ phúc này:
- Ý của anh không phài là… Tự nhiên nhỏ cười cười:
- Em biết rồi, anh trai của em thoải mái lắm sẽ không trói buộc em gì đâu.
Nói rồi nhỏ cầm món quà, lên cảm ơn thằng Đạt. Con gái vậy đó các bác,
dễ dàng lắm, lúc thằng nào tỏ tình không thành, hoặc không thích thằng
đó lại xếp ngay vào biệt đội bạn thân, biệt đội anh nuôi, nguyên đám
cũng chưng hửng ra, nhất là mấy cu cầm nến giờ, mà nói chung cũng không
mất mặt lắm người ta gọi là anh trai, còn cơ hội, còn cơ hội. Mình giờ
thì thấy nhỏ hỏi hỏi thằng An cái gì đó, thằng này tự dưng nhìn mình rồi nhăn mặt, như không có chuyện gì, nhỏ tiếp tục đi tới đống quà đó, lấy
ra một gói to to, sao mà nó quen quen ta:
- Hôm nay mình muốn mở thêm một món nữa, của một người khá là có duyên.
Nói xong ánh mắt nhỏ hướng về mình, vô tình nguyên đám nhìn theo. Thằng Kiên với Kiệt cũng nhìn mình mà kiểu món đó 3 thằng mua mà sao từ miệng nhỏ thành của mày tặng là sao.
-Thằng Đạt cũng nói: thứ nhà nghèo như nó mà cũng xứng có duyên với em sao.
Nói xong câu đó xác định thằng này quá hợp vô team của Bảo Anh luôn
rồi, mà không phải như chú nghĩ đâu, mấy thằng đi chung với nó cũng nhìn mình bằng nửa con mắt, con nhỏ này thâm thật một câu thôi mà tụi nó
không có thiện cảm với mình rồi:
- Uh thì cũng khá là có duyên hơn một số thằng, cũng may không tặng cái lắc. Mình nói.
- Mày nói cái gì hả thằng chó kia. Hình như còn quê cái vụ bị từ chối nó gầm lên.
- Thôi hai anh đừng cãi nhau nữa, để em mở coi người có duyên với em tặng cái gì nè.
Xong nhỏ nhìn mình cười tít mắt. Câu nói tưởng như là can ngăn không
cho hai thằng cãi nhau, nhưng là câu châm dầu vào lửa, thằng Đạt nhìn
mình như muốn ăn tươi nuốt sống. Theo lời nhỏ nguyên đám cũng tò mò xem
coi mình tặng cái gì, quay sang nhìn thằng Kiệt nó khẽ nhún vai, tại nó
mua quà mà, bóc hết lớp vỏ con gấu bông khá to hiện ra, nói chung cũng
gọi là tạm được, nhưng chắc không thể so được với mấy món nhỏ nhận, nhìn mình nhỏ ôm con gấu bông ra chiều thích thú lắm, thấy vậy thằng nhóc
đứng kế bên thằng Đạt nói:
- Mẹ nó, kiết thế, ra chợ mua con gấu bông hàng dạt à.
- Con này ngoài chợ chắc bán 50 ngàn 1 con đây.
- Đâu tao thấy hàng cũng được đó, chắc thằng như nó tháng này nhịn ăn bỏ tiền mua con gấu.
- Mấy thằng nghèo sĩ gái lắm.
- Tụi bây có im đi không? Thằng An gầm lên, Bảo Anh cũng bất ngờ, vì ít khi anh nó quát như vậy, thấy vậy tụi kia hơi chùng.
- Tụi em giỡn tí mà anh.
- Mẹ, giỡn cái đầu tụi bây á, đi vô nhà trong ngồi với tao. Nói rồi nó
đi thẳng vào trong, thấy 3 thằng mình hơi lưỡng lự, nó quay lại nhìn
nói:
- Đi đi.
Thế là 3 thằng cũng đi theo nó vào nhà, mà trong nhà toàn người lớn không chứ, mẹ thằng An thấy nó dắt một đám
vào, đầu tiên nhìn từ trên xuống dưới, thấy 3 thằng toàn hàng chợ, mắt
có vẻ không vui vì tự dưng thằng An dẫn 3 thằng uất ơ đâu vào đây toàn
tai to mặt lớn, mẹ nó quát:
- Đi ra.
- Tụi con lên phòng chơi mà mẹ. Thằng An nói.
Nói rồi bà khẽ nhìn đồng hồ:
- Tối rồi con đưa mấy bạn về đi.
Cũng không muốn đưa thằng An vào thế khó, nói chung là ngày hôm nay
nhiều chuyện quá rồi, thì nghe tiếng bước chân, Bảo Anh và thằng Đạt đi
vào, thấy thằng Đạt mẹ thằng An niềm nở hẳn:
- Đạt hả, sao ở ngoài đó lâu vậy con, mấy chú trong đó nhắc con nãy giờ. Giọng nói ra chiều yêu thích lắm.
- Tại có mấy con chó nó cứ vướn chân sao ấy cô.
Hình như không hiểu bà nhìn Bảo Anh nói:
- Mẹ dặn con nhốt kĩ mấy con chó nhà mình rồi mà, nay nhà có khách con
quên hả. Bảo Anh lúc này cũng đơ ra, thằng An chửi luôn, thằng này tính
nóng, nay sinh nhật em nó không nó lên tiếng nãy giờ rồi:
- Mày nói đủ chưa, đây là bạn tao.
- Em không ngờ anh lại chơi với lũ này, nghèo mà không có thân biết phận.
Thề là câu này quen vãi, lúc trước ở cửa hàng nữ trang Bảo Anh cũng nói với mình y chang. Nó vừa nói hết câu thì một người đi tới.