- Anh Tuấn chiếc Ex đó là của thằng Nam, đệ của thằng Luân trọc. Thằng Tuấn sau khi nhận được tin nhắn, nó cử thằng Đức đi điều ra ngay.
Lấy tay gõ gõ bàn, nó nói với thằng đang ngồi kế bên:
- Thằng Luân có nói lí do tại sao chơi thằng Hưng không?
Thằng nhóc ngoe nguẩy lắc đầu, lúc đó thì nó chỉ là đi nhận mặt thôi, chứ không biết gì nữa:
- Em cũng không biết.
- Giờ sao đại ca. Thằng Đức nhìn đại ca nó lo lắng, đầu nó giờ vẫn còn thẹo do ông thần đó gây ra đây.
Thằng Tuấn lấy điện thoại ra, lần đầu nó chủ động điện thoại cho mình:
- Alo, nói đi. Tính ra tốc độ tụi này nhanh thật, mới tối hôm qua mà sáng đã có tin, mà cũng đúng bản số rành rành đó mà.
- Thằng đó là thằng Nam đệ của Luân trọc.
Trong đầu mình nghĩ Luân trọc là thằng uất ơ nào, mình có làm gì nó không mà sao định chơi mình nhỉ:
- Luân trọc là ai? Giọng ngờ vực mình hỏi.
- Nó là đại ca quận Y, thằng này cũng khá là có số, chuyên bảo kê mấy cái quán bar, nghe đâu đỡ đầu của thằng này khá mạnh.
- 7h tối nay bắt thằng Nam ra cho tao nói chuyện. Địa điểm nhắn tin. Nói rồi mình tắt máy.
Hôm nay ngày nghỉ, năm nhất thật sự thời gian trống rất nhiều, cũng không phải học hành gì cực lắm cho cam, bỏ điện thoại sang một bên, ngả lưng xuống nệm, nhìn lên trần nhà, tự dưng ngẫm nghĩ không biết mình có số gây chuyện không, từ lúc lên đây đến giờ không biết bao nhiêu chuyện…
- Anh Hưng ơi, có nhà không?
Uh nhỉ cũng lâu rồi không gặp em nó, chắc giờ cũng thi xong rồi, mặc vội cái áo bước ra mở cửa, thấy mình em nó cười khì khì:
- Anh đang làm gì mà thấy em hớt ha hớt hải vậy? Coi phim bậy hả?
Bé Ngọc vẫn tíu táo như ngày nào, mình cũng khẽ lắc đầu mở cửa cho nó vào. Hình như thói quen cũ ấy, nó lại nhìn phòng mình dáo dát một lượt, xong tự nhiên lại mở tủ lạnh lấy ra lon nước ngọt uống 1 hơi:
- Qua đây tự nhiên quá cô nương.
- Xì, nhờ em tự nhiên mà phòng anh sạch bong đó, mà lâu rồi em không qua bộ có ai qua dọn cho anh hả?
- Trời làm như anh lười lắm vậy. Thật ra bữa trước dì Xuân mới qua làm một tăng xong. Ánh mắt của Ngọc kiểu như chứ gì nữa.
Hơi ngập ngừng mình cũng không biết có nên hỏi không, thấy thái độ của mình là lạ, bình thường em nó qua là hai anh em lại tíu ta tíu tít, mà nay mình im lặng.
- Có chuyện gì hả anh?
Thở ra một hơi mình hỏi:
- Dạo này em tránh mặt dì Xuân hả?
Nghe vậy em nó cũng hơi bối rối, định gật rồi khẽ lắc, thấy vậy mình nói tiếp:
- Bữa trước dì hỏi anh có đi chơi với em không? Tại mấy nay dì không gặp em?
- Rồi anh nói với dì sao?
- Thì anh nói là em bận học, mà sao…
Nhỏ cũng cười, một nụ cười không thể khỏa lấp được hết những suy nghĩ lo lắng trong lòng nhỏ, nhỏ hay cười, cười để che lấp cảm xúc, có lẽ từ lúc mẹ nhỏ mất, nhỏ luôn ép mình cười…
- Thì em bận học thật mà. Có gì để ít ngày nữa em qua bên dì chơi.
- Uh, mà em qua đây có chi đây? Tính nhờ anh làm gì nữa hả?
- Xì làm như em chỉ biết nhờ vả anh vậy. Nhỏ vừa nói vừa ném cái gối về mình.
- Rồi vậy nói đi, tính nhờ tui chở đi chơi để… Vô tình chuẩn bị buộc miệng nói ra, thật ra nếu bảo không bực là xạo, ai trong tình huống này mà không bực, nhưng thực sự muốn tìm hiểu tại sao bé Ngọc lại làm vậy, bình thường nếu nhỏ nói thẳng với mình, mình sẽ đồng ý ngay thôi mà.
- Để gì anh? Hình như giọng nhỏ có chút lo lắng.
- Thì để vui chứ gì. Má nói câu chuối vãi.
- Xì, mà lâu rồi anh không dẫn em đi chơi đó. Chiều nay mình đi siêu thị ăn KFC đi anh.
- Chiều nay anh bận mất rồi. Anh vào trường lấy cái bằng lái xe. Các bác à, em có bằng rồi, hên thi lựa ngay xe tốt tốt, đợt thi chung có bác kia lấy xe cùi mía, lên vòng tua không nổi rớt dốc luôn.
Nghe thế là mặt em nó xụ xuống, chù ụ một đống. Thấy cũng tội, mà biết sao giờ, chợt nhớ ra.
- À nghe nói là 2 tuần nữa trường em tổ chức văn nghệ hả?
Hơi bất ngờ, chắc tự dưng sao mà mình biết đây, thì bữa sinh nhật Bảo Anh thằng Quân nó rủ mà, hai đứa nó học chung trường luôn, cái thành phố này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn nhỉ.
- Sao anh biết.
- Thì có thằng nhóc, ngày đó nó rủ anh vào, sao không muốn anh đi hả?
- Đâu có đâu, em nó hơi ngập ngừng…
- Vậy bữa đó anh nhớ vào nha.
Sau đó cũng nói chuyện hỏi han vài thứ với em nó, cũng chuyện học hành thế nào, dường như trong lòng tôi lúc này có một dự cảm không hay, có lẽ chăng tôi sắp mất một đứa em gái nhỏ.
Trời buổi tối vẫn chưa lạnh lắm, hay là chúng bạn vẫn hay bảo là mình trâu bò không biết lạnh nhỉ, với tay bỏ cái áo khoác vào cốp, dù thế nào công nhận một điều xe có cốp thực sự rất tiện, chiếc Cub vẫn nằm đó, có lẽ mình nên trả về cho chú được rồi.
Theo địa chỉ thằng Tuấn đưa, khẽ vòng vèo đánh xe qua mấy con phố, chỗ này đường lớn là khu dân cư đang qui hoạch cũng dễ tìm, đất vẫn còn trống khá nhiều, giống như căn nhà mà mình sắp bước vào hai bên vẫn trống trơn, có cặp nhị khúc trong balô, vững tâm hơn khi bước vào, vì mình hiểu cái thế giới này chả có thể tin ai.
Nhấn chuông cửa, đèn dưới nhà sáng lên, một thằng bước ra, một gương mặt khá thân quen, thằng Đức, ra mở cửa hình như nhớ vể chuyện cũ nó tránh ánh mắt của mình.
- Anh Tuấn chờ anh trên lầu.
Mình xua tay bảo nó dẫn lên, tầng trên trống không, chỉ có vài cái ghế, một đám đang đứng, thấy mình tới cả đám đứng bật dậy, như một thói quen mình đi lại ngồi vào giữa, đưa ánh mắt thấy một thằng đang bị trói, mồm thì bị dán bằng băng dính. Thằng Tuấn ra lệnh:
- Gỡ miệng nó ra.
Hình như hơi ngộp và khó chịu vì bị dán lâu như vậy, đầu tiên nó lấy hơi và bắt đầu chửi:
- Mẹ tụi bây, anh Luân không tha cho tụi bây đâu.
Vừa dứt lời thằng Beo cho thằng này một đá vào bụng, thằng này cũng dạng cứng, nhăn mặt và rên nhẹ một tiếng, nhịp tay lên ghế mình nhìn nó hỏi:
- Mày nhớ tao không?
Nó nhìn mình bằng tia mắt giận dữ trong lòng nó nghĩ má nó thằng này là thằng nào mà thằng Tuấn có vẻ nể thế, không lẽ đại ca Luân đụng thứ dữ rồi.
- Mày là thằng l*n nào? Tao đéo biết.
Thằng Tuấn nghe vậy nắm áo thằng này, tán một phát, miệng nó bật máu:
- Mẹ nó, tao không nói nhiều, tại sao mày làm vậy?
- Tránh ra đi để tao nói chuyện với nó. Lúc này thằng Tuấn cũng dạt ra đứng sau mình.
Giọng vẫn bình thản và đều đều:
- Tao không biết mày, và mày cũng không biết tao, à mà biết chứ biết mới tạt nước tao.
Thằng này nằm đất vẫn nói cứng, nó biết trên đất này, nó được bảo kê, anh Luân, và dĩ nhiên cả người đứng sau nữa.
- Thì sao?
- Nói chung là mày chỉ là con chó được sai việc thôi, tao cũng không mong moi thông tin gì từ mày cả, chỉ xác nhận ai là người đứng sau mày thôi.
Nói đây mình dừng lại:
- Về nói với đại ca mày, gì à Luân hay Luận. Tao không muốn gây chuyện, nhưng không sợ chuyện. Cái gì đều có hậu quả của nó.
Lúc này thằng Tuấn lại nói nhỏ:
- Thả nó dễ vậy sao?
- Chứ mày muốn sao?
Hình như người ngồi đây không giống như thằng Tuấn biết, thằng cha này có bao giờ chịu ăn thua thiệt bao giờ. Mình đứng dậy, xoay lưng bước đi, thằng Tuấn vẫn nhìn theo:
- Giờ trời cũng khá lạnh, tẩm quất nó xong cho nó tắm nước đá đi, mua tầm 2 cây nước đá lớn thôi.
Đầu tháng 12, trời đã se lạnh, nếu ai hỏi tôi trong tất cả các mùa, tôi sẽ không ngại ngần tôi thích mùa đông. Không phải cái tiết trời mát dìu dịu, căng tràng nhựa sống – mùa xuân là màu xanh lá. Tôi ghét cái nắng oi ả, cái không khí bức bách khó chịu, cái thời điểm mà lượng nhiệt mặt trời trực tiếp chiếu thẳng vào mặt đất – màu hạ là màu đỏ. Hay cái kiểu nhàn nhạt, với tôi mùa thu chỉ là sự chuyển mình, một sự chuyển giao thời khắc mà tôi mong đợi – mùa thu là màu xám.
Màu trắng là mùa đông. Có người sẽ liên tưởng ngay đến tuyết, thực sự ngần ấy năm giống như 90% dân số Việt Nam tôi chưa từng thấy tuyết rơi, tất nhiên không tính trường hợp xem phim và đưa tay vào ngăn đá, lấy đá bào. Mùa đông tôi có thể thỏa thê vùi mình trong chăn, có thể là cả bật quạt nữa dù cái không khí này người ta bảo bật quạt là điên. Một cái nồi lẩu nóng, một chút rượu nồng bên chúng bạn, và em.
Mùa đông này em không ở cạnh tôi… Trong cái tiết trời thế này quả thực thèm lắm một vòng tay.