Má đang loay hoay xếp đồ cho nó vào balo, nhìn thấy nó đang nằm ườn trên giường, đánh mông nó phát : - Dậy phụ má chuẩn bị đồ mai đi rồi, cái thằng sướng không chịu, lên Sài
Gòn ở chung với chị mày, còn có chị có em, tự nhưng chọn học ở đó, lạ
nước lạ cái, không biết mày sống nổi không. - Thì má cứ cho con
tự lập đi, nói không lên chắc chị hai mừng nữa đó, tự nhiên đâu ra thằng cu phá đám ổng bả hú hí. Nó cười hè hè nói với má. - Cha mày, mà thiệt chứ đó giờ mày có đi xa bao giờ nên tao hơi lo, tới đó có gì thì điện thoại cho dì Hai mày nghe chưa. - Dạ con biết rồi, thôi con qua phòng ba tí nhe má, nãy ăn cơm xong ba bảo qua ba nói cái gì ấy. Nó đi qua phòng ba, thấy ba đang ngồi rót rượu vào cái bình ngâm hầm bà
lằng các thứ, hình như rượu này chú Sáu mới kháp xong gửi cho ba hay gì
ấy, mà công nhận thơm thật, chắc rượu xịn pha cồn ít, đùa tí thôi. Thấy nó ba nhìn nó rồi rót rựou tiếp, biết ý nó ngồi xuống, ba rót xong ngồi xuống, rót trà ra, đưa nó 1 ly. - Mai 5h sáng đi lo mà ngủ sớm đi, mai tao chở mày lên gặp dì Hai gửi
gắm, sẵn tạt vô chú Ba, rồi lên đó sắm sửa mấy thứ cho mày. Ba nó châm điếu thuốc hút, rồi tự dưng nhìn nó nói: - Cuộc sống này vốn dĩ
không phải màu hồng. Có thể con thất bại, nhưng nhà là con trở về. Tuổi
trẻ cứ sống hết mình, nhưng có một số thứ con phải biết tốt và xấu, đừng lúng quá sâu, đến một lúc nào đó con nhận ra thì mọi thứ đã quá trễ. Buổi tối đó nó không nghĩ nhiều lắm về lời ba nói, tự dưng ba nó nói chuyện
nghiêm túc, ngủ khì một giấc. Ừ thì mai sẽ đến một thành phố xa lạ. Nói xa lạ chắc chém gió thôi, chứ nó đi đến chỗ này 1 lần rồi, năm lớp 4
thì phải, ấn tượng nơi này là mát, cực mát không bù cho quê nó, nóng
cực, cái nắng, cái vị mặn, những đứa con xa quê, có lẽ một lần thật sự
thật sự rất nhớ biển. Ba nó đánh xe chở nó, khi mở mắt ra là đã 8 giờ
sáng, sau này tự về nhà, nó mới biết ba nó chạy xe khiếp thế nào, chạy
tới nơi chỉ mất có 3 tiếng đồng hồ. Dừng trước ngôi nhà 3 tầng
mới cất, nó thích nhất cái cổng gỗ, với dàn hàng rào trắng trước nhà,
nhìn sơ sơ đánh giá, ba nó bóp còi in ỏi, hạ kính xuống không thèm bấm
chuông : Thằng Ba đâu, anh già mày tới rồi này, haha. Trong nhà
một bác chừng 45, dáng người không cao lắm, đúng kiểu quan chức nhà
nước, bụng to, trán hói ra nhìn thấy ba mình cười khoái chí: - Hai cha con anh đợi tí để em mở cổng, thằng này nay lớn tướng dữ, đẹp trai nữa. Mà thấy nó giống anh quá anh. - Ba mình nhìn chú nó bảo: Thằng này, con tao không giống tao thì giống ai, mở cổng lẹ tao vào nhà. Đi vào phòng khách, cô người làm bưng nước ra, ba và chú không biết đi đâu mất. Chán quá định đi lên lầu trên thì có con nhỏ tóc tai bù xù vừa đi
vừa ngáp đi từ trên xuống, thấy mình nó cười cái, rồi bước ngang qua.
Chả phải ngôn lù hay mô típ mấy em thét lên, tưởng mình ăn trộm bla bla
các thứ rồi quen nhau, chắc chú Ba có nói trước rồi. Lên sân
thượng ngồi chơi, thấy toàn kiểng là kiểng, có một cái bàn cây, chắc chỗ chú Ba ngồi uống trà, nói sơ sơ về ông này, ổng làm giám đốc dầu khí
hay gì ấy, bà con bên nội, nói chứ vụ bà con này kia mình dở tệ, ai nói
mình chịu. Con bé đó đi lên, bưng theo ấm trà, cái bánh pía, ngồi xuống. Lúc nãy không nhìn kĩ, con bé này nhìn cũng xinh, má lúng, có răng
khểnh, cười cái có thiện cảm thật. Nó nhìn mình trên xuống, đánh
giá chắc đánh giá thằng nhà quê mình, thì mình nhà quê thật mà, không
chối bỏ hình tượng. Nó phán câu: - Anh ăn gì trắng thế? Ơ, mình nhìn nhỏ trân trân, không phải chém về nhan sắc với ảo tưởng mấy
thím ném đá, chứ người ta bảo em không giống ai trong nhà, giống mỗi
người một chút, da trắng giống má em, cao giống ba em, em cao khoảng
1m73 các thím, vừa đủ xài thôi không dư miếng nào. Nói chung tả sơ em là da trắng, mày rậm, mắt sâu, mặt góc cạnh, miệng rộng, mà bù lại môi
mỏng với đỏ, nhìn không biết, mà em ngáp phát là như cái máng. Gym gọt
tí nhưng được cái hơi thừa cân, nên nhìn lực lượng =)). ( hơi mập thỉ có chứ lực lưỡng). Chưa kịp trả lời nó hỏi tiếp: - Anh lên đây học
hả? sao em thấy người ta toàn lên trên Sài Gòn học không? Anh lại xuống
chỗ này. Mình nhìn em nó cười cười : Tại anh học dở nên xuống đây học em à. Chịu thôi chứ biết sao giờ. - Thôi anh đừng có xạo, nghe ba em nói anh thi đại học được 24đ mà dở gì, ba còn nói anh lạ, kêu anh về nhà em, hoặc mua nhà cho không chịu, cứ
đòi ở nhà trọ. - Thì với điểm đó anh không đậu được ngành anh
thích trên đó, nên chọn dưới đây vừa sức hơn em, anh ở trọ của dì Hai
anh mà, với cũng gần đây, anh còn qua đây làm phiền em dài. - Vậy em mới nói, có nhà người quen không ở, à mà anh ở gần đây, khi nào anh
rãnh chỉ bài giúp em với nha, chắc năm sau em thi vào chung trường với
anh đó. - Ok em, công cán đầy đủ là được. Ngồi chém gió
tí, thì biết nhóc này tên Ngọc, năm nay mới học 11 thôi mà bảo năm sau
thi đại học, nhà hình như có hai cha con thôi, không thấy em nhắc đến
mẹ, mình cũng không tiện hỏi, cũng là mới quen hai anh em nói chuyện xã
giao tí thì thấy ba mình điện thoại: - Thằng kia ra cổng đi, qua nhà chào dì Hai cái, rồi dọn dẹp phòng luôn, tranh thủ tối tao còn về dưới. - Thôi anh đi nha, lúc nào rãnh anh qua chơi. - Dạ, anh đi đi, mà anh cho em số điện thoại đi có gì dễ liên lạc. - SĐT anh là 0988***999. Tót xuống dưới nhà, thấy xe chất một cơ số đồ, chắc nãy giờ ba với chú đi
mua đồ, mà không biết sao không cho mình đi chung. Mới bước vào xe ngồi
thì chú Ba nhìn mình hỏi: - Hưng, gặp con Ngọc rồi hả? thấy sao chịu làm con rể chú không? Mình nhìn ba cười cười : - Chắc ba con nhậu vào lại kết thông gia phải không chú? Ai chứ con biết ba con quá mà. - Thì tao làm vậy mày sướng chứ có phải tao đâu, chuyện tình cảm trước giờ tao không cấm cản mày, nhưng mà… Mình yên lặng, nhớ về em, chở em đi trên con đường vắng, em ôm mình, mặt áp
vào lưng, đủ để cảm nhận những giọt nóng hổi, những cái run vai khe khẽ
khi mình nói về… Chú ba thấy mình và ba yên lặng, cũng không biết nên nói gì, cũng may xe vừa đến, nhà chú Ba với dì Hai khá gần nhau,
thật ra mình đi ở trọ nhà dì Hai, ai cũng nói mình dị, nhà bà con cô bác không chịu ở, thật ra mình ngại làm phiền dì, với lại ở riêng nó thoải
mái hơn, thuyết phục mãi má mới cho mình ra ở riêng, với điều kiện là ở
nhà trọ dì Hai để có gì còn có người này người kia trông nom giúp. Ba xuống xe, bấm chuông cửa, dì bước ra, năm nay dì khoảng 35 tuổi, dáng
người cao ráo, tóc buộc đuôi gà, nhìn dì không hiểu sao mình thấy toát
ra vẻ trải đời, thật sự không hiểu sao mình lại thấy như vậy nữa, dì
cũng hay về nhà mình chơi, từ nhỏ lớn thật sự thấy sợ dì lắm, dì gọi là
khó tính kinh khủng, không biết phải vậy mà giờ vẫn ở một mình không, dì mà biết chắc mình lên dĩa. Thấy mình dì quất 1 tăng: - Ơ hay anh vẫn còn nhớ bà dì này à, sao sợ ở với tôi suốt ngày nghe tôi cằn nhằn,
hay là ở với tôi thấy không thoải mái, lúc mẹ anh đẻ anh tôi chăm tôi
bẳm giờ anh lớn rồi, đâu nhớ gì đến tôi nữa. - Thôi mày , có lẽ
nó lớn rồi cho nó tự lập, sướng khổ tự sau này nó chịu, thằng này cứng
đầu lắm, nói mà nó có chịu nghe đâu. Mà có nó ở đây, kì đà sao mà kiếm
chồng được. - Anh vào nhà đi, nghỉ tí rồi em dẫn anh với nó qua coi phòng. À mà ai đây anh? Chú Ba nãy giờ im chắc tại không biết nói gì, giờ mới được nói như mở cờ, cười nói với dì: - Em là Xuân bên quản lí thị trường phải không? Nhà anh ở xxx, lâu lâu
anh đi công việc có gặp em mấy lần, mà có lẽ em không nhớ anh rồi. - Vậy ra là hàng xóm mà em không biết, anh là bạn của anh Hồng hả? - Bạn nhậu chí cốt của tao, thôi lẹ lẹ đi, nắng lên rồi. Dọn xong qua đây ăn cơm tha hồ mà tâm tình tìm hiểu. Ba mình vừa nói vừa nhạy mắt với
chú Đức. - Tìm hiểu cái đầu ông ấy mà tìm hiểu. Cô nhìn liếc liếc ba mình cái, ổng nín khe. Dì Xuân dẫn mình vào cái dãy nhà kế bên cách đó 1 cái nhà thu mua ve chai, sau này mới biết là cũng của bà dì mình cho thuê nốt, nghe ba mình nói
bà này có khoảng 50 phòng trọ cho thuê, 20 phòng ở đây, 30 phòng ở chỗ
khác, phòng nói chung là khá sạch sẽ, quá rộng cho mình rồi, nhìn tới
nhìn lui toàn thấy là dân đi làm, hay là gia đình ở, không thấy ai bằng
tuổi mình hay là sinh viên. Mấy tháng sau này, có bạn chúng nó dẫn về
trọ chơi, mới thấy nhà trọ sinh viên là thế nào, vui cực các bác ạ, nên ở đây khoảng 2 năm mình chuyển trọ đi mất, cũng ăn 1 tràng mắng chửi của
bà dì, nhưng vì ham vui con xin lỗi dì.