Đại Học Yêu Quái

Chương 42: Chương 42: Chương 37




Sau khi đi vòng quanh lớp hai tiếng, Diệp Tiếu phát hiện bài làm của đám yêu chênh lệch quá nhiều so với dự đoán của cậu, cứ theo cái đà này thì không mấy yêu đủ điểm đạt chuẩn.

Diệp Tiếu không biết trong lòng mình đang có cảm xúc gì, kỹ năng giảng dạy của cậu có vấn đề thật sao?

“Ngừng bút.” Diệp Tiếu ra hiệu cho mọi người thu bài, “Các bạn bàn sau chuyển bài lên cho các bạn ngồi trước.”

Vừa nghe nộp bài, rất nhiều yêu quái tiếc hận nộp bài lên trên, các yêu quái ngồi trên thì đỡ hơn, có thể tranh thủ sửa bài tí chút, tuy Diệp Tiếu nói ngừng bút, song cậu vẫn có thể nhắm một mắt mở một mắt bỏ qua chuyện này.

Khi bài thi được chuyển lên trên, Diệp Tiếu phát hiện có vài yêu quái to gan dám nhanh như chớp chép đáp án của các bạn vào bài của mình, cậu không khỏi hắc tuyến, xem ra học sinh là yêu quái hay con người đều như nhau hết, hồi đi học cậu cũng tranh thủ lúc thầy giáo không để ý làm hệt thế này.

Diệp Tiếu vẫn nhắm một mắt mở một mắt, hầu hết các yêu quái đều làm bài không tốt lắm, cậu không cần phải lo trình độ gian lận loại này, căn bản là không có ích gì cho điểm số, bởi chép thì cũng chép sai cả thôi.

Gian lận như vậy quả là không dễ dàng gì.

Mười phút sau, dưới sự thúc giục của Diệp Tiếu, cuối cùng cả lớp cũng nộp hết bài lên cho cậu, Diệp Tiếu nhìn chồng bài dày cộp, hơn ba trăm bài, tuy chấm đơn giản nhưng cũng tốn kha khá thời gian.

“Được rồi, đã tới giờ ăn trưa, tan học.” Nói xong, Diệp Tiếu ôm chồng bài rời khỏi phòng học, Eaton cũng bạch bạch bạch chạy theo đuôi cậu, buổi trưa bọn họ không ăn ở trường, Điểm Điểm và Quả Quả đang ở nhà, cho nên Diệp Tiếu phải về.

Diệp Tiếu vừa ra khỏi cửa, trong lớp lập tức xuất hiện cảnh tượng gần như trăm phần trăm sẽ xảy ra sau giờ kiểm tra.

—— so đáp án.

“Mau mau mau, tôi nghĩ cả buổi mà không nhớ tờ 100 khối màu gì.” Rất nhiều yêu quái rút ví ra xem, tiền Diệp Tiếu phát lúc trước đều nhét trong đó cả.

“A—– không phải màu tím sao ~~~” Yêu quái trả lời sai hối hận không thôi, “Rõ ràng màu tím mới cao quý, nhân loại nghĩ cái gì vậy, mà hồng cũng không hồng đến nơi đến chốn nữa chứ, nhạt chết đi được!”

“Bài làm thế nào?”

“Tàm tạm, chắc cũng đạt chuẩn, tôi tự tin mấy phần trên phết, cơ mà viết văn thì khó nói, phải xem thầy thích hay không đã, cậu thì sao?”

“Tôi làm không ổn lắm, đề khó ơi là khó.”

“Ha ha ha, cậu phải tiếp tục cố gắng nghen!”

“Câu 11 cậu làm là gì?”

“Cậu hỏi thế ai mà nhớ, câu 11 là câu gì?”

“Hỏi nước chảy ra từ vòi trong trường là nước gì ấy.”

“À à, câu này tôi chọn a, nước máy.”

“Hả? Tôi còn tưởng c chớ.”

“c là gì? Tía ơi, tôi làm sai rồi ư!”

“Dầu mỏ.”

“….”

“Ghép vần từ mặt trăng thế nào? Tôi ghép không được, hừm hừm!”

“Tôi cũng không chắc lắm, tôi viết thế này nè: yue lian.” Yêu quái viết lên vở xoạt xoạt. (Đáp án xịn là yue liang)

“Ừm…trông cũng đung đúng đấy.”

“Phải không? Tôi cũng cảm thấy viết như thế này.”

“Tôi mới viết được nửa bài văn, thầy giáo có cho tôi nửa điểm không nhể?”

“Viết văn dễ ợt mà, sao cậu không viết xong được cơ chứ.”

“….Tôi viết chậm mà, hồi xưa viết chữ đã chậm rồi, giờ đổi bút mới lại càng như rùa bò.”

“Không sao đâu, về sau luyện nhiều là được, viết văn chỉ có 30 điểm, nếu các phần khác làm tốt cũng vẫn có khả năng đủ điểm qua.”

“Cậu viết gì thế?”

“Khen điện thoại di động, khen mà 400 chữ không đủ, phải viết thành 600, 700 chữ!”

“Giỏi thế!”



Đám yêu vừa tranh luận về đáp án vừa đi đến căng tin, bọn họ cũng biết mình làm bài không tốt, cơ mà bài đã nộp rồi, có thay đổi được gì nữa đâu?

Giờ chỉ đang cầu có cái an ủi tâm lý mà thôi.

Trên đường về nhà, Diệp Tiếu đưa chồng bài cho bảo tiêu ôm, cậu thì bế Eaton, cậu vốn muốn đổi ngược lại với bảo tiêu, bởi vì cậu không muốn tiếp tục bế cái tên “Nhi đồng siêu lớn tuổi” này chút nào, tránh cho con rồng không ra sao này càng thêm hiểu lầm.

Nhưng Diệp Tiếu vừa đề nghị, nước mắt Eaton liền tuôn như suối chảy, Diệp Tiếu không làm gì được đành phải bế hắn tiếp.

“Làm bài thế nào?” Diệp Tiếu thuận miệng hỏi, “Thầy thấy em sửa bài văn rất nhiều, bài nhem nhuốc lấm lem hết cả.”

Eaton ngượng ngùng chôn mặt vào hõm vai Eaton, mất mặt ghê.

p.s: Thuận tiện chấm mút đậu hũ của Diệp Tiếu luôn. (Ưm ~ Tiếu Tiếu của mình thơm chết đi được, tuyệt quá đi à ~)

Eaton học dốt về di động quá, đây là đồ vật hầu như ai cũng biết sử dụng, thế nên hắn âm thầm nắm chặt tay tự hứa với bản thân, từ hôm nay trở đi hắn sẽ chăm chỉ nghiên cứu!

Ừm… Bắt đầu từ việc học cách gửi thư tình cho Tiếu Tiếu của hắn đi ~

Đây là một chủ ý quá tuyệt vời! Eaton khoái chí nghĩ thầm.

….

Buổi trưa Diệp Tiếu ngủ cùng ba cục cưng, Eaton nằm bên phải Diệp Tiếu chậm rãi vào mộng đẹp, hắn cảm thấy hình như mình quên mất cái gì, từ lúc ăn trưa hắn đã ngờ ngợ, cơ mà nghĩ mãi vẫn không nhớ ra là chuyện gì.

Chậc…Chắc không phải chuyện gì quan trọng đâu….

Eaton mơ màng nghĩ vậy.

Hồ Đa Đa và đám yêu mà nghe được nhất định sẽ tát cho hắn một cái! Trí nhớ bị chó ăn rồi hả?! Chuyện vừa nói ban sáng mà đã trưa quên mất tiêu rồi!

….

2 giờ chiều Diệp Tiếu bước vào lớp học, tức thì nhìn thấy ánh mắt thiết tha mong chờ của đám yêu, đang chờ kết quả bài kiểm tra đây mà, học sinh nào cũng có tâm lý như thế cả.

Nhất là mấy yêu quái tự nhận mình làm bài tốt như Kim Thụy, chưa gì đã nghĩ được thầy cho phép mua sắm trên mạng thì sẽ mua gì rồi! Bọn họ đã sớm muốn mua quá trời đồ rồi đó!

Trên mạng người ta đã nói một câu rất chuẩn như vầy: Tiền không phải tất cả, nhưng không có tiền thì không làm được gì hết!

Câu này chính là để nói về tình trạng của đám yêu bây giờ, không có tiền là không làm gì được, tiền mình mang thì không xài được, nhìn thấy cơ man đồ tốt trên mạng mà lại chẳng thể mua, quá khó chịu!

“Đừng nhìn, thầy chưa chấm xong bài đâu, thầy sẽ dành thời gian chấm bài rồi công bố điểm sau.” Bởi vì bài làm của đám yêu không tốt, cho nên Diệp Tiếu quyết định thay đổi hứa hẹn ban đầu của mình, “Lúc trước thầy nói một trăm bạn đứng đầu sẽ được thưởng, nhưng giờ thêm một điều kiện, đó là phải đạt điểm chuẩn, nếu không được từ 60 điểm trở lên thì dù trong nhóm một trăm người đứng đầu cũng sẽ không được thưởng.”

“Gì cơ?” Đám yêu bất mãn không thôi, “Thầy giáo nói một đằng làm một nẻo.”

Thoáng cái trong phòng đầy ắp tiếng oán giận, yêu cầu ngày càng cao, bọn họ phải ra sức vì phúc lợi của mình mới được!

“Im lặng im lặng.” Diệp Tiếu đỡ trán, “Thầy cũng không muốn như vậy, bởi vì bài kiểm tra lần này khá đơn giản, cho nên thầy cứ tưởng sẽ có ít học sinh trượt, nhưng dựa theo quan sát của thầy sáng nay thì không có mấy học sinh đủ điểm qua, đề dễ thế mà các bạn còn được kết quả như vậy khiến thầy rất đau lòng.”

Có lẽ ở cùng Eaton lâu quá nên Diệp Tiếu bắt đầu thích diễn, cậu làm bộ đau đớn khôn kể nói với đám yêu, “Đề thế này mà các bạn vẫn không đủ điểm qua, đã vậy còn muốn được thưởng, các bạn cảm thấy mình có thể nhận phần thưởng ấy được không? Lòng tự trọng của các bạn có thể chấp nhận ư? Chắc chắn không thể! Thầy biết các bạn là những học sinh có chí tiến thủ, có lý tưởng có mục tiêu, là những học sinh tốt! Cho nên nhất định các bạn cũng nghĩ giống thầy, không thể chấp nhận sự thành công ảo tưởng này! Các bạn nói có phải không?”

Đám yêu, “…” Thầy nói hết rồi còn bảo bọn em nói gì nữa…

Nếu bọn em không đồng ý, vậy chẳng phải mang danh không có lòng tự trọng ư.

Hu hu hu … Sao thầy giáo lại trở nên gian trá thế này, ôn nhu thiện lương khi ấy nay đi đâu mất rồi?

Tất cả đều do bị ép mà ra, hồi mới đầu Diệp Tiếu cũng là một thanh niên có trách nghiệm có lý tưởng có khát vọng, cơ mà qua một tuần dạy, cậu đã bị đám yêu cứng rắn tàn nhẫn ép thành cái dạng này.

Dạy dỗ bình thường không hiệu quả, phải xài chiêu mới được!

“Mọi người hãy nghĩ lạc quan lên.” Diệp Tiếu nói tiếp, “Các bạn cố gắng thi được điểm tốt thì cơ hội tốt nghiệp sẽ càng cao, các bạn đến trường là vì phần thưởng sau bài kiểm tra ư? Không phải! Mà là để có thể tự do ra vào Nhân giới! Nếu được vào nhóm một trăm người đứng đầu mà không đạt chuẩn thì cũng sẽ không được tốt nghiệp, cho nên giờ thầy nghiêm khắc chẳng qua chỉ để tốt cho các bạn mà thôi ~”

Đám yêu quái tiếp tục lặng im, lẽ nào bọn họ còn phải nói cảm ơn? Phúc lợi của bọn họ vừa bị tước đoạt đó hiểu không!

Ngày hôm nay quả thật quá khó vượt qua!



“Được rồi, tạm thời ngừng chuyện kiểm tra ở đây, giờ chúng ta bắt đầu học, hôm nay chúng ta sẽ học một nội dung mới —- những phương tiện giao thông con người hay sử dụng và những quy tắc giao thông cơ bản.” Diệp Tiếu bật máy tính và máy chiếu, hình ảnh bách khoa về phương tiện giao thông hiện lên trước mắt đám yêu, cậu tính nói về xe đạp đầu tiên.

Đám yêu quái chép bài lia lịa, bọn họ không cần nhớ hết tất cả những gì Diệp Tiếu giảng, chỉ cần đại khái là được, những thứ khác có thể về lên mạng tra lại.

Đa số yêu quái chỉ chép tay, một số yêu thông minh thì lấy điện thoại ra gõ.

Rất nhiều yêu quái hứng thú với xe đạp, phương tiện này có vẻ thú vị và tiện lợi lắm, là lựa chọn tốt nhất khi đi khoảng cách ngắn, Diệp Tiếu hứa mai sẽ mang vài chiếc tới cho mọi người thử.

Về phần ô tô thì đám yêu cũng nghe đến khá nhiều rồi, bọn họ rất quan tâm đến phương tiện thần kỳ này, chỉ duy nhất một người sắc mặt khó coi.

Còn ai nữa ngoài bạn học Eaton đã từng say xe ói lòi phỏi của chúng ta, hắn vừa nhớ lại đã muốn ói ra tiếp rồi, ô tô là một thứ quá đáng sợ!

Eaton thầm thề trong lòng, nhất định sẽ không đi cái thứ chóa má này nữa!

Đám yêu quái cũng tò mò không thôi về các phương tiện giao thông công cộng như xe bus và tàu điện ngầm, trước kia bọn họ chưa được nghe về loại này bao giờ.

Và thứ khiến bọn họ ngạc nhiên nhất chính là máy bay, cả yêu quái thông minh nhất cũng không thể lý giải được khối sắt to oạch này bay lên trời kiểu gì! Cánh thì không di động, cũng không dùng pháp thuật, sao lại bay được cơ chứ?! Đúng là bất hợp lý mà!

Diệp Tiếu không nói tới nguyên lý bay của máy bay, không có mấy người biết đến mấy nguyên lý này, vì thế nó không được coi là thường thức của nhân loại, Diệp Tiếu gợi ý những yêu quái quan tâm có thể tự tìm hiểu, cậu chỉ chịu trách nhiệm giới thiệu mấy loại phương tiện giao thông cho đám yêu vậy thôi.

Ngoại trừ những phương tiện đường bộ và đường hàng không thì Diệp Tiếu cũng nói qua về phương tiện đường thủy, cái này không có gì khó hiểu, thuyền vẫn là thuyền như hồi xưa, chẳng qua có nhiều loại hiện đại hơn thôi, chỉ cho đám yêu biết sự khác biệt giữa các loại thuyền buồm du thuyền… là được rồi.

Tiếp theo là tới phần quy tắc giao thông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.