*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Eaton không biết mình sắp gặp xui, vẫn cứ bám dính lấy Diệp Tiếu, lòng còn ảo tưởng cảnh tượng ở khách sạn buổi tối, chuyện ban ngày chưa xong ta có thể dành đến tối làm cho xong, tuy lần đầu tiên không ở nhà có cảm giác không an toàn lằm, cơ mà cũng kích thích lắm hí hí ~
Mặt trời mau chóng xuống núi, hành trình ở khu vui chơi đã gần kết thúc. Đám yêu chụp thêm quả ảnh rồi mới lưu luyến không rời cưỡi xe đạp đi. Tuy nơi này đã để lại cho bọn họ không ít ác mộng, cơ mà cũng có rất nhiều những kỉ niệm tươi đẹp, coi như được mở mang tầm mắt, nói túm lại là cực kì tuyệt vời ~ Về sau có cơ hội sẽ lại đến chơi nữa ~
Rời khỏi khu vui chơi, đám yêu đến khách sạn đặt phòng, kế đến tìm một cửa tiệm đồ ăn nhanh kiểu tàu, giá cả phải chăng, muốn ăn gì thì lấy cái đó, đã vậy còn được tùy tiện xới thêm cơm, nói chung chỉ cần không phải là nhà hàng cần gọi món thì Diệp Tiếu đều thấy rất hợp với đám yêu này.
Đây là lần đầu tiên đám yêu được đến tiệm đồ ăn nhanh kiểu tàu, thực ra chỗ này cũng có điểm tương đồng với căng tin trường bọn họ, bàn ăn của đám yêu chất đầy đĩa ăn, bởi vì chỉ cần thấy ngon ngon là đám yêu gọi hết, người bán hàng và các khách hàng khác nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, không phải chỉ một vài người gọi nhiều thôi đâu, cả đám bọn họ đều gọi như thế cả, nhiều như vậy ăn hết nổi sao?
“Ưm ~ Món thịt xào súp lơ này ngon đấy, trường chúng ta nấu không ngon bằng.”
“Món đầu sư tử này đúng là quá toẹt vời!”
“Canh không ngon lắm…Cứ như nước lọc ấy.”
…
Đám yêu khá là vừa lòng với đồ ăn trong tiệm. Không chỉ đám yêu, đây cũng là lần đầu tiên Diệp Tiếu tới một quán ăn thế này, mặc dù các món đều đựng trong tô lớn, không được trang trí đẹp mắt, nhưng hương vị khá ngon, hẳn nào lại đắt hàng như thế, đồ ăn vừa ngon vừa rẻ, lại còn tiện, quá lời.
Chỉ có mỗi Eaton không vui, bởi vì Diệp Tiếu ngồi cách hắn rõ xa, đã vậy còn là cố ý nữa chứ!
Vì cớ chi chớ? Rõ ràng mới nãy còn thân mật quá trời, còn hôn nhau nhiệt tình như lửa nữa cơ mà! Hai người tùy tiện có thể hôn nhau nhiệt tình như lửa không? Chắc chắn là không! Chỉ có người yêu thân mật khắng khít mới được!
Eaton không hiểu gì hết trơn, cứ thế ăn hết bữa cơm mà không cảm được vị gì. Cơm nước xong xuôi, Diệp Tiếu dắt đám yêu đến khách sạn gần đó, hôm nay bọn họ sẽ ở bên ngoài ~
Đám yêu đặt phòng loại tiêu chuẩn, hai người chung một phòng, dựa theo suy nghĩ của Eaton, Diệp Tiếu chắc chắn sẽ ở chung phòng với hắn, nào ngờ kết quả lại là:
Diệp Tiếu và Hồ Đa Đa chung một phòng, Eaton và Kim Thụy một phòng, các yêu quái khác tự chọn ngẫu nhiêu, hai người đứng cạnh nhau thì ở chung một phòng, cả đội vừa khéo chia đủ các phòng, không ai bị thừa ra cả.
Eaton không ổn tí nào, vì cớ chi chớ?! Rõ ràng mình với Diệp Tiếu mới là người yêu, vì cớ chi lại để Hồ Đa Đa tu hú chiếm tổ sào! Kể cả hắn có là lớp trưởng cũng không được!
Hồ Đa Đa cũng thấy là lạ, chuyện của Diệp Tiếu và Eaton mọi người đều đã biết, chẳng qua không nói hẳn ra thôi, hơn nữa Diệp Tiếu còn từng đưa Eaton về nhà sống. Hồ Đa Đa tự thấy mình là yêu quái, quá hiểu tập tính của yêu ma rồi, đôi bên mà hiểu lòng nhau thì thể nào cũng ư ư a a cho xem, giờ làm thế này khác gì giấu đầu hở đuôi, thừa thãi quá đi à.
Thế là Hồ Đa Đa ghé vào tai Diệp Tiếu, nhỏ giọng bảo, “Thầy quyết định ở cùng em chứ không chung phòng với con rồng thúi kia à? Trong lòng bọn em đều rõ chuyện hai người rồi, thầy không cần ngại mà giấu đâu, yên tâm đi, bọn em sẽ không chê cười thầy, thầy có thế nào thì vẫn là người thầy bọn em kính trọng yêu thương mà ~”
Diệp Tiếu giận gần chết, “Phi! Ai bảo tôi với con rồng thối kia là một đôi!”
Hồ Đa Đa nghe mà mờ mịt, song chẳng mấy chốc đã hiểu ra, “Cãi nhau đúng không? Các cụ đã nói rồi, vợ chồng cãi nhau, đầu giường cãi cuối giường hòa, tính toán làm chi. Công nhận là Eaton có hơi vụng về làm người ta ghét, nhưng được cái địa vị cao, hơn nữa miễn cưỡng xem như có cái mặt đẹp. Tuy tính ra thầy có hơi thiệt thòi, cơ mà dù sao vẫn phải công nhận là cậu ta cũng tàm tạm, thầy lại không ghét bỏ cậu ta kém, nếu cậu ta không phạm lỗi tày đình thì thầy tha cho cậu ta đi, em thấy cậu ta sống nhiều năm rồi còn chưa tìm được đối tượng, nhìn cũng thương lắm.”
Diệp Tiếu đầu đầy hắc tuyến, “….Bạn nói cứ như mình có đối tượng ấy nhỉ, không phải bạn đã hơn hai ngàn tuổi rồi sao, tính tính cũng gấp ba Eaton, đối tượng của bạn là ai, giới thiệu tôi nghe chút đi.”
Là lão xử nam hơn hai ngàn năm thì đừng bàn tán sai lệch với tư vấn chuyện tình cảm cho người khác đi, anh biết cái lông ấy! Diệp Tiếu khinh bỉ cộng ghét bỏ liếc Hồ Đa Đa một cái, sau đó đi để ý các yêu quái khác, xem xem bọn họ có nhận phòng ổn thỏa không.
Hồ Đa Đa hỗn độn trong gió.
So với Eaton sét đánh ngang tai và Hồ Đa Đa hỗn độn trong gió, Kim Thụy rõ ràng vui vẻ hơn nhiều, tuy ở chung phòng với Eaton có hơi khó ở, cơ mà vẫn tốt hơn để Eaton ở chung phòng với Diệp Tiếu ~
“Còn ngây ngốc làm gì, đi thôi.” Đăng ký xong, Kim Thụy phất phất thẻ từ của phòng về phía Eaton, y có tí gọi là vui sướng khi người gặp họa. Lúc trước vẫn còn tốt đẹp, thế mà xuống vòng quay khổng lồ một cái là hai người có vấn đề, chắc cái tên Eaton ngu si này trót làm chuyện ngu xuẩn gì rồi, thiệt muốn nghe ngóng hóng hớt quá đi à ~
Eaton hung hăng trừng Kim Thụy, sau đó tội nghiệp chạy đến chỗ Hồ Đa Đa, “Lớp trưởng ơi ~”
Hồ Đa Đa bị gọi mà da gà rơi đầy đất, quá kinh khủng quá ớn lạnh! Tí thì bị sét đánh chết toi! “Cậu muốn chết à, tự nhiên nói chuyện kiểu thế là sao!”
“Mình biết lớp trưởng tốt nhất trên đời, cậu cũng biết quan hệ của mình và thầy giáo rồi đó, cậu đổi phòng với mình được không?” Eaton hóa thân thành Lôi Chấn Tử (thần sét, đã từng đóng vai cameo trong Tây Du Ký), chuyên môn tung sét vào người người ta.
Hồ Đa Đa cảm nhận từng cơn gió ớn lạnh, hắn vỗ vỗ tay mình, ghét bỏ nói, “Cậu cách xa tôi chút đi, ghê tởm muốn chết, thầy giáo không muốn gặp cậu tôi cũng làm được gì đâu, tôi không bảo thầy ở cùng tôi, nhất định là cậu làm gì chọc thầy giận rồi, còn lâu tôi mới làm đồng lõa của cậu, nếu không thầy sẽ giận lây sang tôi mất.”
“Tôi không chọc Tiếu Tiếu giận!” Eaton nghĩ nghĩ, khẳng định mình thực sự thực sự không làm gì chọc giận Tiếu Tiếu, chuyện đặc biệt nhất ngày hôm nay chỉ có hai người hôn môi lần đầu tiên, cơ mà rõ ràng Diệp Tiếu cũng hăng say hưởng thụ, sao giận được.
Thế là Eaton lại động não, cuối cùng đưa ra kết luận: Thì ra Diệp Tiếu thẹn thùng!
(Thấy không, đây chính là kết cục của việc không chịu uống thuốc…)
Eaton dây dưa nửa buổi mà Hồ Đa Đa vẫn không chịu đổi phòng, hắn cực kì kiên quyết, phòng của tôi tôi quyết không đi, cậu có bản lĩnh thì đi mà lừa thầy giáo đổi phòng, để thầy đổi phòng với Kim Thụy ấy, còn tôi thì không là không!
Eaton đành ủ rũ theo Kim Thụy vào thang máy, đi về phòng của hai bọn họ.
===========================================
Tiệm đồ ăn nhanh kiểu Tàu nó kiểu kiểu thế này (↑)
Còn đây là món Đầu sư tử (Ngon lắm đó má ơi *rớt nước miếng*)
p.s: Trong khi Hồ Đa Đa hỗn độn trong gió, Eaton sét dánh ngang tai, Kim Thụy hí hửng và Diệp Tiếu nổi bão, thì tôi đang quằn quại đấu tranh với con đói buổi trời chiều…. ;A;