Đại Hùng Và Nghi Tĩnh

Chương 2: Chương 2




Phía chân trời mây đen dày đặc.

Vừa mới bước chân ra khỏi cánh cửa của biệt thự, một trận gió lạnh vù vù thổi thẳng đến.

Mấy ngày vừa rồi, không khí lạnh tràn qua, nhiệt độ không khí giống như trượt dốc không phanh, chỉ cần đi ra ngoài, liền khiến cho người ta phải rụt cổ vào trong áo.

Qua hội nghị lần này, đội đặc công Phi Ưng chỉ có năm đại biểu trên hai chiếc xe. Lệ Đại Công lấy ra chiếc chìa khóa, mở củă xe, thận trọng phân phó nói:

“Thông báo cho các thành viên khác, ba phút sau, tập hợp ở tổng bộ.”

“Ok sếp” Lâm Kiệt còn nhấc tay lên làm lễ.

“Mặt khác, Nghi Tĩnh, phiền cô sửa sang lại tư liệu cho thật chuẩn.”Đội tình báo Phi Hổ đã giao ra manh mối, nhưng đều vô cùng lộn xộn, nếu không sắp xếp lại thoả đáng, sẽ làm người xem không hiểu ra làm sao.

“Không thành vấn đề.” Cô lời ít mà ý nhiều, trả lời bình tĩnh.

“Tôi có thể ở trên xe sắp xếp lại được.”

Tâm trí cô rất tập trung, bất luận là khả năng tổ chức hoặc khả nẳng quan sát, đều nổi trội, có thể đem những manh mối vụn vặt trong thời gian ngắn nhất tạo nên mạng lưới tình báo chuyên dụng nhất.

Phần đông bộ dạng tội phạm, bối cảnh, tư liệu, thậm chí hình thức phạm tội, nằm trong đầu cô, sớm đã trở thành một cơ sở dữ liệu.

Đội đặc công Phi Ưng ở trong mấy năm gần đây, phá được vô số vụ án khó, trừ đội trưởng Lệ Đại Công ra, trong đội thành viên có năng lực xuất sắc nổi trội nhất chính là cô, cũng là đội phó không thể thiếu của Phi Ưng.

Phân phó công tác xong, Lệ Đại Công gật gật đầu.

“Lên xe đi!”

Lâm Kiệt cùng hai thành viên nữa của đội, tiến vào một xe công vụ khác. Còn lại Nghi Tĩnh, cũng giống như lần trước, ngồi trên xe Lệ Đại Công, điều chỉnh chỗ ngồi cho thoải mái, thắt dây an toàn.

Lệ Đại Công khởi động xe, liếc gương xe một cái, sau đó mới cho xe rời khỏi rời khỏi cổng chính của bãi đỗ xe.

Bên cạnh Nghi Tĩnh đang mở máy tính, chuẩn bị mở hồ sơ, trong lúc vô tình đôi mắt sau chiếc kính bắt gặp trên cổ tay có một vòng dấu hồng hằn lên.

Màu đỏ xen trắng, ở trên da thịt trắng nõn, có vẻ phá lệ đột ngột.

Đây là dấu vết do Hùng Trấn Đông nắm chặt làm cổ tay nàng lưu lại dấu vết. hắn tuy rằng không làm đau cô, càng không làm cô bị thương, nhưng da thịt cô non mịm, mà hắn lại thô lỗ tay chân, đã quên giảm bớt lực đạo.

Con ngươi trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, nhìn căhm chú vào hồng ấn trên cổ tay, nếu có chút cảm xúc cũng chỉ là lãnh đạm, lặng lẽ lặng lẽ tràn ra.

Nam nhân kia, đã lâu không gặp, vẫn thô lỗ như vậy.

Nhớ ngày dó, lần đầu tiên gặp nhau, hắn liền làm hỏng kính của cô…

Hai năm trước

Hoàng hôn buông xuống

Tổng bộ của đội đặc công Phi Ưng, cuối hành lang của tầng năm, cửa phòng không một tiếng động bị đẩy ra.

Trên cánh cửa có treo biển “phòng chuyên án”, một nữ tử trẻ tuổi thân hình mảnh khảnh, không một tiếng động tiêu sái đi ra, cánh tay thuận tiện đóng cửa phòng lại.

Trong phòng khẽ nháy mắt, bên trong âm u mơ hồ khó nhìn thấy sự vật, làm lộ ra vô số ảnh chụp. Ngọn đèn kéo dài hành lang , chiếu lên làm mọi chi tiết trở nên rõ ràng, nhưng tiếp theo cửa phòng lại bị đẩy ra lần nữa, những tấm ảnh lần nữa chìm vào trong bóng tối.

Nghi Tĩnh ôm một đống tư liệu, đi vào bên hành lang dài, bốn phía im ắng, không một bóng người.

Tầng triệt này chuyên môn dùng để thu thập tư liệu phạm từ trước đến nay, hàng vạn hồ sơ chất đống, trừ bỏ một số thành viên các đội phá án, đến nơi này nghiên cứu tư liệu đã ghi lại, còn ngoài ra thật sự rất im lặng.

Im lặng.

Cái cô chính cần chính là im lặng.

Im lặng có thể giúp cô tập trung suy nghĩ. Nhưng im lặng cũng khiến cô cảm nhận rõ ràng được cô chỉ có một thân một mình.

Giống như cả thế giới này không có ai, chỉ còn lại một mình cô… cùng với tư liệu này, bức ảnh này…

Bức ảnh này…

Thắt lưng chợt rùng mình một cái.

Rõ ràng bây giờ là mùa hạ nóng bức, sao cô lại thấy lạnh.

Tiếng bước chân thanh thúy, quanh quẩn ở tầng triệt này, không xua đuổi hàn ý đi được, cô đi đến cuối đường hành lang dài, hàng thứ hai tầng sách thứ bảy, trong đầu lại lóe lên hình ảnh…bức ảnh này, chi tiết này, tư thế này…

Tiếp theo nháy mắt, một bóng đen bỗng đánh lên cô.

Phanh!

Một lực đạo thật mạnh va chạm, cô bị đâm suýt đến nỗi suýt té ngã, chẳng những tư liệu bị hất lung tung, đầu tóc rối loạn, ngay cả kính mắt đều bị đánh bay ra ngoài. Lực đạo thật sự mạnh mẽ kia đâm vào làm cô choáng váng, cơ hồ như bị xe ôtô đụng phải.

“shit, cái quỷ gì vậy!”

Thế giới chìm trong im lặng, đột nhiên lại có âm thanh. Trong đầu cô lặp lại hình ảnh truyền phát tin, bị va chạm như vậy nhưng cô lại im bặt.

Thanh âm mắng thô lỗ trên đầu cô vang lên.

Xuyên qua tầm mắt mơ mơ màng màng của cô, cô nhìn thấy một bức tường__không, một cái hùng (không hiểu) ___không, một người, đang trừng mắt, vẻ mặt hờn giận đứng trước cửa. Người nọ lưng hùm vai gấu, dáng người tráng kiện, toàn thân phát ra khí thế, cường hãn gần như càn rỡ.

“anh đụng vào tôi” cô nhìn nam nhân kia, bình tĩnh nói, tiếng nói thanh thúy, gằn từng tiếng trần thuật.

Nam nhân kia thấp tiếng rủa vài câu.

“tôi không cố ý” hắn nói, đạp chân đi trước từng bước.

Khách___

Thanh âm thủy tinh vỡ vụn ở dưới đế giày cũ vang lên.

“anh phá kính mắt của tôi” cô dùng thanh âm lạnh lùng tuyên bố.

“tôi đã nói là không cố ý!” hắn gầm nhẹ, không dời bước chân, ngược lại còn tiêu sái đi đến trước mặt cô, vươn bàn tay to, đem cô thượng xả lên.

Tay hắn rất lớn,rất nóng giống như tất cả mạch máu của hắn dưới da đều là lửa mà không phải máu. Trận nhiệt khí kia, hoàn toàn vây quanh cô, xua đuổi đi hàn ý lúc trước.

Nghi Tĩnh ven sợi tóc lên, ngũ quan mĩ lệ, dưới ánh sáng của ngọn đèn làn da giống như đồ sứ tinh xảo. Cô chịu đựng cú ngã ra sau, đứng xem tàon thân mình có bị ảnh hưởng gì không, một bên cân nhắc “thiệt hại”, nhanh chóng đưa ra phán đoán.

“Thỉnh giúp tôi nhặt lại những tài liệu đã rơi, giúp tôi mang về chỗ dể hồ sơ” cô ra từng chỉ thị, thong dong chỉ huy đại nam nhân này.

“Chân của tôi bị thương, mời anh mang tôi đến khu để hồ sơ với. Còn có, nếu anh không ngại làm phương tiện, xin mời dẫn tôi đến công ty kính mắt, trả tiền phí làm lại kính, nếu không thì tôi sẽ làm một cái biên lai, lại mời anh trả đủ số tiền.”

Cô phân phó sau một lúc lâu, lại không thấy hồi âm, chỉ có thể ngẩng đầu lên, nhìn người gây hoạ, lại phát hiện nam nhân này không hề nhúc nhích, cười nửa miệng, ngơ ngác nhìn nàng, giống như bắt được bảo bối quý hiếm.

Mày liễu hơi nhíu nhíu lại.

“có vấn đề gì sao?” cô hỏi.

Bỗng dưng, khuôn mặt kia ngày càng trở nên to lớn hơn, cúi thấp xuống trước mặt cô, gần đến nỗi như thể chạm vào chóp mũi cô.

Nam nhân kia nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng nha

Sau đó, hắn nhìn nàng, bắt đầu ngây ngô cười.

“không có, đương nhiên không có vấn đề gì!” hắn vỗ ngực cam đoan.

“Tất cả đều giao cho ta, ta tuyệt đối không phụ lòng cô!” vẻ mặt của hắn, giống như là vừa nhận được giải nhất vậy (trúng số độc đắc).

Tầm mắt của cô nhìn lên trên.

Hắn vẫn đối với cô ngây ngô cười.

Cô dơn giản nói rõ:

“vậy mời giúp tôi nhặt lại tư liệu.”

“không thành vấn đề!”

Thân hình thật lớn, nhưng lại linh hoạt mạnh mẽ, chỉ cần hai lần đã nhặt đủ giấy tờ tư liệu ổn thoả cho cô. Chính là, từ đầu tới cuối, ánh mắt của hắn đều dán trên người cô, giấy tờ trong tay cầm lung tung, ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn tới đống giấy tờ đó.

“đưa cho tôi.” Cô nói.

Một câu khẩu lệnh, một động tác, hắn ngoan ngoãn làm việc như con mãnh thú được thuần hoá.

Hoàn hảo, hai bước tiến đến chỗ để hồ sơ, cô chịu đựng chân đang đau, ôm đống tư liệu, để lên kệ, chậm rãi đi ra.

Nhận thấy cô đang đau đớn, bàn tay to lớn dang rộng lập tức bế bổng cô lên, hướng phòng y tế đi đến.

“nha!” đau đớn làm cho cô hô nhỏ ra tiếng.

Hắn lập tức buông tay.

“làm sao vậy?”

“anh làm đau tôi!” hắn nhanh chóng buông cô ra, giống như đứa trẻ nhỏ lần đầu bế tiểu oa nhi, nên không biết nửa điểm khái niệm nên dùng lực đạo nên nhẹ hay nên mạnh.

“nha, kia, kia…”

hắn buồn rầu vò đầu bứt tai, vài lần tưởng thân thủ, bàn tay to để ở giữa không trung, không dám chạm vào cô, lại rụt tay trở về. sau một lúc lâu mới dám mở miệng

“tôi sẽ nhẹ nhàng một chút. được không?”

Cô gật gật đầu.

lần này, hắn thận trọng, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, còn phối hợp với chân bị thương của cô, chậm chậm dìu đỡ cô hướng thang máy đi đến.

Trong lúc chờ đợi thang máy đến, Nghi Tĩnh quay đầu, nhìn nam nhân cao lớn này. Cô nhận ra hắn.

“anh là người của đội Phi Hổ?”

Hắn nhìn lại cô, hai mắt đăm đăm, nhìn ra được thần, mải nhìn mà quên cả gật đầu. Cho mãi đến khi cô hỏi lần thứ ba, mới đột nhiên tỉnh ngộ lại.

“nha, đúng.”

“anh đến tổng bộ của chúng ta là có chuyện gì sao?”

Chuyện gì?

hắn suy nghĩ mờ mịt trong chốc lát, dường như có người cầm búa gõ vào đầu hắn một cái, hét to một tiếng:

“a, ta muốn tìm Lệ Đại Công!”

Hoá ra, hắn tới nơi này là muốn tìm Lệ Đại Công tính toán sổ sách, chất vấn tên đó vì sao muốn hắn đi tuần tra dân phòng chứ (tuyến dân).

Vì vậy mà hắn đi lên “tìm tòi” khắp các tầng lầu, cũng không có gặp Lệ Đại Công, lại lỡ tay làm tổn thương đến nữ nhân mảnh khảnh này. Nhìn xuống nàng, hắn dường như là bị sét đánh trúng. Từ lúc chào đời đến nay, đây là đầu tiên hắn nghĩ đến chuyện mình phải lấy vợ đi thôi, sớm đem chuyện tính toán sổ sách quăng ra khỏi đầu.

Cô tú lệ tinh tế, quả thực là người tình trong mộng của hắn. Hắn ngây ngô cười, chăm chú nhìn xuống dưới chỉ thấy đôi môi căng mọng mịn màng đang nói ra những thanh âm dễ nghe:

“đội trưởng không có ở đây. Anh ấy đi ra ngoài tham gia một hội phá án do phóng viên tổ chức rồi!”

Nha, thanh âm dễ nghe chừng nào!

Hắn lâng lâng nghĩ, tiếp theo đột nhiên trừng mắt lớn mắt, thân hình to lớn đột nhiên cứng đờ, biểu tình giống như là bị người khác hung hăng đánh cho một quyền.

“đội trưởng?” không thể nào!

“đợi chút, cô thuộc tổ đặc công Phi Ưng?”

“mẹ nó, bất luận có cái gì tốt, đều thuộc về hắn!” hắn cắn răng, căm giận bất bình mắng, muốn đi tìm thủ trưởng đòi lại công đạo, còn không quên hỏi cô thêm một câu.

“cô tên là gì?”

“Đinh Nghi Tĩnh.”

“tôi trước khi chưa từng trông thấy qua cô.” Hắn 3 ngày 2 lần sẽ qua nơi này mà to tiếng, còn chưa thấy qua nàng__hắn có thể trăm phần trăm xác định, nếu lúc trước đã gặp qua nàng, hắn nhất định không thể quên được!

“tháng trước tôi mới từ nước Mỹ trở về.”

Nước Mỹ?!

Hắn nheo mắt lại, đột nhiên nhớ tới, một cái lễ ra mắt trước, đã phát sinh vụ án người ngàn mặt vơ vét tài sản của một công ty thực phẩm, tiểu đội Phi Ưng trong khoảng thời gian ngắn nhất, bắt được tội phạm, phá án và bắt giam lĩnh án tử, nghe nói tất cả công lao đều do một tân đội viên mới của Phi Ưng đội từ nước Mỹ trở về.

“vụ án người ngàn mặt kia, chính là do cô phá?” hắn có chút kinh ngạc, khó mà tin được tiểu nữ nhân này lại có năng lực này.

“vụ án là do cả đội hợp tác mới có thể phá án thành công được. tôi chỉ là thu thập manh mối, phân tích các khả năng liên quan đến nghi phạm, trình độ học thức, ghi chép một chút, thu nhỏ phạm vi điều tra.”

Cô nhẹ nhàng trả lời bâng quơ, giống như vụ án quan trọng kia, đối với cô mà nói cũng chỉ như dùng dao mổ trâu để giết gà.

“nhưng mà có thể nhanh như vậy phá án đều là công lao của cô.” Hắn thay cô bất bình của cô mà đòi công bằng.

“vì sao người không đi tham gia hội phóng viên? Nói cho ta biết, có phải hay không tên Lệ Đại Công đoạt công lao của tôi, chính mình tiên phong đi đầu nhận công lao?”

Cô lắc đầu.

“tôi không muốn xuất hiện trước truyền thông.”

Không phải “không muốn”, “không thể đủ”, “không hy vọng”, mọi việc như thế uyển chuyển mà cự tuyệt, mà là trảm đinh tiệt thiết (nói chắc chắn như chém đinh chặt sắt)

“không”.

hắn bắt đầu vò đầu, dựa vào trực giác mãnh liệt, cảm nhận được cô tiềm tàng bộ dạng nhu nhược, nhưng tính cách lại vô cùng kiên cường.

Thang máy đi xuống, dừng lại ở tầng năm. Đinh một tiếng, của thang máy mở ra, hắn giúp đỡ nàng đi vào thang máy, ấn phím, rồi lại đột nhiên mới nhớ, vừa rồi chỉ mải đặt câu hỏi, căn bản quên không giới thiệu.

“tôi là Hùng Trấn Đông___”

“đội trưởng đội Phi Hổ.” cô thay hắn nói xong, dung cặp mắt trong suốt kia, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hắn nói:

“tôi nhận ra anh.”

mặt hắn ngệt ra.

“cô nhận ra tôi?”

Nghi Tĩnh gật đầu, nhìn thẳng vào khuôn mặt đang tươi cười hớn hở, trung thực trần thuật hắn theo trí nhớ trong đầu mình.

“anh là đội trưởng đội Phi Hổ, tiếng tăm lừng lẫy là vấn đề đau dầu của trụ sở cảnh sát này.”

Vẻ mặt tươi cười của hắn cứng lại.

“trích dẫn chứng thứ nhất.”

Cái miệng của hắn bất giác run rẩy.

“lần phá hư thứ nhất”

Hắn không thể tươi cười được nữa.

“tháng này mười hai lần anh bị thủ trưởng răn dạy, bị phạt đứng ở sảnh chính của tòa nhà, đọc to bản kiểm điểm.”

Mấy ngày hắn bị phạt cô đều nhớ rõ ràng.

Bả vai rộng thùng thình cảm thấy suy sụp, Hùng Trấn Đông lộ ra biểu tình bi thương , đáng thương nhìn nàng hề hề.

“cô không thể quên vụ này sao?”

“không được”

“vì sao?”

“trí nhớ của tôi tốt lắm.” Cô xem hắn, chầm chậm nói:

“tôi đã đọc một lần đã nhớ.”

Hắn lộ ra biểu tình tuyệt vọng, dùng đại chưởng che đi ánh mắt, phát ra tiếng kêu thật dài, thật thảm thương.

Nghiêm khắc nói đến, lần đầu tiên gặp mặt, Hùng Trấn Đông có thể xem như có biểu hiện lương thiện.

hắn giúp cô đến phòng y tế, vì cô mà làm thầy thuốc xem xét cái chân bị thương của cô, hắn ở bên cạnh thong thả bước đi, còn hỏi một đống vấn đề, như sợ va chạm vào chỗ kia, đem cô như hỏng từ lâu rồi.

Sau đó, hắn thập phần “nhau thuận” chở cô đi công ty kính mắt, dự định làm một chiếc kính mới, chẳng những trả tiền làm kính mới cho cô, còn tặng kèm khuyến mãi phục vụ hạng nhất: đưa cô về nhà (ta đưa nàng, ta đưa nàng về dinh. Là lá la).

nếu không như thế, ngày hôm sau, Hùng Trấn Đông sẽ không ngờ tới cửa tìm gặp riêng cô.

Hắn vừa mới bước vào tổng bộ của đội Phi Ưng, một đám người tụ tập ở lầu một, đang thảo luận một vụ án do đội Phi Ưng phụ trách, nhìn lên thấy hắn, lập tức cảnh giác đứng lên, theo thói quen bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu.

“Đội trưởng không có ở đây.” Lâm Kiệt nói đầu tiên, một bên xoay tay, chuẩn bị muốn báo thù.

“Người ta muốn tìm không phải hắn.”

Câu trả lởi này làm cằm mọi người đều nhanh chóng rớt xuống.

“Vậy ngươi muốn tìm ai?” Lâm kiệt vẫn duy trì tư thế chiến đấu.

“Đinh Nghi Tĩnh.”

A Hoa trả lời hắn

“Cô ấy ở phòng chuyên án tầng năm.”

Hùng Trấn Đông mày rậm giương lên, bàn tay to vung lên

“Cảm ơn!”

Nói xong, hắn không kịp chờ thang máy, trực tiếp nhắm thẳng bộ đi lên, ba bước rồi hai bước, thùng thùng thùng hướng lên trên, thân ảnh to lớn kia, nhanh chóng biến mất.

Mọi người ở tại chỗ, vẻ mặt mờ mịt, có người còn vội lấy tay ngoáy ngoáy lỗ tai, tất cả đều hoài nghi, bản thân mình có phải vừa nghe nhầm hay không.

Cảm ơn?!

Oa, chẳng lẽ ngày đại hồng thủy? Việc một kẻ thô lỗ, không biết phép tắc lịch sự như Hùng Trấn Đông, vì cái gì tự nhiên lại mở miệng nói với bọn họ tiếng “cảm ơn”?!

Mọi người còn đang ở tầng một vừa sợ vừa hoài nghi, thì hắn đã dùng tốc độ nhanh nhất, vọt tới tầng năm, đi vào phòng chuyên án đằng trước.

Sau đó, hắn nắm tay thành quyền, dùng sức gõ cửa.

Thùng thùng thùng!

Lặng im.

Hắn nhíu mày, lại giơ nắm tay lên một lần nữa, càng dùng sức gõ cửa.

Thùng thùng thùng!

Vẫn là không phản ứng.

“Dựa vào cái gì, không phải mấy thằng nhóc kia đừa giỡn mình đi?” Hắn lầm bầm lầu bầu, nhấc cao nắm tay, chuẩn bị dùng thêm sức gõ cửa—

Nếu lại không có phản ứng, hắn nhất định sẽ đem cánh cửa này gỡ xuống dưới, nhìn Đinh Nghi Tĩnh đến tột cùng có ở bên trong hay không. Nếu bên trong trống trơn, không có đến nửa người, hoặc là bên trong không phải người, cũng không phải người khiến hắn suy nghĩ mất cả đêm, nghĩ đến đinh nghi tĩnh tới mức không thể ngủ được, như vậy, đám nói dối ở dưới lầu kia, tốt nhất nên nhanh chóng chạy thật xa, đừng để hắn bắt được!

Một quyền thật mạnh, lần này không chỉ dừng trên cửa, cánh cửa kia đột nhiên bị rớt ra.

Nghi Tĩnh ở phía sau cửa, bên trong âm u không rõ ánh sáng, làm cho làn da cuả cô trở nên trắng nõn, xem ra có chút tái nhợt, ánh mắt đằng sau cặp kính kia càng thêm thâm thúy doanh lượng.

“Xin hỏi, có chuyện gì sao?” Cô hỏi, tuy rằng dùng từ lễ phép lịch sự, vẻ mặt lại không hề dễ chịu, ngữ điệu so với tối hôm qua còn lạnh lung hơn.

“Ách…”

Đời này gặp qua nhiều song to gió lớn, ánh đao huyết ảnh Hùng Trấn Đông, tại đây, thế nhưng dưới ánh mắt của tiểu nữ nhân, khí phách hoàn toàn biến mất, bàn tay to lớn thò sâu vào trong túi quần, ngốc nghếc sờ sờ, sờ soạng cả buổi, mới lấy ra được một hộp mắt kính, đưa tới trước mặt cô.

“Cái này—tôi sợ cô không thể làm việc, cho nên mang kính mắt đến__” giọng nói tạm dừng, hắn trừng mắt nhìn kính mắt trước mặt hắn, cứng họng nói không ra lời.

“Tôi đã có kính mắt dùng rồi!”

“Nha.” Hắn không nghĩ tới điểm ấy.

Bất quá, như vậy cũng không sao, dù sao, đưa kính mắt đến cũng chỉ là một lý do, có thể gặp mặt lại cô một lần nữa, mới chân chính là mục đích của hắn.

Hắn suy nghĩ đến cô mất một đêm!

Cho đến tận lúc này, trong thời điểm gặp mặt cô, Hùng Trấn Đông xác định, bản thân trí nhớ có vấn đề. Căn bản cô không giống như tiểu nữ nhân trong trí nhớ của hắn….

Ông trời, cô so với trong trí nhớ của hắn còn đẹp hơn!

“Ngày hôm qua, không phải công ty kính mắt đã nói, phải đợi hơn năm ngày mới có thể lấy kính sao?” Cô tiếp nhận hộp kính mắt.

Hắn lộ ra tươi cười.

“Tôi đi theo sau họ, bảo bọn họ làm ơn, xin bọn họ mau chóng giải quyết.”

Nghi Tĩnh mày liễu nhướn cao, ý vị thâm trường nhìn Hùng Trấn Đông liếc mắt một cái. Thực rõ ràng, nam nhân này chắc chắn là chạy tới uy hiếp công ty kính mắt, mới co thể buộc người ta trong thời gian ngắn ngủi một ngày, liền đem kính mắt giao trả nguyên vẹn cho cô.

“Cám ơn anh đặc biệt đã mang tới. Nhưng mà, thật sự có lỗi, tôi có việc phải làm trước.” Cô nói lời cảm ơn ngắn gọn, sau đó lui mấy bước, thoáng định đem cánh cửa to đóng lại, không dấu vết hạ lệnh trục khách.

Một cái chân to ngang nhiên chặn lại khe cửa.

“Đợi chút.” Hùng Trấn Đông lợi dụng ưu thế thân hình, to lớn chặn giữa cánh cửa, hơn nữa còn mặt dày đối mặt với cô nhếch miệng cười.

“Tôi có thể đi vào không?”

Nghi Tĩnh nhìn hắn trong chốc lát, nhìn con người da mặt dày hơn tường đồng vách sắt, cho dù cô có mở miệng đuổi người, chỉ sợ cũng không đuổi hắn đi được.

“Tôi khuyên anh, không cần đi vào.” Cô thản nhiên nói.

Nghe cô nói như vậy, ngược lại còn khơi dậy sự thích thú của hắn.

“Nếu tôi kiên trì muốn vào thì sao?”

Nghi Tĩnh nhún vai, cũng không có nhiều phản đối, mà là tránh ra mấy bước, hào phóng làm cho hùng trấn đông vào thăm quan.

Trong lòng hắn cao hứng cực kỳ.

Tốt lắm tốt lắm, đây là một khởi đầu!

Dáng người cao lớn từng bước tiến vào phòng chuyên án, hắn nhìn xung quanh bốn phía, mới đầu chỉ có thể phân biệt mấy chỗ có ánh sáng mỏng manh chiếu vào. Sau đó một lúc lâu, đợi cho đồng tử thích ứng được với ánh sáng bên trong, hắn mới có thể phân biệt rõ ràng mọi thứ bên trong phòng chuyên án, nơi nơi dán những bức ảnh chụp—

Ảnh chụp thi thể.

Mỗi bức ảnh đều có đánh số, ghi chú rõ ràng ngày phát hiện, cùng với bị trí phát hiện. Ảnh chụp này, có khi là ảnh chụp ở cự ly xa, toàn cảnh xung quanh hiện ra, tiếp theo là các loại ảnh chụp thi thể từ các loại góc chụp khác nhau.

Mà trên bàn trải đầy các điều tra và các bản ghi chép giải quyết, báo cáo nghiên cứu, ghi chép, báo cáo khám nghiệm tử thi cùng bản đồ, từ trên nhìn xuống bao quát các bản vẽ. Trên vách tường bên trái, lại đính bức ảnh giải phẫu thi thể con người, cùng với bản đồ giải thể, tường thuật các loại cơ bắp có ảnh hưởng như thế nào?

Hắn híp con mắt, ung udng nhìn bốn phía, may mắn chính mình cũng là cảnh sát, lá gan cũng lớn hơn, đổi lại là người bình thường, khẳng định sớm tông cửa xông ra.

“Vì sao cô lại muốn nghiên cứu vụ án chết người đó?” hắn quay đầu lại hỏi.

Nghi Tĩnh trừng mắt nhìn hắn, kinh ngạc nhìn Hùng Trấn Đông nhìn đống ảnh chụp đó, cư nhiên không có bỏ chạy đào tẩu hết. mệt cô còn mở cửa cho hắn vào, miễn cho hắn cản trở công việc.

Căn cứ vào kinh nghệm của cô, đại đa số người—cho dù là cảnh sát__nhìn thấy mấy bức ảnh đó, đều không tránh khỏi bị kinh sợ, sắc mặt chớp mắt thay đổi, xoay người lấy tốc độ trăm mét chạy, nhanh chóng né xa. Có một số người, còn lại là chân nhũn ra, ngồi phịch tại chỗ không thể nhúc nhích.

Chỉ có một số ít người là có thể trấn định. Chính là, cho dù có thể bảo trì trấn định, những người đó tại đây, bị vây quanh bởi đám ảnh chụp này, toàn thân cũng không được tự nhiên.

Nhưng mà, Hung Trấn Đông cũng là một trong những dị số (người khác lạ trong số người kỳ quái.)

Hắn không có trốn chạy, không có bị dọa đến chân run, trên mặt cũng không có nửa điểm không tự nhiên, cặp mắt lóe sáng giống như động vật hoang dã nhìn trong bóng tối, chỉ có thuần khiết thật là tốt.

“Ở bên Mỹ yêu cầu tôi giúp đỡ điều tra và giải quyết vụ án giết người hàng loạt.” cô đóng cửa lại, bên trong lại càng trở nên âm u.

“Giúp đỡ cái gì?”

“Cách thức phạm tội.” cô bình tĩnh nói, đi qua bên người Hùng Trấn Đông, trơt lại trước máy tính ngồi xuống.

Lúc cô ở bên Mỹ học tập, lại được phân công vào ngành khoa học hành vi của FBI, học tập về cách thức phạm tội của tội phạm.

Ở nước Mỹ, tâm lý tội phạm đại loại chia làm hai loại, thứ nhất là sự dụng máy tính tiến hành phân tích các số liệu; phương pháp thứ hai lại chú trọng về tâm lý tội phạm hiềm nghi, tình cảm khi hành động của tội phạm.

Hai loại phương thức này, đều là căn cứ ghi lại quá trình phạm tội, suy ra loại phạm tối tốt nhất có thể xảy ra, giáo dục trình độ, các tài liệu lúc trước ghi lại, tư liệu khu vực xảy ra án mạng ….

Diện tích lãn thổ nước Mỹ khá rộng lớn, cho nên các vụ án mạng đẫm máu xảy ra thường xuyên, quả thực là bách khoa toàn thư về tội phạm bạo lực, cũng cung cấp tương đối không ít các nghiên cứu ví dụ thực tế.

“Vì sao bọn họ lại vượt biển tìm tới cô?” Hùng Trấn Đông lại hỏi. Theo như hắn biết, ví dụ như loại này có thể nói thiếu năng lực.

“Bởi vì, bọn họ cho rằng tôi có thể đảm nhiệm tốt các công việc này.” Lúc trước thành tích nghiên cứu sinh của cô khá tốt, cho dù đã về nước, nhưng giáo sư dạy cô, vẫn tích cực hướng FBI đề cử cô, nói cô là người thích hợp giải quyết mấy vụ này.

Hùng Trấn Đông trừng mắt ảnh chụp này, rồi đột nhiên tuôn ra một câu mắng.

“Mẹ nó, như thế nào có thể cho nữ nhân làm loại công việc này?!”

Cô nhíu mày, ngoái đầu nhìn lại nhìn hắn, khéo léo cằm khẽ nhếch.

“ Ý của anh là nói, nữ nhân không thể đảm đương cái công việc này?”

“Ách……” hắn mới phát hiện mình lỡ lời, bàn tay to vuốt lại mặt, ninh mi nhìn thẳng cô.

“Ý của tôi không phải vậy.”

“ Như vậy, xin hỏi, anh là có ý tứ gì?” cô quá độ lễ phép hỏi.

“ Tôi hy vọng cô không bị làm sợ.” hắn thật sự trả lời trực tiếp, câu chữ không trải qua nửa phần dối trá.

Nghi Tĩnh hơi hơi sửng sốt.

Căn cứ vào trực giác của phụ nữ, cô biết Hùng Trấn Đông đối cô có tình cảm, cũng nhận thấy được, hắn có ý đồ chuẩn bị theo đuổi cô. Nhưng mà, ngôn từ hắn thẳng thắn, không chút nào che dấu sự quan tâm, không làm cho cô cảm thấy đột ngột, ngược lại cảm thấy ấm áp trong lòng.

Cái loại cảm xúc ấm áp này, có điểm xa lạ, lại có điểm quen thuộc.

Xa lạ bởi vì cô đã muốn quên từ rất lâu rồi. Lại quen thuộc bởi vì là tối hôm qua khi hắn va chạm vào cô, có thể cảm nhận thấy từng nhiệt khí đẩy lùi hàn ý.

Nghi Tĩnh nhìn hắn, con ngươi trong suốt sóng mắt tràn ngập, khó có được chút mềm hoá.

“Cám ơn.” Cô nhẹ giọng nói.

Hắn nhếch miệng cười, phát giác thấy thái độ của cô có chút thay đổi, sẽ quên đánh rắn bằng gậy lớn, tích cực nắm chắc cơ hội, lớn mật đưa ra lời mời.

“Tôi nghĩ mình muốn mời cô đi ăn cơm.”

Sao có thể có loại nam nhân, sẽ ở trong hoàn cảnh này, đưa ra lời mời nữ nhân? Hắn không phải phi thường phi thường dũng cảm, mà chính là thần kinh đại điên đến mức cực hạn nào đó.

Nghi Tĩnh ở trong lòng âm thầm phỏng đoán, khả năng con người sau tính, tuyệt đối vượt qua người bình thường.

“Tôi còn phải phải nghiên cứu vụ án này, không tiện rời đi.” cô uyển chuyển cự tuyệt.

Hắn nhíu mày.

“Nhưng mà, dù sao cô cũng phải đi ăn cơm chứ?”

“Tôi mang theo bánh kẹp.”

Mặt Hùng Trấn Đông suy sụp xuống dưới.

“Phần ăn một người sao?” hắn không ôm hy vọng hỏi.

Cô gật đầu.

“Được rồi!” hắn bất đắc dĩ nói.

Đang lúc cô nghĩ đến, nam nhân này rốt cục muốn như thế nào, như vậy ngoan ngoãn rời đi, thế nhưng hắn có thể động thủ, chuyển báo cáo khám nghiệm tử thi, hồ sơ ghi chép, tìm được một cái ghế, rồi đặt mông ngồi trên.

“Như vậy đi, tôi ở ngay tại nơi này, đợi cô tan tầm, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm.” Hắn ngồi trên ghế hùng hồn tuyên bố, hạ quyết tâm không thể đi, thế nào cũng phải cùng nhau đi ăn cơm.

“Anh không cần làm việc sao?”

“Hôm nay tôi sắp xếp xin nghỉ.” hắn thân dài quá chân, điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái, hai tay đặt ở trên cơ bụng rắn chắc.

“Tôi có thể chờ cô cả một ngày.”

“Tôi không cần anh chờ.”

Hắn cũng rất kiên trì.

“Tôi nghĩ cần chờ cô.”

Nghi Tĩnh đột nhiên có thể hiểu được, cái gì gọi là tú tài gặp được binh, hữu lý nói không rõ, là cái dạng tâm tình gì.

“Có khả năng tôi phải làm cho tới khuya.” cô cảnh cáo.

“Tôi không sao cả.” như vậy vừa lúc, hắn mừng rỡ có thể cùng cô ở chung một chỗ.

Chính là, ngoài miệng thì nói như vậy, lúc này bụng hắn lại phát ra âm thanh kháng nghị.

ọc ọc ọc….

ọc ọc ọc…

ở bên trong yên tĩnh, âm thanh phá lệ trở nên rõ rang.

“Xem ra, bụng của tôi có ý kiến khác.” Hùng Trấn Đông vỗ vỗ cái bụng, không chút e lệ nào cười.

“ Tôi có thể gọi điện thoại kêu đồ ăn đến được không?”

Cô trợn tròn mắt.

“Đồ ăn sống?”

“Ân, gỏi hải sản, hai phần “ hắn lo lắng một chút, cầm lấy cái điện thoại di động ấn một dãy số.

“Kêu hai phần là được.”

“Anh muốn ở trong này ăn đồ ăn sống?” cô không dám tin hỏi.

“Đúng vậy!” hắn trả lời đương nhiên. “bằng không muốn đi đâu ăn?”

“Anh có thể ra bên ngoài, hoặc là—“

Hùng Trấn Đông lắc đầu, phủ quyết lời đề nghị của cô, kiên trì để nguyên lời đề nghị của bản thân.

“Tôi sẽ ăn ở nơi này.”

Cô dùng ánh mắt nhìn người ngoài, chuyển ánh nhìn sang chiếc di động, một tiếng nói cất lên, Hùng Trấn Đông vội vàng gọi cơm.

“Đúng đúng, hai phần cơm gỏi, song phân khởi tư.” Hắn còn không quên dặn.

“Uy, tôi thật sự đói, cái gỏi kia, tốt nhất nên để người nào tay chân nhanh một chút đi đưa cho tôi.”

Không bao lâu sau, một phần phi tát nóng hầm hập được đưa tới, Hùng Trấn Đông thanh toán tiền xong, cầm lấy hộp phi tát, lại lần nữa ngồi nguyên vị trí cũ, từ từ mở hộp phi tát.

Sau đó, cô kinh ngạc chăm chú nhìn, hắn đem hai phần hải sản phi tát kia ăn sạch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.