Bàng Mục vỗ vỗ lưng Yến Kiêu, giữa mày nhíu chặt, trong đầu không ngừng thoáng hiện lên ánh mắt của người chết trước lúc lâm chung.
Nhìn về hướng bắc? Hướng đó có cái gì sao?
“Phương Hưng!” Hắn trầm giọng nói, “Ngươi lập tức dẫn người tìm kiếm cẩn thận phía bắc cho ta.”
Người chết không có khả năng liều mạng lấy hơi thở cuối cùng nhìn về một hướng không liên quan, Bàng Mục cảm thấy rất có khả năng nàng đã nhìn thấy hung thủ, hoặc là hướng hắn đến, hoặc là hướng rời đi.
Hướng nam của con đường này chính là đi lên núi, theo lý thuyết, hung thủ sau khi gây án nên trốn ở trên núi càng dễ che giấu và khó bị phát hiện, nhưng người nọ lại không làm như vậy, là gấp không chờ nổi? Là quá mức tin tưởng đối với thân thủ của chính mình, hay là đối quá mức quen thuộc với hoàn cảnh vùng này, có thể bảo đảm chính mình sẽ biến mất ngay lập tức sau khi gây án?
Nếu là hướng hung thủ rời đi …… Bàng Mục hỏi: “Trong chín nghi phạm lần trước, có ai sống ở Thu Vân thôn hay phía bắc của Thu Vân thôn?”
Đỗ Khuê vội nói: “Có bốn người!”
“Tra ngay lập tức cho lão tử, xem hai canh giờ trước có những ai không ở nhà!” Bàng Mục nghiến răng nghiến lợi nói.
Hơn nửa tháng nay, tất cả mọi người đều liều mạng tra án, mỗi ngày ngủ không đủ hai canh giờ, chỉ dựa vào uống trà đặc để giúp thanh tỉnh, cơ hồ đã tới cực hạn.
Ai cũng biết không ai có thể làm tốt hơn so với bọn hắn, nhưng lúc này giờ phút này, nhìn khối thi thể trước mắt này, mấy canh giờ trước còn là người bình thường, còn nói giỡn cùng người nhà, Bàng Mục vẫn là nhịn không được nghĩ: Nếu là bọn họ nhanh hơn một chút, lại nhanh hơn một chút…… Có thể tránh được thảm án hôm nay không?
Bên kia, Lâm Bình bắt đầu dò hỏi người nhà, biết được người chết họ Tang, đứng hàng thứ chín trong gia tộc, cho nên ngày thường, các hương thân có thói quen gọi nàng là Tang A Cửu.
Người nhà khóc đến không thở nổi, ngất đi mấy lần, Phùng đại phu lại châm cho họ mấy châm.
Yến Kiêu lau mặt, bắt đầu nghiệm thi.
Người chết thân hình cao lớn, tay thô chân to, đôi tay tràn đầy vết chai, hiển nhiên quen làm việc nhà nông. Nàng có năm hài tử, sinh hoạt trong nhà túng quẫn, mỗi ngày đều liều mạng làm việc, ngay cả hái rau dại, cũng muốn lên núi sớm hơn so người khác, mới có khả năng hái được nhiều rau nhất, để người nhà có thể lấp đầy cái bụng.
Hôm nay vốn cũng là một ngày lao động bình thường, Tang A Cửu xách theo giỏ tre sớm ra cửa, có lẽ trong lòng còn đang suy nghĩ cách nấu rau dại thành món ăn ngon miệng, nhưng rốt cuộc không bao giờ trở về nữa.
Giả Phong ở bên cạnh thấp giọng hỏi: “Đại nhân, có muốn giải phẫu không?”
Yến Kiêu nhìn kỹ thân thể người chết, nhẹ nhàng lật thi thể, thấy cái ót lõm xuống một vết lớn, huyết nhục mơ hồ, máu chảy ra từ những vết nứt trên da đầu, còn kèm theo chất lỏng màu vàng nhạt sền sệt nào đó.
Cách đó không xa, một cục đá lớn bị ném lại, trên mặt tràn đầy vết máu, Yến Kiêu cầm lấy, mang đến đối chiếu với vết thương của người chết, hoàn mỹ xứng đôi.
Nàng lắc đầu, “Nguyên nhân chết đã rõ ràng, hiện tại xem ra không cần.”
“Đại nhân,” Phương Hưng thở hổn hển chạy về, nói với Bàng Mục, “Ước chừng nửa dặm về hướng bắc, trên lá cây ven đường có vết máu, hẳn là lúc hung thủ đào tẩu vô ý làm dính lên.”
Bàng Mục chậm rãi phun ra một hơi, “Làm tốt lắm.”
Một người muốn chạy trốn, thường thường có hai lựa chọn, hoặc là chạy đến địa phương hoang vắng, tránh né mọi người; hoặc là chạy về trốn trong nhà. Nhưng núi Thu Vân gần trong gang tấc, hung thủ lại bỏ gần tìm xa, như vậy chắc chắn là trốn về nhà.
Bằng cách này, càng thêm thể khẳng định hung thủ sống ở phía bắc.
Đỗ Khuê động tác nhanh chóng, không đợi Bàng Mục thu binh, đã tự mình trở về phục mệnh.
“Đại nhân, tìm được rồi.”
Thời gian cấp bách, khi hắn vừa nhận được mệnh lệnh của Bàng Mục, lập tức nhanh chóng quyết định, chia bốn thủ hạ chia làm hai nhóm, mà hắn dẫn người đến nhà thứ hai, hắn cơ bản xác định mình đã tìm đúng người.
Lúc ấy, bọn họ từ xa đã nghe thấy tiếng nữ nhân cao giọng chửi bậy, “Sáng sớm ngươi lại chạy đi đâu! Heo cũng không cho ăn, cơm cũng không nấu, phi, ta đánh chết ngươi, đồ vô dụng này!
Khi đám người Đỗ Khuê chạy đến, thấy một nữ nhân thân hình cao lớn cường tráng giơ chày gỗ giặt quần áo đánh người, bên cạnh là một nam nhân gầy yếu năm lần bảy lượt muốn tiến lên khuyên can, lại bị dọa trở về, chỉ vâng vâng dạ dạ đứng ở một bên, trong miệng nói chút lời khuyên giải không nhẹ không nặng.
Mọi người xông vào đi chế trụ nữ nhân kia, lại đến chỗ tiểu cô nương co ro trong góc tường.
Người bị đánh đúng là người có hiềm nghi lớn nhất, là nữ hài tên Đại Nữu, năm nay mười hai tuổi, trên cổ tay áo còn có vết máu đã khô.
Nàng chỉ bất động co rúm trong góc tường, hai tay ôm đầu, không rên một tiếng, đến động tác trốn tránh cũng không có, giống như rối gỗ tượng đất.
Nàng quá gầy, thực sự khiến người ta nhịn không được mà hoài nghi đây có phải một bộ xương cốt hay không. Nhưng chính trong thân thể gầy yếu này, lại ẩn chứa sức lực lớn đáng kinh ngạc. Khi được Đỗ Khuê kéo dậy, Đại Nữu theo bản năng điên cuồng giãy giụa, vừa đá vừa đánh, suýt nữa để nàng chạy mất.
“Nữ nhân vô cùng cường hãn, giống như cọp cái phát điên, hai huynh đệ thiếu chút nữa không đè lại được!” Sau đó, Đỗ Khuê đi lên hỗ trợ, trong lúc hỗn loạn bị ăn một chày gỗ, nửa bên mặt sưng lên, lòng còn sợ hãi nói.
Chỉ trong chốc lát, hắn trước bị nghi phạm mười hai tuổi đánh, sau lại bị nương nàng đánh, lúc này toàn thân trên dưới đều đau.
Lúc Bàng Mục chạy đến, phụ nhân hung hãn kia đã bị bịt miệng, tuy là như vậy, nhưng vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng chửi không rõ, mà tiểu nữ hài bị đánh ngơ ngác ngồi ở bàn bên cạnh, mặt đờ đẫn, đối với những chuyện phát sinh xung quanh, không quan tâm chút nào. Mà khi thân ảnh cao lớn của Bàng Mục xuất hiện trong tầm nhìn của nàng, đồng tử của nàng bắt đầu co rút mãnh liệt, sắc mặt trắng bệch run lên.
Phương Hưng thấy thế thấp giọng nói: “Đại nhân, hình như nàng có một loại sợ hãi đối với người có hình thể cao lớn.”
Bàng Mục nhíu mày, “Cũng được, ta ngồi bên ngoài, các ngươi hỏi chuyện.”
Phương Hưng bẩm sinh có vẻ ngoài lương thiện, vì am hiểu công phu chân, hình thể cũng so với đám người Đỗ Khuê cũng gầy hơn một chút, thoạt nhìn thì không có vẻ dọa người.
Mà nhà hắn cũng có một nữ nhi, nghĩ đến cũng coi như đúng bệnh.
Phương Hưng ôm quyền lĩnh mệnh, ngồi đối diện Đại Nữu, thấp giọng an ủi vài câu. Cũng không biết hắn nói gì, Đại Nữu thật sự chậm rãi bình tĩnh lại.
Hắn ở trong lòng nhẹ nhàng thở ra, lại nỗ lực chậm lại hỏi: “Chúng ta là người ở nha môn, ngươi có biết chúng ta đến tìm ngươi vì chuyện gì không?”
Đại Nữu cắn cắn đôi môi khô khốc, sau một lúc lâu, gật gật đầu, “Biết, ta đánh người.”
“Khi nào, dùng cái gì đánh, đánh chỗ nào?”
Đại Nữu không cần nghĩ ngợi nói: “Ban đêm dùng cục đá đánh vào đầu, buổi sáng hôm nay cũng đánh một người, đánh xong ta liền chạy.”
“Đánh mấy người? Ngươi quen các nàng sao?”
Đại Nữu nhíu mày, có chút lao lực bẻ đầu ngón tay đếm, “Hình như là năm người? Không quen biết.”
Bên ngoài Bàng Mục sửng sốt, năm người?
Nhưng theo những gì họ biết thì tổng cộng chỉ có bốn người! Người thứ năm, đến tột cùng là do nàng nhớ lầm, hay là bọn họ tra sai?
Nha dịch điều tra khắp nơi đều có thu hoạch, ôm một cái bình gốm nhỏ tiến vào, đổ đồ vật bên trong lên trên bàn, “Phương bộ đầu, cái này đào ra từ một góc trong phòng chứa củi, đều là đồ vật của người bị hại, còn có mấy thứ khác nữa.”
Phương Hưng trong lòng nhảy dựng lên, cau mày nhìn về phía Đại Nữu, “Cái này có phải ngươi trộm từ trên người các nàng hay không?”
Đại Nữu gật đầu, nắm chặt bím tóc đã khô vàng của mình, nghiêm túc nói: “Nương luôn là mắng chúng ta tiêu tiền của nàng, ta thuận tay cầm đi.”
Biểu tình của nàng thập phần tự nhiên, như là đang nói nhặt được một cành cây vô dụng trên mặt đất.
Đáy lòng Phương Hưng dâng lên một cỗ hỏa khí.
Đại Nữu hình như mặc xiêm y của người lớn được sửa lung tung lại, vốn là dài rộng không hợp với thân người, giờ phút này giơ tay lên liền lộ ra một đoạn cánh tay gầy trơ xương, trên tay đầy những vết thương và vết bầm xanh tím cũ mới đan xen lẫn nhau.
Phương Hưng hô hấp cứng lại, lồng ngực rầu rĩ nghẹn đau, ngữ khí không khỏi nhu hòa hơn một chút, “Ngươi bây giờ còn nhớ rõ lúc ấy đánh người ở đâu không?”
Đại Nữu thoáng chần chờ, hình như là đang nhớ lại ở trong đầu, qua một lát mới gật gật đầu, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Phương Hưng cũng thật sự không biết là nên may mắn hay là khổ sở, “Đang êm đẹp, ngươi vì sao lại muốn đánh người?”
Đại Nữu cảm xúc không chút dao động, giống như đang nói chuyện thường tình, đôi mắt cực kỳ trong suốt nhìn chằm chằm Phương Hưng nói: “Nương luôn đánh người, chúng ta đánh không lại nàng, chính là quá đau. Ta không thích nàng, cũng không thích váy màu đỏ, những nữ nhân giống như nàng, chắc chắn đều không phải người tốt, không ai đến giúp ta, nhưng ta muốn giúp tiểu hài tử của các nàng.”
Phương Hưng bị nàng nhìn mà sởn cả tóc gáy, hơi hơi nhíu mày nói: “Nhưng ngươi căn bản không quen biết các nàng, có lẽ các nàng là người tốt thì sao?”
Đại Nữu lắc đầu, ngữ khí kiên định nói: “Nữ nhân như vậy đều không phải là người tốt.”
Ngữ khí nàng quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến mức bọn nha dịch nghe được lời này đều nổi da gà.
Yến Kiêu sau khi đến đứng ở ngoài cửa, nghe cùng Bàng Mục, nghe vậy lắc đầu, tâm lý tiểu nữ nhi này rõ ràng đã xuất hiện vấn đề.
Nàng kiên trì sống trong một thế giới khép kín, cũng mạnh mẽ giao cho mình một sứ mệnh thiêng liêng, sự khuyên bảo đơn thuần căn bản không làm nên chuyện gì.
Đôi khi, quá trình chuyển đổi từ người bị hại thành người đi hại, chính là vô cùng vi diệu và khó tin.
Yến Kiêu thở dài, “Cha Đại Nữu đâu?”
Bàng Mục giơ tay, nha dịch kéo một nam nhân co ro đến đây.
Yến Kiêu nhìn tiểu cô nương mặt vẫn không có biểu tình gì trong phòng, lắc đầu, chỉ chỉ góc tường cách nơi này xa nhất, “Tới nơi đó rồi nói.”
Cha Đại Nữu cũng thanh tú, chỉ là quá gầy, quần áo mặc ở trên người phiêu phiêu đãng đãng, khi quỳ xuống trông như cây sậy bị gió bẻ cong.
“Đại nhân, đại nhân minh giám, Đại Nữu là hài tử ngoan, các ngươi nhất định tìm lầm người!” Hắn liều mạng dập đầu, trong thanh âm run rẩy mang theo tiếng khóc nức nở.
“Hài tử ngoan sẽ không nửa đêm chạy ra ngoài đánh một người xưa nay không quen biết.” Yến Kiêu thở dài, “Đã nhiều ngày như vậy, chẳng lẽ ngươi không phát hiện một chút bất thường nào sao?”
Nam nhân co rụt lại, run rẩy trên mặt đất, lắp bắp sửa miệng nói: “Tiểu nhân cái gì cũng không biết, nàng, nàng từ nhỏ tính cách cổ quái, thường xuyên chớp mắt liền biến mất, thỉnh thoảng bắt con thỏ, gà rừng gì đó trở về, cứ như vậy mà bóp chết chúng……”
Thân mình hắn từ nhỏ đã không tốt, việc hôn nhân gặp nhiều trở ngại, mãi cho đến hơn hai mươi tuổi mới cưới lão bà hiện tại, đã cảm thấy may mắn. Nữ nhân tuy là nữ nhân, nhưng ngoại hình hay dung mạo, càng giống nam nhân bình thường hơn, việc hôn nhân cũng gian nan…… Ta vốn tưởng rằng, không nói đến tình cảm, hai bên chỉ là sống chung một chỗ, hai vợ chồng tốt xấu cũng có một người ra ngoài làm việc, còn người kia ở nhà lo liệu việc nhà là được.
Nhưng chưa từng nghĩ rằng nương Đại Nữu không chỉ có diện mạo hung hãn, càng là nữ nhân có tính tình dữ dằn, trong sinh hoạt có một chút không đúng ý liền nổi giận đùng đùng, lại thích lấy người nhà xì hơi. Từ nam nhân đến ba hài tử, không có ai không có vết thương trên người.
“Ta, bà nương kia thật sự là con cọp cái, thường xuyên đêm không về ngủ, ta cũng không dám hỏi nàng ở bên ngoài làm gì, một khi nàng ta nổi nóng, ngay ta cũng…… Nhưng, nhưng kỳ thật nàng đối với ta cùng bọn nhỏ cũng không tồi……” Nam nhân khom người xuống, sau lời mở đầu thì không còn lời nào khác.
“Ngươi vì sao không báo quan?” Bàng Mục hỏi.
Nam nhân buột miệng thốt ra, “Thanh quan khó quản việc nhà, lại nói, ta tốt xấu cũng là một nam nhân, là chủ gia đình, nếu nói với người ngoài rằng nữ nhân của mình đánh mình mười mấy năm, sao còn có mặt mũi mà sống trên đời?”
Ngừng một chút, hình như là muốn cứu lấy mặt mũi của mình, lúng túng nói: “Rốt cuộc là người một nhà, hài tử nhỏ, không hiểu chuyện, làm nàng không thoải mái, đánh vài cái, xong rồi thì sẽ tốt, nhà ai mà không như vậy?”
Bà nương tính tình táo bạo dễ giận, càng có tin đồn nhảm nhí khó nghe truyền ra ngoài, nhưng cũng có lúc, ngẫu nhiên tâm tình tốt sẽ cho mình chút bạc tiêu vặt. Hơn nữa từ lúc có hài tử lúc, nàng liền chuyển mục tiêu, có tức giận cũng không phát lên chính mình……
Yến Kiêu ban đầu còn đồng tình với hắn, vừa nghe những lời này, tức đến sùi bọt mép, nhịn không được mắng một câu, “Không bằng ngươi chết sớm đi còn tốt hơn!”
Cũng tốt hơn hiện tại, vừa liên luỵ đến hài tử, vừa liên luỵ đến những người vô tội đó!
Cha Đại Nữu dường như sớm đã quen với việc bị mắng, nghe xong lời này, mày cũng không nhăn một chút, chỉ cúi đầu, một bộ dạng mặc người xâu xé.
Yến Kiêu nhìn hắn mà tức giận, hàm răng đều ngứa.
Bàng Mục kéo tay nàng, ý bảo tạm thời đừng nóng nảy, lại hỏi: “Mấy ngày gần đây, nhà ngươi có phát sinh chuyện lớn gì hay không? Hoặc là bà nương ngươi đột nhiên làm khó dễ, hoặc là có chuyện gì khác ở bên ngoài?”
Mức độ phạm tội của Đại Nữu đột nhiên thăng cấp nhanh chóng, khẳng định không phải không có nguyên nhân.
Cha Đại Nữu nghe vậy thì ánh mắt trốn tránh, ngay từ đầu còn không muốn nói, nhưng không chịu nổi sự áp bách của Bàng Mục, cuối cùng vẫn rầm rì nói.
“Đại khái năm sáu ngày trước, nương nàng một đêm không về, sáng sớm ngày hôm sau trở về thì cả người đầy mùi rượu, chỉ nói có một phú hộ ở trấn trên, tiểu thiếp thứ sáu của ông ta đã chết, hiện giờ lại thu xếp làm mai, nàng nghĩ Đại Nữu tuy rằng gầy yếu một chút, nhưng bộ dáng cũng coi là đoan chính, muốn tìm người ta, đưa Đại Nữu qua đó……”
Bàng Mục xụ mặt quát: “Chuyện này các ngươi nói cho hài tử nghe?”
Cha Đại Nữu gật đầu, vẻ mặt đúng lý hợp tình, “Đó là chung thân đại sự cả đời nàng, sao có thể không nói cho nàng biết?”
Yến Kiêu tức giận, trong đầu ong một tiếng, thân thể đã nhanh trước một bước, xông lên đá thật mạnh vào người hắn.
Bàng Mục cùng một đám nha dịch chỉ coi như không nhìn thấy, chờ nàng đá xong, mới làm bộ làm tịch đi lên lôi kéo, lại mềm giọng an ủi.
Còn nương Đại Nữu, đúng là người đàn bà đanh đá, không thèm nghe ai nói, vừa được kéo miếng vải bịt mồm ra, liền bắt đầu chửi ầm lên.
“Lão nương mặc kệ các ngươi có phải người nha môn hay không, cho dù là Thiên Vương lão tử tới, cũng không quản được việc lão nương đánh hài tử! Nàng là do ta sinh, uống máu của ta mới lớn lên, ta cho bọn chúng ăn, cho bọn chúng mặc, chỗ nào có lỗi với chúng nó? Đây là thiên đại ân tình! Đừng nói ta đánh chúng hai lần, ta bảo bọn chúng đi tìm chết, cũng chỉ là báo ân dưỡng dục thôi!”
Đối mặt với người như vậy, giảng đạo lý chắc chắn là không thể, Bàng Mục đen mặt sai người bịt miệng bà ta lại.
Đừng nói Yến Kiêu, nha dịch khắp viện này cũng cảm thấy chân tay phát ngứa.
Mặc dù nữ nhân này không trực tiếp động thủ, nhưng cũng không phải người vô tội, bà ta trực tiếp tạo nên một Đại Nữu vặn vẹo. Mà trượng phu của nàng, cha Đại Nữu, cũng bởi vì yếu đuối, vì thể diện mà mặc kệ hết thảy, để chuyện phát sinh đến mức không thể vãn hồi, gây thành đại họa hôm nay.
Trên thực tế, dù là xã hội cổ đại hay hiện đại, đối với loại người bên ngoài vô tội, nhưng lại là đầu sỏ gây tội, đều không có quy định hình phạt rõ ràng. Dưới tình huống như vậy, người có quyền phải vận dụng linh hoạt là đặc biệt quan trọng.
Giờ khắc này, Yến Kiêu đột nhiên cảm kích hoàn cảnh hiện tại của mình. Bởi vì ở hoàn cảnh hiện tại, hoàng quyền, hoặc nói cụ thể là quyền lực của quan viên, so với xã hội hiện đại lớn và linh hoạt hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, xét đến Đại Nữu còn có hai đệ muội, phụ mẫu cùng tỷ tỷ đều bị mang đi, hai đứa này nhỏ cần phải được chăm sóc cẩn thận.
Sau đó, Phương Hưng mang Đại Nữu đi xác nhận hiện trường phạm tội.
Hai nơi trước thì không sao, mọi người đều biết, nơi tiếp theo, Đại Nữu dẫn mọi người đến một nơi hoàn toàn xa lạ, đến khe suối phía trước, chỉ vào trong bụi cỏ thấp thoáng một màu đỏ cam, sắc mặt bình tĩnh nói: “Nhìn đi, nàng vẫn còn nằm ở nơi đó.”
Trong lòng mọi người trầm xuống, Yến Kiêu xách theo rương dụng cụ đi lên, đẩy bụi cỏ ra, vừa thấy, một cổ mùi thối rữa nồng nặc phả vào mặt.
Khối nữ thi vô danh nằm nghiêng trước mắt này đã xuất hiện thi lục rõ ràng, xác chết sưng to, tầng váy áo bên ngoài bị chất lỏng làm ướt. Vết thương phía sau đầu đã bị phân hủy và biến dạng nghiêm trọng, miệng vết thương bị ép mở rộng ra gấp mấy lần, dịch thể chảy xuôi xuống, có vô số giòi bọ trắng bóng nhúc nhích, ngoe nguẩy ở trong đó.
Mấy nha dịch đi cùng, không hề phòng bị, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, hai mắt tối sầm, cổ họng ngứa ngáy, không nói hai lời, chạy vọt đến một bên nôn thốc nôn tháo.
Yến Kiêu dùng sức mím môi, xoay đầu đi, nhìn Đại Nữu vẫn như cũ, mặt không biểu cảm, sau đó nhanh chóng đeo bao tay và khẩu trang vào, kiểm tra sơ qua tình trạng của thi thể.
Căn cứ vào tình trạng của thi thể, Yến Kiêu phỏng đoán người này đã chết khoảng bốn ngày, phần xương sọ bị đập nát, vỡ nghiêm trọng, lại trải qua quá trình lên men, có mấy chỗ xương trực tiếp căng nứt ra, rất nhiều ruồi bọ trực tiếp đẻ trứng ở trong não……
Nàng nói với Bàng Mục tình huống của thi thể: “Thương thế nghiêm trọng hơn hẳn đám người Hồng thị, nhưng so với Tang A Cửu lại nhẹ hơn một ít, bổ sung thêm cho quy luật phạm tội thăng cấp.”
Bàng Mục gọi Đỗ Khuê đang nôn mửa như thổ, “Người này tử vong đã nhiều ngày nhưng không có người báo án, ngươi đi tra vùng phụ cận xung quanh, xem có ai sống một mình hay không, sau đó đối chiếu.”,
Đỗ Khuê theo bản năng liếc nhìn thi thể, tức khắc lại nôn khan một trận, “…Vâng!”
Đợi mọi người xem hết 5 hiện trường, Đại Nữu đột nhiên nói một câu khiến tất cả mọi người khiếp sợ:
“Ta dẫn các ngươi đi xem xong rồi, hiện tại có thể về nhà không?”
Yến Kiêu mở to hai mắt nhìn, nhìn nàng hồi lâu mới miễn cưỡng tìm về lý trí, “Tuy rằng ta không muốn nói như vậy, nhưng ngươi có biết ngươi đã giết người không?”
Đại Nữu chớp chớp đôi mắt to, bình tĩnh nói: “Ta cũng chỉ muốn đánh một chút.”
Nói xong, lại nhìn về phía Phương Hưng, vô cùng nghiêm túc nói: “Ta còn chưa cho heo ăn, đệ đệ muội muội không thấy ta cũng sẽ sợ hãi.”
“Ta có thể trở về không?” Nàng hỏi mọi người như vậy, thần sắc đạm nhiên (thờ ơ).