Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác

Chương 126: Chương 126




Sắp đến Tết Trung Thu, hai vòng người và trăng, nhưng cuộc đoàn viên muộn màng này chẳng khác nào con dao cùn cứa vào người Vương Thuận, từng nhát từng nhát cứa vào da thịt hắn.

Từ nay về sau, sẽ không bao giờ sẽ có người yêu thương hắn không cần hồi bào như vậy nữa.

Hắn ở Tuấn Ninh phủ thuê một cái viện, một bên xử lý sinh ý một bên chờ tin tức, lại ra ngoài thành lập một lều cháo, thắp đèn cho tỷ tỷ cùng hài tử chưa xuất thế ở ngôi miếu linh nghiệm nhất ngoài thành.

Yến Kiêu tự mình ra ngoài thành đón Vương công công, thấy hắn thay đổi thành xiêm y thuần tịnh, đích thân ra ngoài, múc từng muỗng cháo cho bá tánh, mỗi một lần múc một muỗng liền niệm một câu “A di đà Phật”, mặt mày buông xuống, vô cùng thành kính.

Thấy nàng nhìn chằm chằm, Vương công công thuận miệng hỏi: “Đó là người nào?”

Yến Kiêu thở dài, “Một người đáng thương, vốn là lễ trung thu, nhưng lại nhận được tin thân nhân đã mất nhiều năm, thật không hiểu đoàn viên như vậy là tốt, hay là không tốt.”

Vụ án hiện tại còn chưa được phá, nàng chỉ có thể nói thế này.

Vương công công cũng biết quy củ, nghe vậy cũng không hề hỏi thêm, chỉ lắc đầu thổn thức. Lại nghe nói đối phương cũng họ Vương, là người bổn gia, hơi trầm ngâm một chút, phân phó cho tùy tùng: “Ngươi đi mua thêm mấy trăm cân gạo, cũng coi như thay ta tích chút âm đức.”

Muốn trở nên nổi bật ở trong cung, không phải tự nhiên dựa vào sự quang minh lỗi lạc cùng một thân chính khí, mỗi khi đêm khuya nằm mơ, Vương công công cũng nghĩ đến, nếu ngày sau khẩu khí này của hắn nuốt xuống, cũng không biết sẽ loại mấy tầng địa ngục?

Một lát sau phục hồi tinh thần lại, thấy Yến Kiêu đang nhìn chính mình, Vương công công cười thoải mái, giơ tay về phía trước, “Đi thôi.”

Yến Kiêu cũng cười theo, “Đi thôi.”

Mới vừa rồi thấy Vương công công thần sắc ảm đạm, nàng vốn định nói gì đó, nhưng sau đó nghĩ lại, mỗi người có một người cách sống, Vương công công không phải kẻ yếu, mình có tư cách gì mà nói lời thương hại cùng khuyên giải an ủi hắn?

Chuyện của Vương Thuận làm Vương công công rất xúc động, trên đường đến phủ nha, hắn đi được rất chậm, vừa vào cửa liền chỉnh đốn lại, đánh giá Yến Kiêu vài lần, lắc đầu nói: “Tuy nói mùa hè giảm cân, nhưng ta thấy ngươi gầy có chút tàn nhẫn.”

Yến Kiêu sờ mặt cười nói: “Ngài còn trẻ như vậy, sao có thể nói lời giống lão thái thái như vậy, một ngày thấy hai lần, tất nhiên cũng muốn nói một câu gầy.”

Có một loại gầy, trưởng bối thấy ngươi gầy, thì đây là lực lượng thần bí làm lơ hiện thực khách quan.

Thấy Vương công công còn muốn nói nữa, Yến Kiêu vội chuyển đề tài, “Được rồi, thật vất vả mới đến một chuyến, yên tâm nghỉ ngơi còn chưa đủ, còn quan tâm cái gì! Đi mau đi mau, ta đã chuẩn bị bánh trung thu rồi.”

Không nhắc đến bánh trung thu còn tốt, vừa nói đến cái này, Vương công công nháy mắt nhớ lại cảnh tượng núi bánh trung thu năm trước, lại một lần nữa cảm nhận được nỗi sợ khi bị bánh trung thu chi phối……

Tuy rằng là Tết Trung Thu, nhưng thật ra có bánh trung thu hay không có bánh trung thu cũng không quan trọng, mấu chốt là tâm ý, tâm ý.

Đoàn người mới vào cửa, gặp phải Nhậm Trạch đang cõng tay nải nhỏ đi ra ngoài, hai bên đối mặt nhau, đều ngẩn ra.

Vương công công để tay sau lưng xuống, nhìn nhìn hắn, gật gật đầu, “Thần sắc Nhậm công tử nhìn càng thêm thong dong.”

Chuyện của Nhậm Trạch còn chưa nẩy mầm đã bị bóp chết, cho nên người bên ngoài không biết, nhưng vị Vương công công này hầu dưới chân thiên tử này lại rất rõ ràng, bởi vậy vừa mới liếc mắt một cái liền nhận ra.

Ngược lại là Nhậm Trạch, lúc ấy sớm đã không để ý đến sinh tử, đối với người bên dưới thánh nhân không quá lưu tâm, nghe xong lời này mới hồi phục tinh thần lại, “Vương công công biệt lai vô dạng*.”

*: nghĩa gốc là “bạn vẫn khỏe từ lần cuối chúng ta gặp nhau chứ?”, tuy nhiên thường được xem như một câu chào hỏi đại ý là “rất vui được gặp lại bạn” hoặc là “lâu rồi không gặp”.

Cho dù Vương công công đời này không thiếu trải đời, đối với việc Nhậm Trạch làm cũng tán thưởng một tiếng tình thâm nghĩa trọng, hiện giờ hắn là thủ hạ dưới chướng của Bàng Mục, càng không phải địch nhân.

Thấy Nhậm Trạch có bộ dạng muốn đi xa, Vương công công thuận miệng hỏi: “Ngày mai đó là hội trung thu, Nhậm công tử định đi đâu?”

Nhậm Trạch cười cười, “Đại nhân nhân hậu, ta trở về đoàn tụ cùng mẫu thân.”

Vương công công hiểu rõ, đây là phải về Thiên Hương Lâu, không khỏi càng thêm kính trọng hắn.

Công bằng mà nói, cho dù người ở Thiên Hương Lâu nhân nghĩa vô song, nhưng rốt cuộc cũng không phải nơi trong sạch, hiện giờ Nhậm Trạch trải qua kiếp nạn mới phục lương tịch, lại làm việc ở nha môn, ai thấy cũng đều nên kiêng dè một chút, nhưng hắn lại làm thế nào.

Nhưng lại nói tiếp, cũng xác thật là Bàng Mục lòng dạ rộng lớn không câu nệ tiểu tiết, can đảm cẩn trọng trượng nghĩa vô song, bằng không chỉ sợ hiện giờ đã không có Yến bộ đầu, cũng không có Vệ trạng nguyên, tự nhiên cũng sẽ không có Nhậm công tử trước mắt.

Mặc dù hắn đến Tuấn Ninh phủ nha, cũng sẽ không bao giờ có cảm giác như thế này.

Nghĩ đến đây, Vương công công đột nhiên cảm thấy trước mắt cái gì đều là ngọt ngào đáng yêu, lập tức hướng Nhậm Trạch chắp tay, “Đi đường thật tốt.”

Nhậm Trạch nhận thấy thần sắc hắn biến hóa rất nhỏ, cũng đáp lễ lại, ngữ khí hơi ấm, “Đa tạ.”

Yến Kiêu chờ bọn họ hàn huyên xong rồi, mới lải nhải hỏi một đống lớn, cái gì đi như thế nào, đi đến đâu, khi nào trở về, có nên mang theo gì không, chuẩn bị thư cho Vệ Lam tốt chưa?

Nhậm Trạch mặt mang mỉm cười an an tĩnh tĩnh nghe, cuối cùng thống nhất trả lời, không có nửa phần không kiên nhẫn nói: “……trong vòng 10 ngày sẽ trở về, đồ đạc đều mang đầy đủ, bánh trung thu cùng chà bông ngài cho ta cũng đều mang theo, ta thay mẫu thân cảm tạ ngài. Còn thư hồi âm cho Vô Thanh cũng đã gửi……”

Sau đó, hắn dắt ngựa ra cửa, trước thi lễ với Yến Kiêu và Vương công công, lúc này mới xoay người lên ngựa, lẹp xẹp lẹp xẹp chạy xa.

Vương công công không vội vã đi vào, cùng Yến Kiêu đứng tại chỗ nhìn theo một lát, lúc này mới lắc đầu cười trêu nói: “Hắn đủ tuổi làm cha người ta rồi, ngươi đâu cần quan tâm quá như vậy? Vừa nãy còn nói ta, ta thấy ngươi mới giống lão mụ tử (mẹ già).”

“Ngươi không biết, hắn là người cẩn thận nhất, tâm tư lại tinh mịn, luôn cảm thấy mình thiếu nợ ai đó,” Yến Kiêu một bên dẫn hắn vào trong, một bên thở dài, “Mấy tháng nay, hắn một người hận không thể làm việc của mười người, mấy ngày nay làm việc đến quên ăn quên ngủ, sau bị ta mắng cho một bữa mới đỡ hơn một chút.”

Người yêu được giải trầm oan, mẫu thân có đám người Lan di chiếu cố, nếu biết phục lương tịch vô vọng, như vậy đối với Nhậm Trạch ngay lúc đó mà nói, thế gian này đã không còn gì đáng để vướng bận, bây giờ chỉ có hai chữ báo ân viết ở trên mặt hắn. Có lần Bàng Mục ngầm cảm khái với nàng, nói cho dù hiện tại bọn họ bảo Nhậm Trạch đi tìm chết, phỏng chừng người nọ cũng sẽ không chút do dự cắt cổ.

Yến Kiêu từng vô số lần thấy Nhậm Trạch đứng ngây người ở trong viện, không có sợ hãi cũng không có vui sướng, mặc cho gió thổi, mặc cho mưa xối, dường như tùy thời đều sẽ biến mất tại chỗ, không thấy đâu. Cái loại cô độc tinh tế kéo dài đã lâu, giống như hắn đã chìm sâu nó, cắt đứt hắn cùng thế giới phồn hoa này.

Ngoại trừ tấm thân này cùng ý niệm báo đáp, thanh niên không còn gì.

Đối với cảnh ngộ của Nhậm Trạch, mọi người đều đau lòng, thấy hắn như vậy, đều chủ động trò chuyện, làm thân với hắn, có việc hay không có việc đều gọi hắn một câu. Người da mặt dày giống như Tề Viễn, còn cố ý chạy đến trêu chọc……

Hơn nửa năm qua, trên người Nhậm Trạch cuối cùng cũng có thêm chút nhân khí (tính cách của con người).

Sự xuất hiện của Vương công công nghiễm nhiên tuyên bố Tết Trung Thu chính thức đến, toàn bộ trên dưới Tuấn Ninh phủ nha đều trở nên náo nhiệt.

Những người làm công tác điều tra tội phạm lâu năm thường có cái kiểu lạc quan nghề nghiệp “nhìn là biết ngay”, hiện giờ bản án cũ đã phá, tân án tạm thời chưa có manh mối mới, mọi người thừa dịp cơ hội này hưởng thụ giây phút bình yên.

Yến Kiêu cũng tạm thời rút đi uy nghiêm của quan viên, dỡ xuống gánh nặng, trở về gian bếp đã lâu không ngó tới, tùy ý múa may nồi chén, vui sướng tràn trề, phát tiết áp lực tích tụ mấy tháng qua, chỉ còn lại khí thế anh dũng bảo vệ giang sơn.

Phương thức phát tiết này hiển nhiên được toàn thể nhân sĩ đồng lòng ủng hộ, lấy Bàng Mục cầm đầu, đủ hình thức vuốt mông ngựa, đủ loại nịnh hót được trút ra, trong khoảng thời gian ngắn, một góc trời này tràn ngập khí thế cường hãn của xu nịnh.

Ngoài những loại bánh trung thu tương đối phổ biến trong hai năm trước, nàng còn thử nướng da heo quay giòn cùng lòng đỏ trứng, bánh trung thu nhân đậu đỏ cùng chà bông, tất cả đều được vô cùng hoan nghênh, Hứa Thiến phá lệ ăn rất nhiều.

Mấy ngày nay nàng đi theo tiểu Lục, tiểu Bát cùng một bọn thị vệ tinh anh tập luyện thêm, mới có mấy ngày mà người gầy đi trông thấy, nhưng ánh mắt lại trở nên kiên định và sắc sảo hơn.

Yến Kiêu cảm thấy còn thiếu chút gì đó, nhưng Vương công công thoạt nhìn thì sửng sốt, nói Hứa cô nương này cùng người lúc trước khác nhau như hai người.

Nếu như trước kia Hứa Thiến là hoa hồng có gai trong nhà kính, hiện tại nàng đã có vài phần sắc bén hàng thật giá thật. Tuy rằng còn hơi non nớt, nhưng nguyên mẫu đã thành hình rồi, chỉ đợi mài giũa, ngày sau đáng để kỳ vọng.

Bạch Hi lần trước bị ép đọc sách, nghe vậy ngứa nghề, tiến lên luyện tập với nàng thật lâu, kết quả từ thế cân bằng nửa thua nửa thằng ban đầu, bây giờ thành năm lần thì thua ba, bị chịu đả kích, một hơi ăn hết một đĩa heo sữa nướng, nửa con vịt nướng mới quay lại.

Tiểu tử ôm bụng ngửa mặt dựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt mơ hồ, sau một lúc lâu quay đầu nhìn Hứa Thiến, “Liêu tiên sinh bắt ta sang năm phải tham gia cả văn cử lẫn võ cử.”

Tương tự như văn cử của triều đình, Đại Lộc Triều cũng có võ cử, chẳng qua không quan trọng bằng văn cử. Chiến tranh đã kết thúc nhiều năm, quân đội các nơi cũng dần tiến vào trạng thái bão hòa, võ cử từ mỗi năm một lần thành hai năm một lần, người chú ý đến càng ít hơn.

Hứa Thiến gật đầu, cầm bánh trung thu nhân đậu đỏ chà bông bẻ ra, đưa cho hắn một nửa, “Khá tốt, chuyện sớm hay muộn thôi.”

Bạch Hi có chút uể oải rũ đầu, cầm lấy bánh trung thu nhưng không ăn, “Võ cử thì thôi, nhưng làm văn…… Ta cảm thấy chính mình còn chưa đủ năng lực, vạn nhất thi không đậu thì rất mất mặt.”

Hắn sùng bái Liêu tiên sinh không giả, nhưng lại chưa từng cuồng vọng đến mức cảm thấy học vấn uyên bác, kết cục lúc này mười phần có tám chín phần thi không đậu.

Hứa Thiến ném xương vịt vào hắn, trong giọng nói có chút tức giận “Nhi tử Liêu tiên sinh so với ngươi còn nhỏ hơn đã là tú tài, như vậy còn chưa đủ mất mặt?”

Thấy Bạch Hi vẫn uể oải, Hứa Thiến liền thở dài, như bà cụ non nói: “Bạch Tiểu Tứ, ngươi có biết ngươi sinh ra là nam, so với ta đã may mắn hơn rất nhiều. Có rất nhiều thứ nữ nhi như chúng ta cả đời cũng không có được, ngươi lại chỉ cần nhón chân có thể bỏ nó vào trong túi.”

Bạch Hi nghe không được lời này, có chút nóng nảy, “Cho dù ngươi có thể khảo thí, thiên phú đọc sách của ngươi cũng không được?”

Hai người bọn họ đọc sách chung từ nhỏ, trình độ khó phân cao thấp, ai cũng đừng ghét bỏ ai, dù là nam hay nữ hoàn toàn không có quan hệ!

Hứa Thiến: “…… Ta có thể ở trong sân võ cử đánh chết ngươi, tin hay không?”

Bạch Hi đột nhiên run lập cập, vừa muốn mở miệng, lại thấy Hứa Thiến giơ tay rất có khí thế, cắt ngang hắn nói: “Ca ca ta thường nói với ta, mang binh đánh giặc kỵ nhất chính là “sợ” nếu chính ngươi cảm thấy mình không được, vậy ngươi thật sự xong rồi.”

“Mặc dù thi không đậu, nhưng ngươi cũng đã thử qua, ngươi cũng biết như ta, giống vị Nhậm tiên sinh kia, cơ hội quang minh chính đại tham gia cũng không có……”

Nói xong, Hứa Thiến lắc đầu bỏ đi.

Bạch Hi ngốc tại chỗ, muốn đuổi theo giải thích nhưng lại không biết nói gì.

Hắn ngơ ngác nhìn náo nhiệt xung quanh, sau đó nhìn thấy Hứa Thiến tận dụng mọi thứ để tỉnh giáo Tề Viễn, đột nhiên cảm thấy hết thảy trước mắt đều trở nên xa lạ.

Vẫn là chỗ cũ, vẫn là những người này, nhưng mọi người bất tri bất giác đều nỗ lực tiến lên phía trước, duy nhất mình hắn còn ở tại chỗ, hưởng thụ sự tiện lợi do thân phận mang lại, nhút nhát, ích kỷ không chịu bước ra dù chỉ một bước……

Thiếu niên khí phách hăng hái ban đầu héo rũ rụt bả vai, mặt mày gục xuống.

“Nếm thử xem?”

Đang lúc uể oải, một mùi thơm nồng đậm từ trên trời giáng xuống, Bạch Hi bất giác ngẩng đầu nhìn lên, thấy Yến Kiêu đang mỉm cười bưng một cái đĩa đứng trước mặt mình, trong đĩa có rất nhiều viên tròn màu vàng, lớn như bụng ngón tay cái, lả lướt đáng yêu.

Bạch Hi hít hít cái mũi, đột nhiên quay đầu, lẩm bẩm nói: “Ta không xứng.”

Hứa Thiến nói đúng, hắn là kẻ ngốc không dám vào trường thi, sao xứng ăn điểm tâm mới này.

Yến Kiêu chớp chớp mắt, đặt điểm tâm lên trên bàn, kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh hắn, “Ngươi có thể ý thức được mình không xứng đã rất ghê gớm.”

Thân thể Bạch Hi cứng đờ, sau đó mạnh mẽ quay đầu lại, ánh mắt hơi ướt tràn ngập lên án, “Có ai an ủi như người sao?”

Tiểu hài nhi trên mặt còn mang theo nét mập mạp, đôi mắt to ủy khuất nhìn chính mình, giống như một con chó lớn chán nản, Yến Kiêu nhịn không được cười khúc khích, duỗi tay hung hăng xoa đầu hắn, tận mắt thấy búi tóc chỉnh tề ban đầu trở nên rối tung mới thỏa mãn thu tay, sau đó trong ánh mắt khó tin của Bạch Hi nói:

“Con người sao, đều phải chậm rãi trưởng thành, có ai không có thời điểm ngại chó ghét mèo? Chỉ cần nhận ra sai lầm của mình, kịp thời sửa sai để làm người mới vẫn là hảo hài tử!”

Bạch Hi ban đầu còn trông cậy vào nàng tìm kiếm sự an ủi, ngược lại bị nàng chọc tức kêu to oa oa, nhảy dựng lên che lỗ tai, điên cuồng lắc đầu, “Đừng nói nữa, Yến tỷ tỷ ngươi không an ủi ta thì đừng nói nữa!”

Nói thêm nữa, hắn cũng không biết chính mình chán ghét người kéo chân sau đến mức nào!

Một đám người lớn xem diễn trò vui ầm ầm bật cười, Tề Viễn còn ở phía sau làm mặt quỷ, phá lệ làm giận.

Yến Kiêu cũng rất không có lương tâm cười theo một hồi, lại bưng đĩa quơ quơ trước mắt hăn, “Còn ăn điểm tâm không? Không ăn ta cho người khác.”

Bạch Hi phẫn nộ trừng mắt nhìn đám người chung quanh vui sướng khi người khác gặp họa, căm giận đoạt lấy, nghiến răng nghiến lợi nói, “Ăn!”

Hừ, các ngươi chờ đấy, sang năm ta sẽ khảo thí! Văn cử, võ cử đều khảo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.