Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác

Chương 128: Chương 128




Lúc này mới là giờ Dần canh ba, mọi người vừa mới rời giường, rất nhiều người thậm chí còn chưa rửa mặt chải đầu, chưa kịp ăn cơm sáng đã bị gọi đến.

Yến Kiêu thấy người truyền lời người đến gấp như vậy, biết có đại sự, nhất định sẽ không quan tâm đến đồ ăn thức uống, đơn giản kêu phòng bếp mang nồi cháo bát bảo mới nấu, bánh quẩy, tào phớ, bánh trứng rau chân vịt, một bình tương thịt lớn, gọi tiểu Kim đưa đến, mọi người tiết kiệm thời gian vừa ăn vừa nói.

Đã là cuối tám tháng, sáng sớm hay tối muộn đều rất lạnh, Yến Kiêu bước đi vội vàng, làn váy cọ vào hàng cây, lùm hoa bên đường, mặt trên cũng bị sương sớm làm ướt.

Góc tường có một gốc cây nguyệt quý, trên cành cây khô kết thành một cái mạng nhện khổng lồ, bởi vì truyền thuyết dân gian con nhện thường đại diện cho sự hắc ám, đen tối, cho nên người hầu trong viện cũng chưa từng phá phá quét dọn, con nhện kia còn ở phía trên bắt muỗi.

Giờ phút này mặt trời đã lên, gió nhè nhẹ thổi, con nhện đang nhanh chóng di chuyển bằng tám cái chân mỏng manh, cuối cùng một con muỗi bị kẹt dính ở trên mạng nhện, đang hấp hối giãy giụa. Những giọt sương như pha lê run rẩy trên tơ nhện vài lần, cuối cùng đón ánh mặt trời rơi xuống.

Con nhện thu võng, bắt đầu thưởng thức mỹ thực không dễ đến.

Cùng đến nghị sự còn có mấy quan viên tâm phúc cấp dưới, mọi người đã quen với cách hành sự của cấp trên trên bàn ăn, mỗi người nhún nhường một chút rồi về vị trí cũ ngồi xuống ăn cơm.

Bàng Mục tuy xuất thân là võ tướng, nhưng nghiêm túc hiếu học, làm việc thường quên giờ giấc, nhóm quan văn phía dưới thân thể không cường kiện bằng hắn, thường bị đói đến váng đầu hoa mắt, lại không dám nói, thật sự khổ không nói nổi.

Hiện giờ Yến Kiêu làm như vậy, vừa không làm chậm trễ công việc lại không đến mức đói chết người, không khí trên bàn cơm càng thêm sinh động thoải mái, rất nhiều thời điểm hiệu suất hoạt động cao hơn một ít, mọi người đều ngầm cảm kích, thầm nghĩ quả nhiên lòng dạ đàn bà tinh tế hơn chút.

Mọi người ăn trước một lúc, lót lót bụng, Bàng Mục lúc này mới nói rõ sự tình.

Thì ra đội được phân đến Quảng Nguyên phủ âm thầm điều tra nghe ngóng hành tung của trượng phu người chết Vương Mỹ là Cao Cường, không ngờ khi đến nơi: trên cửa Cao gia có dán giấy niêm phong chói lọi!

Có người mượn cớ buôn bán hỏi thăm tình huống người Cao gia, kết quả ngoài ý muốn biết được mấy nam nhân chủ sự của Cao gia tháng trước đã bị bắt, Cao Cường cũng vào ngục, nghe nói tội danh không nhỏ, hiện giờ còn chưa thẩm xong.

Mọi người không có cách nào, đành phải đến nha môn Quảng Nguyên phủ cùng nhau kiểm tra hồ sơ, cũng đưa ra lệnh bài cùng công văn thủ lệnh của Bàng Mục, đồng thời giải thích rõ ý đồ đến của mình với tri phủ Quảng Nguyên Phủ.

Tri phủ kia từng gặp Bàng Mục một lần, cũng rất kính nể cách làm người của hắn, cho nên vô cùng phối hợp, sai người sao chép một phần hồ sơ, công văn quan trọng, chuyển bốn trăm dặm kịch liệt, lúc này mới có buổi họp nghị sự.

Bàng Mục như gió cuốn mây tan ăn hết một chén cháo bát bảo, hai cái bánh bao lớn chấm tương thịt, lại lấy bánh quẩy nhúng nước chấm dấm và ớt băm, nóng đến mức toát mồ hôi, cảm thấy đầu óc dường như minh mẫn hơn rất nhiều.

“Từ sau khi kết thúc chiến tranh, quan phủ các nơi liên tục thanh tra dư nghiệt địch quốc cùng loạn đảng,“ hắn lấy ấm trà tự rót cho mình một chén, “Hiện giờ coi như đã dẹp yên bên ngoài, không ít nơi bắt đầu tìm hiểu nguồn gốc......”

Đánh giặc cũng giống như dập lửa, lửa lớn đương nhiên đáng sợ, nhưng dư lửa giấu sau tro tàn cũng không thể không quan tâm, nếu nhất thời bỏ qua, không biết chừng sẽ mượn gió nổi lên. Cho dù lửa không cháy lan ra đồng cỏ, nhưng một khi bọn chúng cấu kết cùng địch quốc, đến lúc đó loạn trong giặc ngoài, ảnh hưởng rất lớn đến triều đình.

Như người xưa đã nói, minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, từ xưa đến nay địch nhân ngoài sáng thì dễ xử lí, ngược lại những kẻ ngụy trang trốn trong dân gian thì khó có thể phân biệt.

Từ hai năm trước, đương nhiệm tri phủ Quảng Nguyên phủ Diệp Khuynh từ miệng mấy gian tế địch quốc biết đến sản nghiệp Cao gia, chỉ là Cao gia ở Quảng Nguyên phủ đã có mấy chục năm, nổi danh trượng nghĩa, thời điểm chiến tranh còn đi đầu quyên tiền quyên vật, tiên đế cũng từng ngợi khen, không nắm chắc chứng cứ xác thực không nên động.

Diệp Khuynh là người chu toàn cẩn thận, hai năm qua vẫn luôn không để lộ chút dấu vết, bên ngoài nhiệt tình gấp bội với Cao gia, sau lưng lại tăng thêm tốc độ sai người tra tìm manh mối, tích tụ lực lượng.

Mãi đến tháng sáu năm nay, Khánh Quang phủ diệt trừ tận gốc một đội mật thám ngụy trang thành thương nhân buôn ngựa, từ trong đống thư tín của bọn họ phát hiện có một bức thư đóng dấu ấn ký tư nhân Cao gia, vừa đấm vừa xoa thu hoach được hai nhân chứng quan trọng, lúc này chứng cứ phạm tội đã chắc như đóng đinh.

Ngay sau đó, Diệp Khuynh bắt đầu giăng lưới, sai người đồng thời giám thị ba đời người Cao gia cùng mấy tên nòng cốt, lại thượng sổ con cho thánh nhân, cầu viện binh, đến bảy tháng, hết thảy đã chuẩn bị ổn thoả, không còn sai sót mới thu võng.

Đối với chiến tranh giữa các quốc gia, một mạng người dường như bé nhỏ không đáng kể, Diệp Khuynh đợi quan viên chỉ thẩm tra xử lí phạm nhân, chỉnh hợp chứng cứ phạm tội phản quốc trong mấy chục năm qua, vội đến sứt đầu mẻ trán, thật đúng là miệt mài theo đuổi một nữ nhân mất tích nhiều năm.

“Cao gia thật ra không có năng lực đầu cơ trục lợi tình báo (bán tin tức),“ Bàng Mục cười lạnh nói, giơ tay ý bảo truyền hồ sơ cho mọi người đọc, “Nhưng bên ngoài bọn họ nói dối triều đình không có ngựa, lương thảo, sau lưng bán tất cả cho Hách Đặc bộ, khiến chúng ta có bạc mà không có chỗ mua!”

Trong thời gian chiến tranh làm những hành vi như vậy, chiếu theo luật lệ sẽ bị xử tội phản quốc tội.

Một quan văn, thủ hạ Liêu Vô Hà, sau khi xem xong, tức đến mức râu cũng dựng ngược lên, “Hỗn trướng, quyên góp cho triều đình một vạn lượng, quay đầu liền không có lương tâm kiếm về mười vạn lượng! Trơ mắt nhìn đám man rợ phương bắc ăn lương thảo của nước ta, cưỡi ngựa của nước ta, đánh giết bá tánh nước ta, quả thực là, quả thực là buồn cười.”

Tổ tiên Cao gia xuất thân từ nô lệ, chịu kỳ thị ngược đãi, đến chết cũng không có một ngày ăn cơm no, mặc một bộ xiêm y ấm, có lẽ cũng bởi vì nguyên nhân này, cho nên tham lam đến tận xương tủy, chẳng phân biệt hắc bạch, không rõ thị phi.

Sau đó, gia gia của Cao Cường trở thành đào nô, đánh cược mạng sống buôn bán ở biên cảnh các nước, dần dần tích góp của cải, làm một thân phận mới, bắt đầu quang minh chính đại định cư ở Quảng Nguyên phủ, cũng không ngừng mở rộng con đường phía trước......

Hắn trước khi chết để lại một lời tổ huấn: Đối với những người đã sớm bị thần minh vứt bỏ mà nói, cái gì mà vinh nhục quốc gia, cái gì mà bá tánh quê nhà đều là giả, chỉ có nắm vàng bạc lạnh băng ở trong tay mới là thứ thật lòng duy nhất trên đời này.

Sự thật chứng minh, người không có lập trường cùng lương tri mời là người giỏi buôn bán nhất, Cao gia phát đạt rất nhanh, cũng lợi dụng tiền sắc mua chuộc nhân tâm, tiến thêm một bước lấy được phần lợi lớn hơn.

Đợi đến thế hệ của Cao Cường, Cao gia đã nổi danh buôn ngựa, lái buôn lương thực lớn nhất vùng Tây Bắc......

“Không phải tộc ta tất có dị tâm*,“ một người khác nhíu mày nói, “Bằng chứng cứng như sắt đá. Tuy đã qua ba đời, nhưng căn cơ không sạch. Có lẽ năm đó bọn họ đến đây, vốn đã không có hảo tâm.”

*: giống câu “khác máu tanh lòng” của người Việt.

“Đúng vậy, không nên quá mức hiền lành đối với bọn chúng! Ngược lại nuôi lớn đám bạch nhãn lang này.”

Nói đến đây, chúng quan viên đã ăn uống no đủ sôi nổi mắng chửi.

Người đọc sách mắng chửi cùng với bá tánh bình thường chửi đổng khác nhau hoàn toàn, nói có sách, mách có chứng, dùng từ khảo cứu (đã qua nghiên cứu), ngắt nhịp có quy tắc, nửa ngày không nghe được một từ thô tục, nhưng trong từng câu chữ đều lộ ra một cỗ chanh chua vô khổng bất nhập*, hết sức âm hiểm.

*: chỗ nào cũng có.

Nợ nước thù nhà ở phía trước, bởi vì có chung địch nhân, mọi người trên mặt trận đều mắng đến vui sướng tràn trề, vô cùng tận hứng, Yến Kiêu nhìn mà kinh ngạc.

Chờ mọi người mắng hết một hiệp, trong lúc dùng trà nghỉ ngơi, Liêu Vô Hà nhẹ nhàng ném ra mấy câu, “...... Chiếm đất ta, giết bá tánh ta, hiện giờ khẩu phục tâm không phục, ngày sau tất thành họa lớn, ta cần phải thỉnh cầu thánh nhân nhanh chóng thể hiện quyền uy, giết gà dọa khỉ......”

Hiện trường có một khắc yên lặng, có một cảm xúc mạnh mẽ không biết tên nào đó đang bùng phát nhanh chóng.

Yến Kiêu chớp chớp mắt, trong lòng thầm khái quát lại ý tứ của Liêu Vô Hà:

Nếu các ngươi làm mùng một, cũng đừng trách chúng ta làm mười lăm, không cắt vài toà thành trì, đưa mấy ngàn bảo mã, bồi mấy chục xe trân bảo vàng bạc đến đây, không đủ để biểu đạt thành ý của các ngươi.

Lời này vừa nghe thì có vẻ không sao, nhưng vấn đề ở chỗ...... việc quốc gia sở thuộc của tổ tiên Cao gia tham gia phản loạn hay không, cùng việc các ngươi yêu cầu Hách Đặc bộ bồi thường, hình như căn bản không liên quan đến nhau!

Đây không phải cưỡng ép tống tiền sao?

Nhưng mà quan viên ở đây một lần nữa thể hiện tài năng chính trị xuất sắc cùng sự ăn ý chưa từng có của họ, sau im lặng ngắn ngủi lập tức tất cả cùng nhau hưởng ứng, cũng có người vén tay áo ngay tại chỗ bắt đầu viết sổ con, cấu tứ (ý văn) như suối phun, chớp mắt đã viết xong!

Người nọ thậm chí không có kiên nhẫn chờ nét mực khô, hai tay đưa qua cho Bàng Mục cùng Liêu Vô Hà xem, người sau mặt không biểu tình chỉ điểm mấy chỗ, người nọ nghe huyền biết ý, nhanh chóng sửa chữa sao chép lại một lần nữa, sau đó tìm Bàng Mục cùng Liêu Vô Hà ký tên, đóng dấu, toàn bộ quá trình thông thuận như nước chảy mây trôi.

Sau đó, sổ con nóng bỏng tay này bay đến trước mặt Yến Kiêu.

Yến Kiêu: “......?”

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Nàng theo bản năng nhìn về phía Bàng Mục, Liêu Vô Hà, hai người đồng thời gật đầu.

Yến Kiêu nháy mắt ngầm hiểu, vẻ mặt chết lặng ký tên, đóng dấu.

Ai có thể nghĩ đến lần đầu tiên nàng tham gia thượng tấu chung, thế nhưng là...... Quang minh chính đại tống tiền?

Quả nhiên là nhược quốc vô ngoại giao*, quốc gia thua trận không có quyền lên tiếng!

*: nước yếu do không ngoại giao.

Nàng gần như có thể tưởng tượng được, mấy quốc gia sau khi nhận được thư tống tiền chắc chắn sẽ tức giận đến mức nôn ra ba lít máu ngay tại chỗ, đem người Đại Lộc Triều từ thánh nhân, đến cả triều văn võ cùng tổ tông mười tám đời lê dân bá tánh lôi ra mắng mấy lần, nhưng vẫn phải cắn răng chịu đựng......

Thời chiến loạn, có hoàng đế nào không phái mật thám ra bên ngoài? Nếu thật sự muốn truy cứu, cũng không có ai vô tội. Nhưng hiện giờ nhân chứng vật chứng đều nắm chặt trong tay Đại Lộc Triều, muốn giả tạo, vu oan chút gì mà không được?

Thắng làm vua thua làm giặc, hiện tại Đại Lộc chỉ tượng trưng muốn vài toà thành trì, một phần tài vật, tuy rằng đau mình, nhưng tốt xấu vẫn còn mạng; nếu không đáp ứng...... Quỷ mới biết đám người Hán giảo hoạt này có phải cố ý buộc bọn họ phản kháng hay không? Đến lúc đó, chẳng phải càng có thêm lý do để tiêu diệt họ?

Mặc dù Đại Lộc không động, chỉ cần tăng thêm lợi dụ (tăng thêm lợi ích để dụ dỗ, lợi dụng), chung quanh có bao nhiêu bộ lạc, tiểu quốc như hổ rình mồi, ước gì có một cơ hội thay người cầm đao, ít nhất có thể kiếm một chén canh!

Nghĩ đến đây, Yến Kiêu không khỏi thở hắt ra: A, cảm giác chết tiệt này.

Một đám học giả văn nhã hoàn thành, gấp sổ con, sai người suốt đêm mang đến kinh thành, lúc này mới quay lại án sát hại Vương Mỹ.

“Nếu Diệp Khuynh đã đi đầu tra xét mấy năm, thánh nhân cũng phái khâm sai, bản quan cũng không thể tùy ý nhúng tay,“ Bàng Mục đối với cách làm người của Diệp Khuynh vẫn có thể tin tưởng, “Nhưng án Vương Mỹ lại không thể không cho một cái công đạo.”

Liêu Vô Hà gật gật đầu, “Đúng là như thế.”

Vương Thuận suốt mười mấy năm qua, trước sau chưa từng từ bỏ, đúng là tình cảm tỷ đệ huyết mạch khó có thể thấy được, thật là làm người cảm động.

Sau khi Quảng Nguyên phủ nhận được toàn bộ tư liệu về vụ án của Vương Mỹ, cũng rất phối hợp thẩm tra Cao Cường, mà Cao Cường lúc này thấy đại thế đã mất, rất có tư thế nhiều rận không ngứa, dứt khoát nhận tội.

Vì kiếm bạc, cái gì phản quốc, cái gì trợ Trụ vi ngược hắn đều không sợ, còn sợ thừa nhận giết một nữ nhân?

Chỉ là bởi vì quá lâu, Cao Cường mất chừng ba bốn ngày mới có thể nhớ chi tiết tới về Vương Mỹ.

“Ta nhìn trúng thiên phú nàng,“ trải qua nhiều lần tra tấn, giờ phút này Cao Cường đã vô cùng chật vật, nhưng sự khinh thường trong giọng nói vẫn như ngày đó, “Muốn cho nàng ta một đời phú quý, ai ngờ nàng ta lại là kẻ không có đầu óc.”

Dừng một chút, hắn lại có chút kinh ngạc nói: “Nhiều năm như vậy, tiểu tử kia vẫn nhớ kỹ? Thật sự có người nguyện ý giúp hắn tra?”

Chỉ là một nữ nhân mà thôi, có giá trị gì!

Hắn chưa bao giờ nghĩ đến, Vương Mỹ đối với hắn mà nói cũng chỉ là lão bà tùy tay đổi thôi, cũng không phải một người đắc dụng không thể thiếu; nhưng với Vương Thuận mà nói, lại là ràng buộc còn sót trên đời, là thân nhân duy nhất.

Diệp Khuynh trầm mặc một lát, bỗng nhiên nhìn hắn nói: “Khi nàng chết đã có thai ba tháng.”

Giống như nước nóng đột nhiên đóng băng, nụ cười khinh miệt trên mặt Cao Cường nháy mắt cứng lại.

Tươi cười trên mặt chậm rãi biến mất, đồng tử co rút kịch liệt, cổ họng đột nhiên nuốt xuống, thanh âm phát run, “Có thai?”

Diệp Khuynh không để ý đến hắn, chỉ lắc lắc quyển sổ hộ tịch của Cao gia bọn họ, ánh mắt mỉa mai nói: “Ba đời Cao gia các ngươi đến nay, con nối dõi càng ngày càng ít, mà ngươi hiện giờ đã hơn 50 tuổi, dưới gối chỉ có một hài tử ngu dại, làm sao biết không phải do nguyên nhân tạo nghiệt quá nhiều. Cao Cường, ngươi tự tay giết ngươi thê tử cùng hài tử của mình, cảm giác như thế nào?”

Một bàn tay vô hình gắt gao kẹp lấy cổ Cao Cường, khiến mặt hắn trắng bệch, cổ họng rung động, nhưng lại không nói ra được một chữ.

Diệp Khuynh ghé sát vào hắn, gằn từng chữ một, “Mấy chục năm qua, những việc mà người Cao gia đã làm, giống như ngươi ngày đó giết chết thê tử cùng hài tử của mình, một chút, tàn sát bá tánh vô tội của Đại Lộc Triều ta!”

“Cao Cường, ngươi tham tiền, trợ Trụ vi ngược, không biết hối cải, ông trời cũng không chịu được!”

“Đợi đến ngày ngươi đầu một nơi thân một nẻo, xuống mười tám tầng địa ngục, vô số vong hồn đều đang nhìn ngươi!”

“Chỉ là không biết nhi tử chưa sinh ra của ngươi, có nguyện ý gọi ngươi một tiếng cha hay không!”

Thanh âm của Diệp khuynh không lớn, nhưng giống như cái búa nặng hung hăng nện xuống, trong đầu Cao Cường ong một tiếng, lúc này tất cả sức lực dường như biến mất.

Hắn sống hơn nửa đời người, kiếm được núi vàng núi bạc, liền muốn đứa con trai, nhưng hiện tại đột nhiên có người nói cho hắn, từ mười một năm trước, hắn đã tự tay bóp chết tia hy vọng duy nhất......

Vương Mỹ xác thật là nữ nhân đảm đang, cũng rất thông minh, bởi vì lúc trước có kinh nghiệm dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sau khi nàng ở gả đến đây được hai năm, liền bắt đầu tiếp xúc một số giao dịch mua bán khá lớn, hơn nữa đều xử lý thỏa đáng mọi việc.

Cao Cường vừa lòng, người Cao gia cũng vừa lòng, vì thế dần dần, Vương Mỹ tiếp xúc với mọi thứ càng ngày càng nhiều, sau đó nàng nhạy bén phát hiện chút bất thường.

Theo lý thuyết, buôn bán đều nên ghi sổ, chẳng những vì trốn tránh thuế má mà còn có những tâm tư tiểu nhân (đen tối, xấu xa) khác, cũng sẽ lập hai bộ một sáng một tối, nhưng Cao gia buôn bán, trước nay không viết giấy mặt, thỉnh thoảng có thư gửi đến, cũng đều được viết bằng văn tự mà nàng không biết.

Mỗi khi như vậy, nàng không thể không đi hỏi Cao Cường, sau đó Cao Cường nhanh chóng đọc thư rồi đốt ngay tại chỗ.

Thỉnh thoảng khi Vương Mỹ hỏi, Cao Cường sẽ cười nói là người quê bên kia, vì lớn tuổi nên không biết văn tự Trung Nguyên, mà hiện tại thế cục bên ngoài không tốt, bọn họ qua lại như vậy dễ bị người hoài nghi, vì vậy có thói quen thiêu hủy.

Lời này vừa nghe cũng thấy không có gì, nhưng Vương Mỹ vẫn cảm thấy kỳ quặc: Lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, hiện giờ nàng đã là con dâu Cao gia, nếu thật sự chỉ là thư nhà, làm sao cần phải giấu nàng như vậy? Vì thế khi một lần nữa nhận được thư, liền trộm mở ra nhìn vài lần, liều mạng nhớ kỹ ba hàng văn tự, sau lưng lặng lẽ đánh tan nghi ngờ, lợi dụng cơ hội lên phố mua đồ tìm người lạ hỏi.

Sau khi hỏi mấy chữ đó, lòng nghi ngờ của Vương Mỹ càng sâu, bởi vì rất nhiều người lạ qua đường đã chứng thực, trong đó có ít nhất ba loại văn tự khác nhau.

Thư nhà của ai cần tốn nhiều công sức như vậy?

Lúc này trong lòng Vương Mỹ đã có dự cảm không tốt, vì để bảo đảm an toàn, nàng hành sự càng cẩn trọng hơn, ba hàng văn tự ngắn ngủn mất chừng ba tháng mới hỏi hết toàn bộ, kết quả cuối cùng giống như sét đánh giữa trời quang:

Đây đâu phải thư nhà, mà là buôn bán cùng địch quốc!

Mấy ngàn cân lương thảo đã được giao đến nơi nhận......

Tuy rằng không nhìn thấy những chi tiết khác, nhưng nước kia chính là địch quốc đang khai chiến cùng Đại Lộc!

Tuy tuổi thơ ấu bất hạnh, nhưng sinh ra ở Trung Nguyên lớn lên ở Trung Nguyên, tâm đương nhiên hướng đến Đại Lộc, nhưng hôm nay trong lúc vô ý lại giúp đỡ địch quốc, cả người đều bị đập mạnh.

Mà ngay lúc này, Vương Mỹ ngạc nhiên phát hiện Cao Cường đang âm thầm dụ dỗ đệ đệ Vương Thuận.

“Hiện giờ chiến hỏa liên miên, ai biết khi nào mất đầu? Mặc dù ngươi thi đậu, xuất thân thương hộ ắt bị người xa lánh, đến lúc đó phải đến nơi hoang vu làm tiểu quan, kham khổ cả đời. Chi bằng đi theo ta, chúng ta trực tiếp dùng tiền mua một chức quan, ngày sau lăng la tơ lụa......”

Nhưng may mắn Vương Thuận vốn không thích Cao Cường, bị hắn khuyên hai lần, càng thêm ghét bỏ, ngược lại bắt đầu trốn tránh tỷ phu.

Vương Mỹ trong lòng liên tục kinh hách, cũng không dám tiếp tục bắt hắn đọc sách, âm thầm khuyên hắn đến Trung Nguyên thử buôn bán, Vương Thuận không có nghi ngờ, đúng lúc mượn cớ rời khỏi Quảng Nguyên phủ.

Ý định kéo Vương Thuận xuống nước của Cao Cường thực sự chạm vào nghịch lân* của Vương Mỹ, không thể nhịn được nữa, mấy ngày sau khi Vương Thuận rời đi, nàng ngả bài với Cao Cường, cũng tỏ vẻ muốn hòa li với hắn.

*: Vảy ngược vừa là niềm kiêu ngạo vừa là điểm yếu chí mạng của rồng, chạm vào sẽ khiến rồng tức giận nổi điên, song nhổ ra thì rồng sẽ chết. Hai từ “vảy ngược” chính là để chỉ những “vùng cấm” ở mỗi người, nếu người khác cố ý hay vô tình đụng vào sẽ khiến chúng ta phản ứng dữ dội.

Ngay lúc đó, Cao Cường được voi đòi tiên, nghĩ như vậy: Vương Mỹ tuy có năng lực, nhưng chỉ là một nữ tắc nhân gia, ngược lại đệ đệ nàng, là người đọc sách. hoàng đế Trung Nguyên không phải thích nhất là người đọc sách sao? Vẫn nói hoàng đế chém đầu, cán bút giết người, thư sinh tuy không thể ra trận đánh giặc, nhưng muốn làm loạn thiên hạ lại dễ như trở bàn tay......

Nhưng tiểu tử kia lại là kẻ đầu đá, dầu muối không ăn, dù hắn có thuyết phục như thế nào đều bất động, hiện giờ còn bị Vương Mỹ phát hiện.

Cao Cường lần đầu tiên xuống nước thuyết phục, thấy Vương Mỹ quyết tâm, dứt khoát dỡ bỏ lớp ngụy trang, lộ ra bộ mặt thật, chỉ cười lạnh, “Không trách ngươi cả đời cực khổ gian nan, cũng không phải kẻ ngốc! Chúng ta đều là thương nhân, chỉ cần có bạc, bán cho ai mà không là bán? Triều đình chỉ là bánh vẽ rỗng tuếch, chẳng lẽ mấy trăm miệng người không cần ăn cơm sao? Hiện giờ bọn họ trả bạc trắng bóng, đưa đến tận cửa, vì sao không cần!”

Vương Mỹ cũng yêu tiền, cũng không hiếm lạ kẻ bạc tình ngu dốt như vậy, lập tức cãi nhau với hắn.

Vương Mỹ khăng khăng muốn hòa li rồi quay về Trung Nguyên, Cao Cường sao có thể mặc kệ một nữ nhân biết được bí mật của nhà mình còn sống rời đi?

Hắn lo lắng tội ác trên chính đất nhà mình dễ dẫn lửa thiêu thân, lấy cớ “một ngày vợ chồng trăm ngày ân”, muốn mượn cớ tiện đường kiếm hàng đưa Vương Mỹ trở về.

Vương Mỹ một mình dốc sức làm nhiều năm như vậy, tâm nhãn vẫn phải có, lại nhận ra bộ mặt thật của Cao Cường, nơi nào chịu theo? Khăng khăng muốn tự mình lên đường.

Đạo cao một thước ma cao một trượng, Cao Cường thuận thế đáp ứng, quay đầu lại tìm một thủ hạ có tuổi, hình thể cùng dung mạo gần giống mình, lặng lẽ không một tiếng động đi theo Vương Mỹ suốt một đường, vẫn luôn chờ đến địa giới Tuấn Ninh phủ, dù là ai cũng không thể nghĩ được hung thủ là người Quảng Nguyên phủ, lúc này mới hạ sát thủ......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.