Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác

Chương 131: Chương 131




Yến lão cha tuy nhất thời ngất đi, nhưng ngày thường giữ gìn sức khỏe, thân thể mười phần khoẻ mạnh, sau khi châm cứu, uống thuốc, bệnh trạng đã giảm bớt rất nhiều, nghe nói đích thân Tri phủ đại nhân muốn hỏi chuyện, không nói hai lời đã kêu người khiêng đến đây.

Cách lần gặp ngẫu nhiên trên cầu thời gian mới được nửa tháng, nhưng Yến lão cha đã tiều tụy đến mức tàn nhẫn, thoạt nhìn như già đi sáu bảy tuổi, có thể thấy được đã gặp đả kích to lớn.

Niệm tình hắn tuổi già sức yếu, lại mới gặp kiếp nạn, hai chân già nua còn có chút phát run, Bàng Mục đặc biệt cho phép hắn ngồi trả lời.

Yến lão cha chối từ, run rẩy nói tạ, vừa muốn mở miệng đã cảm thấy có một cỗ hỏa khí công tâm dâng lên, vội lấy ra viên thuốc do đại phu kê, ấn một viên xuống dưới lưỡi, lúc này mới chậm rãi thở đều.

“Việc này phải nói từ một năm trước,” hai tay Yến lão cha nắm chặt đặt trên đầu gối thở dài, “Khuyển tử bận việc làm ăn, ba tôn nhi đứa đã thành gia thì chăm lo nhà cửa, đứa cần đi học thì đi học, thảo dân một chữ cũng không biết, thật sự không biết nói chuyện, ở nhà cũng không có việc gì làm, nên cũng học người ngoài chơi chim, dần dần quen biết thêm một ít người, cuộc sống cũng có chút tư vị.”

Yến Kiêu sợ hắn không chịu đựng nổi, vội vàng cười nói: “Đây chẳng phải là phúc khí của ngài sao? Nhi tử có năng lực, con dâu hiếu thuận như vậy.

Quả nhiên sắc mặt Yến lão cha cũng hồng nhuận, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, trước tiên chắp tay thi lễ với Yến Kiêu, “Thừa lời cát ngôn của ngài, thảo dân cũng không phải Vương bà bán dưa, nhưng đứa con trai, con dâu này của ta thật sự rất có năng lực lại hoà thuận, phàm là thức ăn ngon đồ tốt, bọn chúng không dùng, mà mang đến cho ta bồi bổ cái thân thể chôn nửa người dưới đất này trước.”

Yến Thanh có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Hiếu thuận cha mẹ thiên kinh địa nghĩa*, thật sự không có gì đáng khen. Cha, ngài chớ có nhiều lời nữa, nói chính sự mới quan trọng.”

*: cái lẽ rất đúng xưa nay, không có ý gì phải nghi ngờ.

Bàng Mục cười cười.

Yến lão cha cũng cười theo, nói: “Khoảng chừng sương nguyệt* năm trước, thảo dân theo người ta tham gia một hội, thưởng chút hoa điểu trùng cá, tình cờ gặp được vị Như Ý tiên sinh kia. Người nọ khoảng 36, 37 tuổi, da mặt trắng nõn, cử chỉ đoan chính, lại có thể xuất khẩu thành thơ, mọi người đều thích tìm hắn nói chuyện.”

*: thời gian lạnh nhất trong năm.

Thế nhân coi trọng nhất người đọc sách, bỗng dưng có một văn nhân mặc khách đến, đối với thương nhân dốt đặc cán mai như bọn họ, bình thường không có nửa phần coi khinh, tâm lý mọi người khó tránh khỏi sinh ra ý muốn thân cận.

Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Yến lão cha là người có tiền, quen biết cũng toàn là lão phú hào, mọi người ngươi đến ta đi, lâu lâu mở tiệc, thiết yến, lại thường thỉnh người phong nhã đến, dần dần cũng quen thân với vị Như Ý tiên sinh.

Biết được Như Ý tiên sinh ở ngoại thành, mọi người vô cùng không đành lòng, có người chủ động đưa một tòa đại trạch viện, nhưng đối phương một mực từ chối, đến lễ vật cũng không chịu nhận.

Thấy tình hình như vậy, mọi người khâm phục khí khái của hắn, càng nghe hắn lời nói hơn, lúc nào cũng cung phụng hắn làm khách quý.

Nói đến đây, Yến lão cha vỗ thật mạnh vào hai chân mình, căm giận nói: “Hiện giờ nghĩ lại, đúng là thảo dân bị ma quỷ ám ảnh, cao nhân gì chứ, có mà là thả dây dài câu cá lớn!”2

Bàng Mục hỏi: “Chuyện đồ cổ kia, là các ngươi bắt đầu trước, hay là Như Ý tiên sinh cố ý dẫn đường?”

“Nói ra thật xấu hổ,” Yến lão cha thẹn thùng nói, “Thảo dân có một lão hữu, tính cách trương dương*, thích nhất khoe của, nhưng người không xấu…… Ngày ấy hắn mở tiệc hoa đào, mang theo một đôi bình sứ cũ, nói là tình cờ kiếm được, lấy ra cho đám bạn già mở rộng tầm mắt, không ngờ Như Ý tiên sinh nhìn vài lần liền nói là đồ giả. Sau đó chúng ta tìm người nghiệm lại, thật đúng là hàng giả.”

*: tính thích phô trương, thích khoe khoang, khoe mẽ.

“Từ lúc đó, Như Ý tiên sinh một trận thành danh, thường xuyên có người cầm mấy thứ đồ cổ linh tinh đến đây hỏi thăm, hắn cũng không giấu diếm.”

“Vậy không phải khá tốt sao?” Yến Kiêu khó hiểu nói. Như vậy xem ra, chẳng lẽ Như Ý tiên sinh là bị bọn họ dẫn dắt?

Không đúng, từ từ, bình sứ kia đến từ đâu? Có thật là ngẫu nhiên không?

“Đúng vậy, ban đầu khá tốt,” Yến lão cha mặt ủ mày ê nói, “Nhưng có một ngày chúng ta tận mắt nhìn thấy, có người cầm lễ nặng đến cảm ơn, nói là do Như ý tiên sinh chỉ điểm nhặt của hời, chỉ là một cái bình sứ bà lão ở nông thôn dùng để muối dưa, ai ngờ lại là bảo bối, chuyển qua tay thành 800 lượng!”

Đám người Yến Kiêu cùng Bàng Mục nhìn nhau, thật sao.

Yến lão cha thấy sắc mặt vi diệu của bọn họ, khuôn mặt già nhịn không được đỏ bừng, vội vàng biện giải: “Đại nhân, chư vị đại nhân, thảo dân căn bản thật không định xuống nước, ngài xem, ta hiện giờ không lo áo cơm, cũng không sống được mấy năm nữa, còn lăn lộn cái gì? Nhưng, nhưng”

Hắn nhưng cả buổi, cũng không nói được lời còn lại, Yến Kiêu thở dài: “Nhưng ngài không chịu nổi có người ồn ào ở bên tai, lăn qua lộn lại xúi giục, có phải thế không?”

Yến lão cha suy sụp rũ đầu, “Đúng vậy.”

Trên đời này có ai mà không yêu tiền? Đúng như lời Yến lão cha nói, hắn vốn không có ý định nhiều, nhưng khi tận mắt nhìn thấy người xung quanh không cần tốn nhiều sức đã kiếm được số tiền nhà mình mất thời gian dài mới kiếm được, cho dù là thần tiên cũng sinh ra phàm tâm.

Yến Thanh liền nói: “Cha, ta đã nói với người bao nhiêu lần rồi, mọi việc có ta, người”

Yến lão cha ngượng ngùng, lại nhịn không được giải thích: “Ta không phải thấy ngươi mệt sao, bận đến mức thê nhi cũng không rảnh lo, bao nhiêu lần mệt đến mức bị bệnh. Ta nghĩ, nghĩ nếu có thể sử dụng bộ xương già này thay ngươi kiếm chút ít, có lẽ ngươi có thể có nhiều thời gian ở nhà hơn……”

Chuyện đến bây giờ, hắn làm sao không biết nhi tử vì muốn tốt cho mình? Nhưng ai nghĩ không những không giúp nhi tử phân ưu giải nạn, ngược lại làm ra cục diện rối rắm, còn tổn thất tiền bạc.

Hắn càng nghĩ càng khổ sở, càng nghĩ càng uất ức, trong mắt run run rẩy rẩy rơi xuống hai hàng nước mắt đục ngầu.

Thấy vậy, Yến Thanh mới vừa rồi còn mở miệng trách cứ cũng hoảng sợ, vội cong lưng, trực tiếp lấy áo gấm sang quý của mình thay lão phụ thân lau nước mắt, lại vụng về khuyên nhủ: “Ai nha cha, ta cũng không trách ngài, không phải ta đau lòng ngài bị bệnh sao! Chỉ là bạc thôi, chúng ta còn có chút của cải, ta lại đang lúc tráng niên, kiếm lại là được. Đừng khóc.”

Hắn không khuyên còn tốt, càng khuyên, lão đầu càng thêm ủy khuất, co thành một cục, bụm mặt khóc lớn, lại tự mắng mình là lão già hồ đồ.

“Ô ô, là ta hồ đồ! 3500 lượng, thêm mấy trăm lượng lúc trước, 4000 lượng! Bao nhiêu người mấy đời cũng kiếm không được, ta thật đúng là một kẻ ngu xuẩn!”

“Cho dù ném xuống nước, còn có thể nghe thấy tiếng động, nhưng hôm nay, hiện giờ……”

Đây đều là con của ông ta thức trắng ngày đêm, mệt mỏi làm ra, hiếu kính cho ông, nhưng quay đầu lại, ông ta lại hiếu kính đến túi kẻ lừa đảo!

Từ khi ngầm tìm được manh mối, Yến lão cha vẫn luôn lo lắng đề phòng, hiện giờ xảy ra chuyện, tuy rằng hiện thực tàn khốc, nhưng cũng trút được oán khí nghẹn khuất này, ngược lại tinh thần cũng tốt hơn.

Hai người thành thật nói với nhau một hồi, rồi đi theo họa sư vẽ chân dung của Như Ý tiên sinh cùng mấy người khả nghi khác, cảm tạ đám người Bàng Mục cùng Yến Kiêu, dìu nhau về nhà.

Yến Kiêu và Bàng Mục nhìn bọn họ rời đi, tuy trên đầu bị vụ án đè nặng, nhưng lại cảm thấy vui mừng.

Gặp phải loại chuyện này, sợ nhất thân nhân phản bội, trách cứ lẫn nhau, phụ tử Yến Thanh tổn thất nhiều tiền tài, nhưng biết thông cảm lẫn nhau, thuận tiện cởi bỏ khúc mắc, cũng coi như trong họa có phúc. Căn cơ vẫn còn, ngày sau vẫn có thể Đông Sơn tái khởi.

Sau khi tiễn Yến Thanh đi, hai người lập tức triệu tập nhân mã mở cuộc họp một lần nữa.

Yến Kiêu viết ra tất cả manh mối có được lên tảng đá quay, vừa thu bút, bên dưới liền có người hỏi:

“Đại nhân, cái gì gọi là âm mưu Bàng thị? Chẳng lẽ ngài đã biết Như Ý tiên sinh họ Bàng?”

Lời còn chưa dứt, có người quay đầu nhìn Bàng Mục: Ân, Bàng thị……

Yến Kiêu sửng sốt, lúc này mới ý thức được mình thuận tay viết chung tên của vụ án kiểu này ở kiếp trước, vội vàng lau đi, cười gượng giải thích:

“Không phải không phải, ha ha ha, ở quê ta bên kia từng có một trường hợp điển hình, tội phạm cũng dùng thủ đoạn thả dây dài câu cá lớn như vậy, bởi vì lúc ấy vô cùng oanh động, người nọ, ách, người nọ họ Bàng, cho nên đời sau theo thói quen gọi như vậy.”

Âm mưu Bàng thị tự nhiên là dịch âm, nhưng lúc này giải thích thì quá mức phiền phức, Yến Kiêu thấy vẻ mặt Bàng Mục không nói lên lời, lập tức quyết định nói sang chuyện khác: “Thật ra tổng kết lại, phương pháp rất đơn giản, thậm chí có thể nói thô ráp, nhưng thường biện pháp đơn giản nhất cũng thực dụng nhất: Trước dụ họ bằng lợi ích nhỏ, thế nhân thấy có thể tiền lời thực sự, cảnh giác bị đánh tan, tự nhiên cố ý vô tình mượn sức nhiều người nhập bọn, vô hình trung trở thành đồng lõa.”

Ham ăn lười làm là bản tính của con người, ai cũng muốn không làm mà hưởng, chỉ cần xem sự cám dỗ có đủ lớn hay không…… Đến cuối cùng, nạn nhân sau bị nạn nhân trước tẩy não, không hề cảnh giác, âm mưu này giống quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn.

Đến ngày tuyết rơi, đối với người bị hại mà nói, chính là tai họa ngập đầu.

Tri phủ Bàng thị hiểu rõ, nói tiếp: “Đợi đến thời cơ chín muồi, nhóm kẻ lừa đảo kia dụ dỗ người bị hại tăng dần tiền vốn, sau đó âm thầm biến mất.”

Yến Kiêu gật đầu, “Đúng là như vậy.”

Trước mắt bọn họ cần phải làm mấy việc:

Thứ nhất, điều tra rõ lai lịch vị Như Ý tiên sinh; thứ hai, thống kê tình huống của những người bị hại khác.

Thứ ba, Bàng Mục lập tức ký tên, giao cho Phương Hưng, “Ngươi lập tức đến ổ cướp, lật từ trên xuống dưới, tra xem chúng có lui tới với Như Ý tiên sinh kia hay không, nói không chừng còn có đồng đảng chưa trốn. Nhất định phải nhanh chóng điều tra rõ chi tiết về hắn.”

“Vâng!” Phương Hưng lĩnh mệnh rời đi.

Bàng Mục gọi Đỗ Khuê tiến lên, giao lên danh sách người trong hội Yến lão cha vừa kể ra cho hắn, “Làm theo y chang, đến từng nhà hỏi thăm, xem có ai cũng mắc mưu hay không, cẩn thận ghi chép lại tình huống của bọn họ. Nếu khả nghi, để lại người theo dõi, lập tức đến báo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.