Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác

Chương 134: Chương 134




“Tên Lưu Phúc Nghiệp này rât khả nghi,” Bàng Mục gập lên ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, chợt gọi người đến, “Tìm Liêu đại nhân lấy sổ ghi chép nộp thuế ba năm gần đây của các cửa tiệm lớn.”

Thương nhân nổi danh đột nhiên dính mạo hiểm đi lừa gạt, hầu hết phản ứng đầu tiên của mọi người đều là: Việc buôn bán khẳng định xuất hiện vấn đề, có thất bại.

Nhưng suy đoán này rất nhanh bị lật đổ.

Bàng Mục lật xem sổ ghi chép, nghĩ trăm lần cũng không ra, “Từ việc nộp thuế, cửa tiệm đồ da Lưu gia buôn bán vẫn luôn rất ổn định, tuyệt đối không đến mức bức chưởng quầy bí quá hoá liều.”

Cửa tiệm đồ da Lưu gia truyền đến trong tay Lưu Phúc Nghiệp đã là đời thứ tư, nhập hàng khắp nơi, con đường tiêu thụ đã sớm ổn định, mà Lưu Phúc Nghiệp cũng coi như mầm mống kinh thương từ nhỏ, cho nên việc buôn bán không những không tiêu điều, ngược lại càng thịnh vượng hơn.

Đám người Yến Kiêu hai mặt nhìn nhau, cũng cảm thấy có chút khó tin.

Ngươi nói ngươi không thiếu bạc, tại sao lại phạm pháp, chẳng lẽ sống tốt lâu quá rồi, muốn tìm chút kích thích.

Bàng Mục vô ý đùa nghịch quyển sổ ghi chép nộp thuế, bỗng nhiên nhìn Đỗ Khuê, “Ngươi biết về Lưu Phúc Nghiệp bao nhiêu? Trong mấy năm nay, hắn có từng mua món đồ lớn gì không, hoặc có ham mê gì cần tiêu số tiền lớn? Hắn có thích chơi đồ cổ không?”

“Lưu Phúc Nghiệp làm người thô bỉ, đừng nói đồ cổ, chỉ sợ cũng không biết mấy chữ, cũng không giỏi về những thứ này.” Đỗ Khuê nói không chút do dự, vẻ mặt lộ rõ sự khinh thường.

Bàng Mục bật cười, “Không biết chữ và chơi đồ cổ có quan hệ gì?” Nói xong lại tự lầm bầm, “Một người chưa bao giờ giỏi chuyện này, nhưng vì sao lại trở nên chuyên chú một cách khác thường? Hẳn là có lý do nào đó.”

Đỗ Khuê cẩn thận nhớ lại, lại nói: “Hai vợ chồng Lưu Phúc Nghiệp kia thật sự là rùa cạn, tính tình rêu rao giống nhau, nếu quả nhiên có đồ vật như vậy rơi vào tay, đã sớm ồn ào đến mức mọi người đều biết, sao có thể giấu được! Về phần hắn ham mê sao,” hắn lại lần nữa lâm vào trầm tư, biểu tình có chút chần chừ, do dự.

“Cứ nói đừng ngại.” Bàng Mục nói.

“Tạ đại nhân,” Đỗ Khuê hành lễ, nghiêm mặt nói, “Lưu Phúc Nghiệp giàu có đến mức khó có thể thừa nhận, không theo chính đạo, theo ngu kiến của ti chức, dù sao cũng chỉ có bốn chữ ăn nhậu chơi gái cờ bạc.”

Thấy Bàng Mục và Yến Kiêu đều khẽ gật đầu, Đỗ Khuê lại nói tiếp: “Huống chi trời còn có mưa gió thất thường, nhân sinh trên đời, ai mà không có lúc nhất thời thiếu tiền bạc? Nếu Lưu Phúc Nghiệp thật sự không thẹn với lương tâm, tổ tông hắn lăn lộn ở bản địa, chẳng lẽ thật sự không có một chỗ để hắn há mồm mượn? Xem ra, nhất định là người ta không muốn nhận hắn, nói không chừng chính bản thân hắn cũng biết không thể, cho nên không mượn, ít nhất còn có thể giữ thể diện.”

“Bản quan cũng nghĩ như vậy.” Bàng Mục khẳng định phỏng đoán của hắn, trầm ngâm một chút, “Như vậy, ngươi quen thuộc với bản địa, ngươi dẫn người âm thầm điều tra, xem qua trong thời gian qua Lưu Phúc Nghiệp ra vào những nơi nào, làm những việc mờ ám gì.”

Nếu là ngày thường, Đỗ Khuê tất nhiên lập tức lĩnh mệnh, nhưng lúc này hắn lại lộ vẻ mặt khó xử.

Bàng Mục nhướng mày, dựa vào lưng ghế, hơi nâng cằm nhìn hắn, ngữ khí có chút không vui, “Thời gian ngươi đi theo bản quan cũng coi như không ngắn, cũng biết bản quan không thích nhất cái gì?”

Từ nãy đến giở một bộ dáng muốn nói lại thôi, dong dong dài dài nhìn mà phiền.

Trên trán Đỗ Khuê chảy ra mồ hôi, vội vàng nói: “Không thích che che đậy đậy.”

Bàng Mục phát ra giọng mũi.

Đỗ Khuê vội lau giọt mồ hôi thấm vào khóe mắt, rũ đầu nói: “Nhưng, nhưng ti chức sợ nói ra chọc đại nhân khó chịu, trời thấy còn thương, ti chức thật sự không có ý khác!”

“Dong dài,” Bàng Mục nhíu mày, “Bản quan hiện giờ không vui, muốn nói thì nói, không nói thì cút đi.”

Đỗ Khuê cắn chặt răng, “Ti chức có tội, mong đại nhân thứ lỗi. Kỳ thật, ti chức muốn nói, mèo có mèo nói, chuột có chuột nói, các huynh đệ người nào tra được cũng đã tra, nhưng cái này chỉ có người tam giáo cửu lưu (lưu manh, côn đồ, đầu đường xó chợ) mới nhận ra, cái này…… Nếu làm theo biện pháp bình thường, chỉ sợ sẽ rút dây động rừng.”

Bàng Mục cười nhạo ra tiếng, nháy mắt hiểu hết ý của hắn, “Nhưng hôm nay thủ lĩnh chuột lại bị bản quan phái đi trông cửa thành, tuần phố, các ngươi không chỗ xuống tay?”

Đỗ Khuê lộ vẻ mặt hổ thẹn, đầu càng cúi thấp hơn, “Dạ……”

Hiện giờ nghĩ lại, hắn cũng thấy mình có chút tự cao.

Trong quá khứ, hắn và rất nhiều đồng liêu trong nha môn đều không quen nhìn Dương Vượng xưng huynh gọi đệ cùng đám du côn vô lại đó, cảm thấy đây là xỉ nhục thân phận công môn, nhưng bây giờ ngẫm kỹ lại, nếu không có Dương Vượng giao lưu với người tam giáo cửu lưu, nghĩ đến trong quá khứ có rất nhiều án kiện thuận lợi phá được, nhưng thật ra cũng không dễ dàng như vậy……

Bàng Mục không chủ động mở miệng, Đỗ Khuê cũng không dám tùy ý đáp lời, hiện trường nhất thời giằng co.

Trong phòng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng Bàng Mục gõ tay xuống mặt bàn, động tĩnh rất nhỏ này bởi vì căn phòng an tĩnh mà càng thêm rõ ràng, phảng phất như gõ vào sống lưng Đỗ Khuê.

Chỉ trong thời gian vài hơi thở như vậy, trong đầu hắn đã nhanh chóng hiện ra rất nhiều ý niệm rối loạn lung tung: Hắn nhất thời hận Dương Vượng không có tự trọng, để rơi vào cục diện hiện giờ; nhất thời lại giận chính mình tại sao phải nhắc đến người này; nhất thời lại cảm thấy nếu mình không hợp, sớm học theo Dương Vượng hạ mình như vậy, có lẽ hôm nay không cần trông cậy vào người khác, trước mắt cũng không có cục diện xấu hổ này.

Không biết trải qua bao lâu, mới nghe thấy Bàng Mục thản nhiên nói: “Thôi, cứ kêu Dương Vượng lập công chuộc tội, nếu làm tốt, việc phục chức cũng chưa chắc không thể.”

Khi Đỗ Khuê đi ra cửa, vẫn còn cảm giác không thực tế.

Chờ trong phòng chỉ còn lại người một nhà, Yến Kiêu mới hỏi: “Chuyện này được không?”

Bàng Mục hoạt động cái cổ, cầm chén trà nhấp vài ngụm, cười nói: “Không sao, thật ra ta sớm đã muốn đề bạt Dương Vượng một lần nữa, chỉ là chưa có thời cơ thích hợp. Nếu không duyên cớ đề bạt hắn, thứ nhất khó tránh khỏi việc lòng hắn thấy may mắn, không ăn đủ giáo huấn. Thứ hai hắn từng phạm sai lầm lớn, chỉ sợ người phía dưới không phục, ngày sau có thể gặp tai hoạ. Mà một án Như Ý tiên sinh là chuyện rất quan trọng, nếu hắn thật sự có thể lấy công chuộc tội, là danh chính ngôn thuận.”

Con người không phải thánh hiền, ai mà không có sai lầm? Chỉ cần nhìn ngươi có thể hối cải để làm người mới hay không.

Trong mấy tháng qua, biểu hiện của Dương Vượng xác thật không tồi, hơn nữa như lời Đỗ Khuê nói, mèo có mấy loại chuột có mấy loại, thiên tính cùng bản lĩnh của con người vốn khác nhau, không nhất định yêu cầu mỗi người phải đều làm việc giống nhau như đúc. Nếu Dương Vượng có chỗ hơn người, càng nên tận dụng nó mới là lẽ phải.

Yến Kiêu không chưa bao giờ làm lãnh đạo, ở phương diện này khó tránh khỏi thiếu xót, sau khi nghe hắn nói mới bừng tỉnh đại ngộ, thật lâu sau gật gật đầu, thổn thức nói: “Mong hắn biết được dụng tâm lương khổ của chàng.”

Bàng Mục cười khẽ ra tiếng, tùy ý liếc mắt ra bên ngoài, nhàn nhạt nói: “Ta cũng không thể đoán được.”

Chẳng qua là về sau, cũng không cần nghĩ về nó nữa.

Hiển nhiên Dương Vượng cũng không muốn bị đuổi đi thủ cửa thành, sau khi nhận lệnh, lập tức mã bất đình đề* liên lạc với đám du côn ngày trước, đầu tiên hung hăng đánh chúng một trận, sau đó phân phó ra lệnh, hai ngày liền có tin tức.

*: ngựa không dừng vó.

“Đại nhân,” quỳ gối một lúc lâu ở nhị đường nha môn, đáy lòng Dương Vượng bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác vớ vẩn giống như đã có từ mấy đời, giọng nói khẽ run, “Trong nhiệm kỳ của Bùi lão đại nhân, nghiêm cấm đánh bạc, tuy sòng bạc đóng, dân cờ bạc lại vẫn còn, dần dần nổi lên các kiểu cá cược, đánh bạc mới. Ước chừng hai năm trước, Lưu Phúc Nghiệp ham mê cược gà, chính là đánh bạc ngụy trang thành chọi gà, hắn nuôi gà, chọn gà đều không thông thạo, lại có người cố ý gài bẫy, mới qua nửa năm đã mất sáu bảy ngàn lượng bạc.”

Vừa mới nói ra con số này, tất cả mọi người há hốc mồm, Yến Kiêu không nhịn được nói: “Chỉ là chọi gà mà thôi, sao có thể đánh cược lớn như vậy?”

Dương Vượng cười làm lành nói: “Đại nhân có điều không biết, vốn dĩ đánh bạc lớn nhỏ cũng không quan trọng, cho dù một lần chỉ được phép đặt cược hai lượng bạc, một khi ham mê đánh cược đến đỏ mắt, mấy ngày mấy đêm liên tục không ăn không uống đều có. Chuyện này cũng có thể diễn ra trong giây lát, lại có đa dạng cách đặt cược, một ngày một ngàn 800 lượng bạc nói không có liền không có.”

Yến Kiêu nghe mà hãi hùng khiếp vía, tính toán sơ qua, đúng thật là có chuyện như vậy.

“Sau đó thì sao?”

Dương Vượng nói: “Lưu Phúc Nghiệp lần đầu tiên bước vào con đường này, thua bạc cũng thấy thịt đau, vốn định bỏ đánh bạc. Nhưng một khi đã dính vào thứ này thì nào có dễ dàng thoát ra như vậy? Huống hồ hắn có sản nghiệp, muốn thu tay, nhưng những người trong sòng bạc đó vẫn đỏ mắt như cũ, không có việc gì thì chủ động tìm đến cửa lôi kéo hắn, Lưu Phúc Nghiệp cũng không phải hạng người ý chí kiên định, dần dần chìm sâu vào vũng lầy, cuối cùng không thể thoát được thân.”

Chuyện còn lại rất thuận lý thành chương:

Trong hai năm ngắn ngủi, Lưu Phúc Nghiệp thua sạch sẽ gần mười vạn lượng bạc do tổ tiên tích góp được, không chỉ như thế, còn gánh thêm một khoản nợ lớn với sòng bạc, ngày qua ngày lãi mẹ đẻ lãi con, mắt thấy không thể trả hết.

Cửa tiệm đồ da Lưu gia tuy rằng lợi nhuận rất nhiều, nhưng sao có thể so với số tiền thua lỗ nhanh như vậy?

Lưu Phúc Nghiệp gấp đến đỏ mắt, vừa đúng lúc hôm đó tụ hội, nghe Như Ý tiên sinh nói đến chuyện mua bán đồ cổ, nên nuôi ước mơ làm giàu trong một sớm một chiều.

Nhưng mà ông trời không chiều lòng người, hắn đối với việc này dốt đặc cán mai, lại bị người ta hố mấy trăm lượng bạc……

Bàng Mục lập tức ra lệnh, “Đến sòng bạc, bắt Lưu Phúc Nghiệp!”

Ai ngờ bọn nha dịch không những bắt được Lưu Phúc Nghiệp, còn thuận đường mang về Yến lão cha mặt đầy nước mắt.

Phương Hưng bất đắc dĩ nói: “Đại nhân, khi thuộc hạ dẫn người xông vào Lưu gia, thấy hai người họ cùng một chỗ đánh nhau, cho nên mang họ về.”

Vừa dứt lời, thấy Yến lão cha quần áo xộc xệch ngồi xổm xuống đất, vỗ đùi khóc lớn, vừa khóc vừa chỉ vào mặt Lưu Phúc Nghiệp chửi ầm lên: “Đồ hỗn trướng, uổng công thường ngày ta moi tim móc phổi đối đãi ngươi, ngươi thế nhưng, ngươi thế nhưng đối xử với ta như vậy! Cùng bọn chúng coi ta như kẻ ngốc mà đùa giỡn! Nếu không có đại nhân chỉ điểm, ta đến chết cũng chẳng biết gì!”

Nỗi đau bị người lừa tiền còn kém xa so với việc bị lão hữu nhiều năm phản bội, Yến lão cha cực kỳ bi thương, suýt ngất xỉu.

Bàng Mục vừa tức giận vừa buồn cười, sai người trực tiếp đưa về, “Ngày đó hỏi không nói, sau lại ngầm đi tìm, nếu không phải chúng ta đến kịp thời, nếu ngươi rút dây động rừng, chẳng phải làm hỏng đại sự?”

Lại nói với mấy nha dịch: “Các ngươi không cần vội trở về, ở lại đó nhìn, không được để hắn đi khắp nơi rêu rao.”

Tuy nói đám người Như Ý tiên sinh đã chạy ra khỏi thành, nhưng khó đảm bảo hoàn toàn không còn tàn dư, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất*.

*: nhắc nhở phải làm việc cẩn trọng, đề phòng những việc không hay, khó lường trước xảy ra.

Yến lão cha không kìm được nước mắt, Lưu Phúc Nghiệp cũng rớt nước mắt theo, chủ động làm bộ làm tịch giơ tay tát chính mình, trông vô cùng đáng thương, trong mười câu nói thì có hơn một nửa ngụy biện cho mình:

“Lão huynh, ta không còn lựa chọn nào khác, huynh và ta có ba mươi năm giao tình, hãy tha thứ cho ta!”

“Huynh chẳng lẽ không biết đám người ở sòng bạc đều là những kẻ liều mạng, bọn họ muốn giết ta, muốn giết ta!”

“Tạm thời coi như ta mượn huynh, ta còn có cửa hiệu mặt tiền, tiền sau này kiếm được sẽ trả lại cho huynh! Chỉ là ba ngàn lượng, chẳng lẽ không thắng nổi giao tình nhiều năm giữa ta và huynh như vậy?”

Hắn không nói còn tốt, vừa mở miệng, Yến lão cha càng thêm tức giận, run run rẩy rẩy xoay người mắng chửi, phun hết nước miếng lên mặt hắn.

“Ta xxx tám đời tổ tông nhà ngươi! Bất đắc dĩ? Chẳng lẽ ta bắt ngươi đánh bạc? Ngươi tự mình tìm chết cũng không sao, đừng lôi kéo người khác làm đệm lưng!”

“Ngươi cũng biết chúng ta có giao tình ba mươi năm, ba mươi năm, Lưu Phúc Nghiệp, ba mươi năm! Từ lúc cha ngươi chưa chết, hai ta đã cùng một chỗ uống rượu! Ngươi quả thực không phải là người!”

“Còn? Ngươi còn cái rắm! Ngươi lấy cái gì trả cho ta! Chỉ là ba ngàn lượng, đồ không biết xấu hổ, ngươi con mẹ nó có giỏi thì cho lão tử chỉ là ba ngàn lượng để chơi! Đây đều là tiền nhi tử ta không màng ngày đêm khổ cực kiếm ra, không phải nhi tử người, ngươi đương nhiên không đau, đồ lòng dạ hiểm độc, rùa đen vương bát, ta xxx mười tám đời tổ tông nhà ngươi!”

Yến lão cha xưa nay thân cường thể kiện, giờ phút này lại nổi nóng, năm sáu nha dịch cũng không áp chế được ông, chỉ có thể để ông mắng đến vui sướng tràn trề, làm chấn động màng nhĩ của mọi người.

Nha môn vốn nên uy nghiêm nhất, giờ lại biến thành một đống hỗn độn, Bàng Mục chỉ huy người trước mạnh mẽ cưỡng ép tách Yến lão cha và Lưu Phúc Nghiệp, lại gọi Yến Thanh đưa phụ thân về nhà, lúc này mới yên tĩnh.

Lưu Phúc Nghiệp cũng đã 60 tuổi, đầu tóc hoa râm bị Yến lão cha kéo rối tung, trên mặt cũng có vài vết máu, cùng với gương mặt hàm hậu lương thiện kia, thật sự là thê thảm không nói lên lời.

Hắn ta thú nhận sạch sẽ, sau đó lại kêu oan tố khổ, chỉ nói sòng bạc kia phá hỏng thanh danh một đời của hắn, chính mình cũng là người bị hại vân vân.

“Đại nhân, đại nhân,” hắn cười nịnh nọt, mặt già ngượng ngùng nói, “Nếu hiện giờ sòng bạc đang bị xử lý, tất cả mua bán (giao dịch) tự nhiên không tính, ngài nhìn ta đánh cược… Có phải cũng nên xóa hay không?”

Đỗ Khuê ghét nhất cái loại người cặn bã bại hoại như này, lập tức cười lạnh nói: “Ta khuyên ngươi đừng tự cho mình là thông minh, không cần nhiều lời, cứ chờ đi! Người đâu, tống hắn vào đại lao!”

Theo lời Lưu Phúc Nghiệp, sau khi hắn mua đồ cổ thất bại, được Như Ý tiên sinh chỉ điểm, cũng không biết đối phương từ chỗ nào biết được hắn thiếu một đống nợ cờ bạc, chủ động đưa ra kế sách kết phường gạt người, xong việc chia của.

Lúc đầu Lưu Phúc Nghiệp cũng có chút giãy giụa, nhưng lương tâm loại người này, sớm đã bị máu cờ bạc ăn sâu vào mình, chút giãy giụa cũng chỉ là mây khói, nói tan liền tan.

Hắn là lão thương hộ tiếng tăm lừng lẫy ở bản địa, thường ngày thích kết giao khắp nơi, có đồng bọn như vậy giúp đỡ, đám người Như Ý tiên sinh càng như hổ thêm cánh.

Sau khi sự thành, Lưu phúc nghiệp cùng đám người Như Ý tiên sinh chia ba xẻ bẩy, nhưng mấy ngàn bạc vừa cầm trong tay còn chưa kịp nóng đã phải mang đi trả nợ cờ bạc. Tuy là như vậy, cũng vẫn còn mấy ngàn lượng chưa trả, chẳng qua là kéo dài thời hạn thôi.

Bàng Mục lắc đầu thở dài: “Thật là giao hữu vô ý*.”

*: kết bạn một cách cẩu thả (bậy bạ).

Dừng một chút lại nhớ đến Yến Kiêu đã từng nói: Chơi thuốc (ma túy), đánh bạc, đánh lão bà, chỉ có không lần và vô số lần, một khi đụng vào, thì thật sự là người không ra người quỷ không ra quỷ.

Nhớ trước đây Lưu Phúc Nghiệp tuy cũng có chút bệnh vặt, nhưng làm người xem như có nghĩa khí, khi người Yến gia mới đến, là hắn vội trước chạy sau hỗ trợ, lúc này mới có thể bám rễ ở Tuấn Ninh phủ.

Thời thế đổi thay, ai ngờ bây giờ lại lưu lạc đến tình cảnh như vậy.

Mọi người thở dài một hơi, chỉnh lý lại lời khai của Lưu Phúc Nghiệp, phân công nhân thủ điều tra tìm kiếm khắp nơi.

Theo lời Lưu Phúc Nghiệp nói, đám người Như Ý tiên sinh ước chừng là tái phạm, thủ pháp thường dùng là thả dây câu cá lớn, dừng tại một chỗ trong nhiều năm, có thể nói gan lớn.

Sau lưng bọn họ hẳn có một kẻ chuyên làm giả đồ cổ, lại có một kẻ yêu rượu như mạng, nhất là hoàng tửu (rượu vàng, rượu gạo), mỗi khi đến chỗ nào, đầu tiên đều đi tìm hoàng tửu, từ đó có thể tập trung điều tra tìm kiếm ở cửa tiệm đồ cổ và các quầy bán rượu.

Việc này nói thì dễ dàng, nhưng làm thì mất rất nhiều thời gian, mãi cho đến cuối tháng mười, mới nhận được tin tức từ Vân Hối phủ truyền đến, nói hôm nọ có một chưởng quầy rượu đến báo án, nói có một nam tử trung niên mỗi ngày đều đến quầy mua hoàng tửu, có bộ dáng giống bức họa chân dung kẻ bị truy nã.

Sau khi nhận được tin tức, đám người Bàng Mục đều cười.

Vân Hối phủ không phải địa bàn của người quen cũ sao? Năm đó từng phát xảy ra án giết người trả thù liên hoàn, lúc này cùng hợp tác lại càng thuận buồm xuôi gió.

Tri phủ Vân Hối có kinh nghiệm, trước án binh bất động, chỉ phái người âm thầm theo dõi kẻ tình nghi bị truy nã, thấy hắn thường xuyên ra vào một tiểu viện ở ngoài thành, lại nghe nói người ở trong viện kia là một vị thư sinh du học bên ngoài, liền nắm chắc bảy phần.

Lại qua mấy ngày nữa, kẻ kia dùng tên giả Vân Khách thư sinh, sử dụng trò cũ, nương nhờ khoa cử sang năm để đến các văn hội lớn, yến tiệc lớn, khoe khoang tài nghệ tài học, lấy giả làm thật, dẫn dụ mọi người nhập bọn, kết quả vừa vặn bị bọn nha dịch ôm cây đợi thỏ bắt được.

Cuối tháng 11, từng dùng tên giả Như Ý tiên sinh, Vân Khách tiên sinh, kẻ lừa đảo cầm đầu cùng vây cánh liên can bị áp giải đến Tuấn Ninh phủ, tri phủ Vân Hối cũng bớt thời gian đến, bồi Bàng Mục tự mình chủ thẩm.

Cầm đầu đám lừa đảo kia tên thật là Ninh Ngưng, thật ra cũng văn nhã tuấn tú, cũng có vài phần tài học, đáng tiếc làm người không biết kiểm điểm, không hiểu thu liễm, năm đó sau khi khảo trúng tú tài, ở lại một kỹ viện nửa tháng, viết dâm từ, lãng khúc*, bị người nhắc nhở, không những không dừng cương trước bờ vực, lại càng làm quá hơn, ngày trừ tịch công khai viết bài thơ bất kính với triều đình. Tri châu địa phương sau khi biết được giận tím mặt, trực tiếp tước bỏ công danh của hắn, cũng phán hắn cả đời này cấm khảo thí.

*: thơ văn, khúc hát tục tĩu, đồi trụy.

Ai ngờ Ninh Ngưng không chỉ không tư sửa đổi, còn bất chấp tất cả, lang thang khắp nơi, nhanh chóng quen biết rất nhiều hồ bằng cẩu hữu (bạn xấu).

Hắn bởi vì không có công danh mà sa sút, người nhà cũng xấu hổ về hắn, hơn nữa càng sợ liên luỵ đến những người đọc sách khác trong tộc, cho nên đuổi hắn ra ngoài, trực tiếp xoá tên khỏi gia phả trong tộc.

Từ đó, Ninh Ngưng cùng vây cánh liên can đó du tẩu khắp nơi, ỷ vào túi da tốt cùng miệng lưỡi ba tấc* để lừa gạt khắp nơi.

*: khả năng ăn nói, thuyết phục giỏi.

Trước đó, này đám người đều chỉ là tiểu đánh tiểu nháo (chơi bời lặt vặt), thường chọn một con cừu béo ở chỗ nào đó, dụ dỗ hắn mua đồ cổ giả rồi chạy.

Nhưng không nghĩ đến mấy năm nay, không có một lần thất thủ!

Thắng lợi liên tục làm tăng thêm sự tự tin của đám người rất nhiều, hơn nữa đám người Ninh Ngưng xác thật cũng quá chán cuộc sống không có chỗ ở cố định, mệt mỏi bôn tẩu như vậy, sau khi thương lượng, quyết định thử một vụ lớn.

Mọi người đã hạ quyết tâm, chọn nơi xuống tay, chọn đi chọn lại, cảm thấy Tuấn Ninh phủ thượng võ, bá tánh giàu có, lại nhiều vũ phu, nổi tiếng tâm tư đơn giản……

Chỉ là không nghĩ đến, vụ lớn đầu tiên này lại bị người ta tóm được, chưa kịp làm vụ thứ hai đã bị bắt vào ngục.

Ngày kết án, Ninh Ngưng còn than ngắn thở dài, không phải hối hận vì làm chuyện này, mà hối hận vì chọn sai chỗ.

Bổn án tuy xảy ra ở Tuấn Ninh phủ, nhưng trước đó đám người Ninh Ngưng đã phạm tội nhiều lần, phạm vi rộng, số tiền lớn đến mức khó có thể tưởng tượng, là đại án điển hình khắp cả nước, theo quy trình nên báo cáo.

Cuối cùng, Yến Kiêu tự mình viết sổ con cùng công văn, dùng ấn, bàn luận cùng Bàng Mục, chính thức chuyển vụ án cho Hình Bộ, sau đó giao cho Thiệu Ly Uyên xử lý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.