Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác

Chương 19: Chương 19




Bên ngoài quả nhiên rất náo nhiệt, ngôi sao trên bầu trời đêm đều bị đủ loại đèn màu lộng lẫy làm cho thất sắc. Đưa mắt nhìn chung quanh, nơi nơi đều là tiếng cười đùa ầm ĩ, chỉ nhìn thôi cũng bất tri bất giác mà bị cảm nhiễm. Trong không khí có rất nhiều mùi hương, thỉnh thoảng còn có tiếng pháo trúc vang lên cùng với tiếng hoan thanh tiếu ngữ, càng làm cho không khí ngày hội thêm náo nhiệt

Yến Kiêu ở thời hiện đại chỉ có khói bụi ô nhiễm, đâu từng trải qua việc này, vừa ra cửa liền nhìn ngây người, ngay cả chớp mắt cũng luyến tiếc “thực sự rất có ý tứ”

Nhạc phu nhân cười nói “vậy sao? ngươi tuổi còn trẻ, không có việc gì đừng cả ngày nghẹn trong nha môn, rảnh rỗi nên ra ngoài đi dạo”

Bàng Mục từ quán ven đường mua hai cái hoa đăng đưa cho mẫu thân và Yến Kiêu, thấy nàng có chút kinh ngạc, hắn bỗng dưng cảm thấy mặt nóng lên “ta thấy nữ quyến nhà khác đều mang theo”

Yến Kiêu cũng thoải mái hào phóng tiếp nhận “đa tạ”

Cây cầm không dài, đầu ngón tay của hai người không chạm vào nhau, đều cùng giật mình, nóng lên. Một người vội buông tay, nhìn chung quanh; một người lại vội vàng tiếp nhận, sau đó cười ha ha

Bàng Mục và Nhạc phu nhân đều không hiểu ra làm sao

Yến Kiêu lại nghĩ, một đôi thanh niên nam nữ có gì đó với nhau, liền chạm ngón tay vào nhau, sau đó cùng thẹn thùng, quá cẩu huyết

Bàng Mục thấy nàng cười ngây ngô, vội gọi “Yến cô nương”

Yến Kiêu chà chà khóe mắt, tươi cười sáng lạn “không có gì, chỉ là nhớ tới chút chuyện ở quê nhà thôi. Cảm ơn ngươi, đèn thật đẹp” Mắt nàng vẫn còn ngấn lệ, đôi con ngươi càng thêm trong suốt sáng lạn, giống như giọt mưa đọng trên lá sen, đẹp cực kỳ

Bàng Mục ho khan vài tiếng, dội dời tầm mắt, rồi lại nhịn không được mà nhìn lén, thấy Yến Kiêu vẫn đang tươi cười nhìn mình, mi mắt cong cong, hắn đột nhiên trong ngực vừa nóng lại mềm

Nhạc phu nhân cười tủm tỉm, dùng sức vỗ cánh tay nhi tử, vui mừng nói “trưởng thành, hiểu chuyện”

Bàng Mục cười ngây ngô, ngực lại ưỡn cao hơn

Ba người đi dạo về phía trước, dọc đường còn gặp vài nha dịch đang làm việc, mồ hôi đầy người, ra sức duy trì trật tự

Yến Kiêu cảm khái “càng đến lúc này lại càng bận” Nhìn trên đường là biết

Các cửa hàng đều mở rộng cửa, treo dải lụa hồng, khua chiêng gõ trống chào mời khách. Hàng quán bày bán ven đường cũng nhiều hơn ngày thường gấp mười lần, chật ních cả một con đường. Ở góc đường là một sân khấu kịch, có đủ loại tạp kỹ, xiếc, ảo thuật, ngửa đầu phun lửa, tay không chặt gạch…Ngay cả đốt pháo tống, ngày thường bị cấm thì nay là ngày hội, khắp chốn vui mừng, dù là Thánh nhân cũng mắt nhắm mắt mở, cho nên chỉ cần không gây ra hỏa hoạn, Bàng Mục cũng làm như không thấy

Người càng lúc càng đông, khó tránh khỏi xô đẩy, cãi nhau, càng không nói tới những kẻ đục nước béo cò, muốn nhân dịp này mà kiếm chác

Nghe Yến Kiêu kêu ra tiếng, Bàng Mục cười nói “bọn họ coi như còn tốt, lão Đồ từ hai ngày trước đã bắt đầu nổi nóng, không ai dám tiếp lời”

Đường phố đông đúc như thế, nha dịch căn bản không đủ dùng, phải cần Tuần kiểm địa phương điều động quân phòng, cho nên Đồ Khánh phải xuất mã. Hôm nay lại là ngày đầu tiên, rối ren cũng nhiều hơn, cho nên mặt Đồ Khánh luôn đen như đít nồi

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Bàng Mục vừa dứt lời, không biết Đồ Khánh từ đâu xuất hiện, sấm cuốn gió rền mang theo một đội nhân mã bao vây quầy hàng của một lang trung giang hồ

Đồ Khánh vốn đã không cao hứng, lúc này càng lười mở miệng, chỉ để phó tướng nói vài câu, sau đó hắn giơ tay lên, lôi kéo giang hồ bịp bợm cùng với mấy tiên du côn, móc túi, bọn buôn người, trói cùng một chỗ, ngựa không dừng vó mà rời đi

Thấy Bàng Mục có chút vui sướng khi người gặp họa, Yến Kiêu nghiêng đầu nhìn hắn “đại nhân sao lại rảnh rỗi như vậy?” Theo lý, tới ngày tết, không phải lão đại càng thêm bận đến chân không chạm đất sao? Hắn lại thoải mái nhàn hạn bồi lão nương đi dạo phố?

Bàng Mục cũng không che giấu “năm rồi quan địa phương phải gặp gỡ quan viên bên dưới, lại có vài phú thương, hương thân…ta không kiên nhẫn ứng phó mấy việc này nên đã hủy bỏ” Có gì hay mà gặp, chỉ là bàn chút công sự, ai biết trong lòng ai tính toán cái gì? Nịnh nọt, ba hoa chích chòe thì có ích gì, có thể ăn hay có thể uống? hắn cũng không phải chưa từng thấy quan văn chỉ biết lý luận suông, đến lúc thực chiến lại quậy đến rối tinh rối mù. Xét co cùng, cái gì cũng không bằng việc thật làm thật

Yến Kiêu dọc đường đi luôn ngậm ý cười, đôi mắt bị đèn dầu chiếu sáng long lanh, giống như ngôi sao trên bầu trời lọt vào mắt nàng, khiến Bàng Mục nhìn mà choáng váng

Nhạc phu nhân lười để ý tới hắn, hưng phấn lôi kéo Yến Kiêu đi về phía trước “hảo hài tử, chúng ta cũng đi xem náo nhiệt đi”

Bàng Mục… Tết đoàn viên, quan tâm nhi tử một chút không được sao? Nương, ta không phải là nhi tử của ngươi hả?

Cuối cùng hắn vẫn phải nhận mệnh mà đi trước mở đường, còn giúp hai vị nữ quyến chen chỗ ở phía trước một quầy hàng. Bên trong là bắn tên, nếu tính ra cũng xem như một kiểu cờ bạc. Hiện trường là một bia tên đơn giản, cách xa chừng sáu, bảy bước, bên trên vẽ mấy vòng tròn, ai thích thì bỏ tiền bắn tên, cắn cứ con số bắn trúng mà quyết định phần thưởng. Giải nhất là một tấm gấm màu đỏ lộng lẫy, bên trên còn dùng chỉ vàng chỉ bạc thêu hoa văn tinh mỹ, dưới ánh đèn càng thêm rực rỡ xinh đẹp

Nhạc phu nhân tấm tắc khen “gấm lụa như thế nếu ra ngoài mua, ít nhất cũng phải bảy, tám lượng bạc, hắn thế nhưng bỏ được?”

Không nói nữ tử chưa từng thấy thứ tốt như vậy, nam tử hán tráng niên làm việc cật lực cả tháng cũng chưa chắc kiếm được số tiền đó cũng tâm động, nếu đoạt được rồi đem đi bán, có thể trợ cấp chi tiêu trong gia đình

Quán chủ kêu hai tráng hán gõ đồng la vang trời, hô to “tới ah, mười văn tiền một lần bắn, chỉ cần mười văn tiền, xin mời hương thân phụ lão, chỉ cần mười văn tiền là có thể ôm tấm gấm vô song này về nhà, ước chừng trị giá mười lượng bạc ah” Hắn cố ý nâng giá, làm cho hung quanh vang lên tiếng cảm thán kinh ngạc

Làm người đều thích thứ tốt, chỉ là mười văn tiền…Nhà bá tánh bình thường, chi phí một ngày cũng chỉ mấy chục văn mà thôi

Thấy mọi người vẫn còn chần chờ, quán chủ lại đem hai ngọn đèn quơ quơ trước tấm gấm kia, trên tấm vải lập tức lộ ra quang mang mỹ lệ, rực rỡ lung linh, rất động lòng người

“Nhìn xem, đây chính là gấm thượng đẳng chúng ta mang đến từ kinh thành, các quý nhân trong kinh rất biết cách ăn mặc ah” Quán chủ đắc ý dạt dào nhìn chung quanh, lớn tiếng nói “thứ tốt như vậy, đừng nói là mười văn, dù tiêu tốn một, hai lượng cũng có lời to. Ta chỉ là ngẫu nhiên đi qua nơi này, thấy chỗ các ngươi địa linh nhân kiệt mới quyết định làm việc thiện ah”

Trong kinh, quý nhân, kiếm lời. Mấy từ này đã kích thích bá tánh ngo ngoe rục rịch

Quán chủ vừa dứt lời, liền có một người trẻ tuổi bước ra nói “ta tới, năm lần đi”

Phía sau hắn là một cô nương trẻ tuổi mặc váy đỏ, e lệ ngượng ngùng nhìn hắn, trong mắt ngập tràn tình ý

Yến Kiêu đang xem say mê, chợt bên tai vang lên thanh âm của Bàng Mục “cung này có vấn đề”

“Hả?” Nàng theo bản năng quay mặt qua

Dưới ánh đèn, khuôn mặt Bàng Mục anh tuấn uy vũ, chỉ là vẻ vui sướng đã được thay bằng sự lạnh lùng. Hắn chỉ vào nam tử đã bắn thất bại hai mũi tên, thấp giọng nói “cung kia là đặc chế, khom lưng hay ngắm bắn đều phải có nghiên cứu qua, người lần đầu tiên chạm tới, đừng nói là năm lần, năm mươi lần hay năm trăm lần, hắn đều bắn không trúng”

Quả nhiên, người trẻ tuổi kia bắn cả năm mũi tên đều không trúng đích, vô cùng ảo não

Nhạc phu nhân cũng nhíu mày nói “người này tâm tư quá xấu”

Nếu là đơn thuần trêu chọc cũng thôi đi, coi như bỏ tiền tiêu khiển nhưng quán chủ làm như thế, rõ ràng là lừa tiền.

Trong lúc này lại có vài người lên sân khấu, bắn ít nhất ba, bốn chục mũi tên nhưng đừng nói là trúng đích, đụng trúng tấm bia thôi cũng không có. Mọi người dần nảy sinh nghi ngờ, ngay lúc này lại có một hán tử bắn trúng ba tên, vui mừng đoạt được một tấm tơ lụa được kêu giá bốn lượng bạc rồi rời đi, khiến mọi người lập tức bỏ qua nghi hoặc

Bàng Mục cười lạnh “lại một tên lừa gạt” Hắn đã quen tai nghe tám hướng mắt nhìn bốn phương, bình thường gió thổi cỏ lay đều không thể lọt qua mắt hắn. Người kia vừa đến liền cùng quán chủ đưa mắt nhìn nhau

Có một màn kia, bá tánh càng thêm phấn khích, sôi nổi giao tiền đòi bắn tên, quán chủ đã chuẩn bị sáu cái cung nhưng vẫn không đủ, còn rất nhiều người chờ tới lượt

“Bá tánh kiếm được chút tiền đều rất gian nan” Yến Kiêu tức giận nói “hắn thì chỉ một lát đã kiếm được mấy lượng bạc” Hội chùa kéo dài tới ba ngày, cứ như thế bọn họ kiếm không dưới trăm lượng, phát tài to

“Hắn dám” Bàng Mục hừ lạnh, đột nhiên cao giọng nói “ta cũng muốn thử”

Quán chủ đang bận thu tiền, không thể phân thân, liền có một tiểu nhị nhanh nhẹn đến thu tiền

Người xếp hàng tuy đông nhưng bị thua cũng mau, không bao lâu, cung đã đến tay Bàng Mục. Hắn ước lượng một chút, giơ tay liền bắn. Mũi tên thứ hai không chút ngoài ý muốn mà rơi vào khoảng không, mũi tên thứ hai lại vững vàng cắm trúng vòng ngoài của tấm bia

Yến Kiêu và Nhạc phu nhân đều trầm trồ khen ngợi, quần chúng vây xem cũng reo hò, quán chủ lại sắc mặt khó coi

Bàng Mục cười nói “còn tám mũi tên” Dứt lời, liền vèo vèo bắn liên tiếp mấy mũi tên, không chút để ý nhưng tên nào cũng gần hồng tâm. Đến năm mũi tên cuối cùng đều găm thẳng vào hồng tâm.

Muốn chơi cung tiễn với hắn? Nghĩ thật hay

Tiếng khen ngợi vang lên không dứt, sắc mặt quán chủ lại đen hơn đít nồi, âm trầm như nhỏ ra nước.

Quán chủ đưa mắt ra hiệu cho vài thủ hạ, sau đó miễn cưỡng lộ ra một nụ cười “vị khách quan này đúng là hảo thân thủ, không biết làm việc ở đâu?”

Bàng Mục ném cung tiễn, không đáp mà hỏi lại “ngươi nói bắn hồng tâm là đạt giải nhất, mà cả năm mũi tên của ta đều trúng đích, vậy tính thế nào? Thôi, ta cũng không kén chọn, liền tùy tiện lấy một chút đi” Nói xong, hắn tự cho là đúng mà đẩy mấy tiểu nhi ra, tự mình cầm lấy mấy phần thưởng tốt nhất ở trên đài, bao gồm cả tấm gấm mà mọi người đều thèm nhỏ giãi, tính tổng cộng cũng phải hai, ba mươi lượng bạc

Mấy tiểu nhị chưa từng gặp qua tình cảnh thế này, rõ ràng là gây rối nhưng người tới khi thế thiên quân vạn mã, làm cho bọn họ sợ hãi, cản không được mà không cản cũng không xong, cả đám ngây ngốc tại chỗ, nhìn về phía quán chủ

Tiền không có còn mất cả vốn gốc, quán chủ tức giận đến hai tay phát run, nhưng lại không thể phát tác, hai mắt đỏ bừng lên. Phần thưởng không còn, lấy cái gì mà dụ người mắc mưu?

Nhiều người vây xem thấy mình bắn không trúng, cũng không muốn để quán chủ kiếm lời, giờ thấy có người đắc thủ, liền đi theo vui mừng

“Làm thật tốt”

“Bên cạnh hẳn là thê tử và lão nương, vừa lúc cuối năm, làm cho mỗi người một cái áo khoác”

“Đúng vậy nha. Ha ha, chỉ là sao ta thấy vị tráng sĩ này rất quen, giống như đã gặp qua ở đâu”

“Ngươi nói như vậy, ta cũng thấy giống, rốt cuộc là đã gặp ở đâu?”

Bàng tráng sĩ ôm phần thưởng rời đi, hạ giọng nói nhỏ với Nhạc phu nhân và Yến Kiêu “lúc này Liêu tiên sinh và lão Tề bọn họ hẳn đã ở trước rạp Hoa Lê xem diễn, ta đưa các ngươi tới đó”

Yến Kiêu “vậy còn ngươi? Mấy người này hẳn là có đồng bọn” Nàng đoán được Bàng Mục có tính toán, không khỏi có chút lo lắng

“Không cần lo” Bàng Mục nhếch miệng cười

Chỉ có mấy từ ngắn ngủi nhưng lại như định hải thần châm, không biết sao, Yến Kiêu liền thấy yên lòng. Nhân vật như thế, ai có thể làm gì hắn?

Rạp hát Hoa Lê cách chỗ bắn tên chỉ mấy trăm bước, ba người chỉ nói vài câu liền đến

Là rạp hát lớn nhất trong huyện, rạp Hoa Lê tọa lạc ở phố nam, cách tiệm vải Hữu Đức không xa, cũng là một tòa lầu cao cao, bên trên giăng đèn kết hoa. Bên trong chia làm ba tầng, ở giữa là một sân khấu kịch, kết cấu tứ hợp viện, có rất nhiều người bán hàng rong bán trà nước, điểm tâm và các loại đồ chơi, rất náo nhiệt

Liêu Vô Hà và Tề Viễn đã chọn một cái bàn có vị trí tốt nhất ở giữa đại đường, nhìn thấy bọn họ, định đứng dậy đón tiếp, lại bị Bàng Mục đưa mắt ra hiệu. Bọn họ cùng nhau chém giết trên chiến trường nhiều năm, vô cùng ăn ý.

Tề Viễn đã nâng tay lên cũng không hoảng loạn, chỉ giả vờ gọi trái cây, thuận thế nhìn ra cửa, thấy một nam tử bộ dáng khả nghi, toàn thân đều hiện chữ: ta không phải người tốt. Hắn nói nhỏ với Liêu Vô Hà vài câu, lại ra hiệu cho thủ hạ, lập tức có người cười hì hì rời đi, không lộ chút dấu vết

Bàng Mục an bài cho Yến Kiêu và Nhạc phu nhân ngồi gần chỗ Liêu Vô Hà và Tề Viễn, đồ vật chất đầy trên bàn, lớn tiếng nói “trái cây nơi này đều không tươi, ta đi mua thứ tốt hơn cho các ngươi” Thấy Yến Kiêu vẫn luôn nhìn mình, hắn cười một tiếng, thấp giọng nói “đừng sợ”

Mấy kẻ theo đuôi bọn họ thấy nơi này nhiều người, không tiện xuống tay, đang cân nhắc xem có nên ở bên ngoài ôm cây đợi thỏ, lúc này thấy Bàng Mục một mình ra ngoài, vô cùng vui mừng, lập tứ đi theo

Tiểu tử, đừng để bị chúng ta bắt được ah

Bàng Mục người cao chân dài, chớp mắt đã đi ra phố xá sầm uất, mấy người đuổi theo hắn đều vội đến mức toàn thân đầy mồ hôi

Bình An huyện tuy lớn nhưng đa số cửa hàng, quầy hàng rong đều tập trung ở phố chữ thập, huống chi hôm nay là ngày hội, phần lớn bá tánh đều đến xem náo nhiệt, cho nên lúc này phố nhỏ, hẻm nhỏ càng thêm vắng vẻ

Mấy người theo đuôi đuổi theo một đường, phát hiện chung quanh ngày càng hoang vắng, cảm thấy không đúng

“Tiểu tử này nói mua trái cây, sao lại tới đây?”

“Hay là có trá?”

“Đại Lưu ca, hôm kia nghe nói Huyện lệnh nơi này không đơn giản, thổ phỉ mà nói diệt liền diệt, chúng ta cũng đừng để bị nha dịch nhìn thấy”

Người được gọi Đại Lưu ca thân thể to lớn, trên mặt còn có vết sẹo, dáng vẻ cực kỳ lưu mạnh, nghe vậy đưa tay tát người nọ “hỗn trướng, đằng trước sợ cóp đằng sau sợ sói thì có thể làm nên chuyện gì”

Người nọ bị đau, choáng váng hồi lâu mới nhỏ giọng nói “Đại Lưu ca, người nọ không thấy”

Đại Lưu chửi ầm lên ‘con mẹ nó, còn không mau đi tìm”

Mọi người đang muốn hành động, đột niên nghe phía sau có tiếng cười ngả ngớn “đang tìm gia gia ta sao”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.