Đại Kiếp Chủ

Chương 194: Chương 194: Điên Trong Điên (1)




“Phương Nguyên sư huynh, ta vẫn không biết vì sao ngươi để tên đại ngốc này đi theo chúng ta làm gì a, chúng ta cũng không phải là đi lao động!”

Sau khi bàn bạc rõ ràng với Quan Ngạo, Phương Nguyên liền lưu lại cho Quan Ngạo 100 khỏa linh thạch để hắn an trí muội muội của mình, sau đó lại cấp cho vị đệ tử quản sự của Sơn Hà viện kia mấy khỏa linh thạch, để cho hắn thống khoái thả người.

Điều này cũng làm cho vị đệ tử Sơn Hà viện kia mừng rỡ không thôi. Kỳ thực với thân phận của Phương Nguyên, dù đối phương không cho linh thạch thì hắn cũng phải thả người, dù sao đây cũng là đại đệ tử chân truyền a!

Có điều nếu như Phương Nguyên đã hào phóng như thế, vậy thì hắn tất nhiên cũng hưng phấn mà nhận lấy, sau đó liền vung tay lên thả người. Đối với kẻ không người nào có thể lý giải như Quan Ngạo, Phương Nguyên dẫn hắn đi, chẳng khác nào bắt hắn chuyển đi khỏi Sơn Hà viện để bái làm môn hạ của Tiểu Trúc phong cả.

Chỉ là Tiểu Kiều sư muội lại có hơi không hiểu về việc này, cho nên nàng mười phần kinh ngạc hỏi.

“Kiểu gì cũng sẽ hữu dụng!”

Phương Nguyên nở nụ cười, lại không nói thẳng, nói tiếp: “Bây giờ đi tới Đan Hà cốc thôi!”

“Nơi đó cũng có người quen của ngươi sao?”

Tiểu Kiều sư muội kinh ngạc hỏi.

Phương Nguyên nở nụ cười: “Ta làm gì có nhiều người quen như vậy, có điều Tôn quản sự thường xuyên đến tìm ta uống rượu, lại còn kể tất cả các thể loại tin đồn trong sơn môn cho ta nghe. Thực ra ta cũng biết, trong góc góc cạnh cạnh của Thanh Dương tông chúng ta có không ít nhân tài. Chỉ có điều, những người này có thể bởi vì kinh lịch, có thể bởi vì tính tình, hoặc bởi vì nguyên nhân gì đó nên mới không lọt vào pháp nhãn của mọi người mà thôi!”

Tiểu Kiều sư muội nghe hắn nói như vậy, trong lòng âm thầm lưu ý, muốn xem hắn tìm được những người nào!

Sau khi đến Đan Hà cốc, nàng liền nhìn thấy một mảnh kỳ hoa dị hương, phồn hoa như gấm. Nhưng thật không ngờ rằng, Phương Nguyên lại không tiến vào Đan Hà cốc, mà quay người đi tới hậu sơn. Nơi này lại là một nơi âm hàn quanh năm không thấy ánh mặt trời, ở một số chỗ ngoặt trên vách đá, thậm chí còn có thể nhìn thấy tuyết đọng. Nhất là thuận theo việc Phương Nguyên đi về phía trước, ven đường lại càng xuất hiện vô số chim chết thú chết, từng bộ thi thể vẫn đang mục nát ở bên đường.

“Thanh Dương tông chúng ta to lớn như vậy, thế mà còn có âm uế chi địa như thế sao?”

Tiểu Kiều sư muội nhìn qua những thứ này thì lẩm bẩm nói thầm trong miệng.

Thẳng đến khi Phương Nguyên đi tới trước một chỗ động phủ rách rưới thì hắn mới dừng chân. Chỉ thấy bên ngoài động phủ kia phủ lên da thú, trên cây treo lên những con thú đã chết. Những con rắn xanh rờn thò đầu ra khỏi xương khô của những con thú đã chết kia, xì xì phun lưỡi, làm cho người ta tê dại cả da đầu!

“Nhiếp sư tỷ có đó không?”

Trong khi đó, Phương Nguyên lại đứng nghiêm trước động phủ này, cao giọng hỏi.

“Đừng đến làm phiền ta, cút!”

Trong động phủ vang lên một giọng nói khàn khàn, giống như kim loại cọ sát, rất là khó nghe.

Phương Nguyên không hề muốn cút đi, chỉ cười nói: “Nghe nói ngươi thử đan không thành, sinh ra một thân nhọt độc?”

Chỗ động phủ kia trầm mặc nửa ngày, sau đó mới có một giọng nói hãi hãi vang lên: “Thì ra ngươi muốn tới đây để tìm chết?”

Nghe thấy giọng nói này, Tiểu Kiều sư muội chợt nhớ tới một chuyện, liền biết được người này là ai.

Nàng cũng có nghe nói về sự tích của người này, đây lại là một vị kỳ nhân trong Thanh Dương tông. Nghe nói người này vốn là một nữ tử linh kiều tuổi vừa đôi tám, mười năm trước với khuôn xinh đẹp khuôn mặt của mình đã được đệ tử tiên môn Thanh Dương tông đánh giá là đệ nhất tiểu mỹ nhân, dẫn tới vô số người theo đuổi. Nhưng nàng tâm cao khí ngạo, lại khinh thường mình không đủ mỹ lệ, thế là tinh nghiên đan pháp, dùng các loại linh dược quý hiếm, luyện chế ra một viên Trú Nhan Đan. Kết quả sau khi ăn vào lại mọc lên một thân nhọt độc, dung nhan hủy hết, mọi người bỏ đi, bây giờ đã trở thành một kẻ điên nổi danh...

Đây là người bị tiên môn tận lực lãng quên a, Phương Nguyên sư huynh tới tìm nàng ta để làm gì?

Tiểu Kiều sư muội cảm thấy lo lắng, nghe nói nữ nhân điên này một lời không hợp liền hạ độc người ta a...

Phương Nguyên giơ chân lên giẫm chết một con tiểu trùng màu xám trắng vô thanh vô tức bò tới trước người mình. Trên người con côn trùng này chảy ra chất lỏng tanh hôi, thế mà ăn mòn ra một cái hố lớn trên mặt đất, khiến cho những chỗ xung quanh xuy xuy bốc lên khói trắng...

Tiểu Kiều sư muội sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh ròng ròng: “Nữ nhân này thật sự một lời không hợp liền hạ độc ư?”

Ngay cả Phương Nguyên cũng lấy làm kinh hãi, giống như không ngờ rằng con côn trùng này mạnh như thế, theo bản năng cọ xát đế giày trên mặt đất.

“Ngươi... Ngươi dám giết trùng của ta, ta muốn tính mạng của ngươi...”

Nữ tử trong động phủ kia hình như có hơi phẫn nộ, một giọng nói âm trầm chợt vang lên.

Nhưng còn không đợi cho nàng nói xong, Phương Nguyên lại thuận miệng nói: “Thu hồi những thủ đoạn cổ quái này đi. Lần này ta tới đây là vì muốn giúp ngươi, một thân nhọt độc kia của ngươi mặc dù khó trị, nhưng cũng chưa chắc trị không hết, ít nhất vẫn có thể để cho ngươi trở lại dáng vẻ trước kia...”

“Cái gì?”

Trong động phủ kia vang lên một tiếng kinh hô.

Sau đó, Tiểu Kiều sư muội chỉ nghe thấy những tiếng tách tách, vô số tiểu trùng bỗng nhiên bò lên từ bên cạnh người nàng. Ngay cả người có tu vi như nàng cũng không biết được đám côn trùng này lặng lẽ bò tới trước mặt nàng khi nào, mãi đến khi bọn chúng rời đi thì nàng mới phát hiện ra...

Biến cố này làm cho Tiểu Kiều sư muội bị hù dọa đến mức sắc mặt trắng bệch đi.

“Nhiếp sư tỷ, ta có nghe nói qua chuyện của ngươi, cũng thử thôi diễn dược tính biến hóa một phen. Ta cảm thấy một thân nhọt độc này của ngươi có hi vọng chữa được rất cao, nhưng ta cũng không thể cam đoan rằng bản thân có thể chữa trị cho ngươi, chỉ có thể để ngươi tự mình phán đoán đi. Kết quả do ta thôi diễn nằm trong ngọc giản này, ngươi xem qua thử một lần đi, nếu như ngươi cảm thấy có thể mạo hiểm một lần, vậy thì sáng sớm ngày mai đến Tiểu Trúc phong tìm ta...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.