Đại Kiếp Chủ

Chương 185: Chương 185: Kết Minh (2)




Nàng không nói lời nào thì còn tốt, nàng ta vừa mới mở miệng, bầu không khí xung quanh nhất thời có hơi xấu hổ.

Nếu như thứ bọn hắn coi trọng là sai, tên hàn môn bị bọn hắn đưa ra làm trò cười mới là đúng, vậy thì mặt mũi của bọn hắn biết để đâu đây?

Ngay cả chân truyền của Tử Vân Phong đứng trước mặt Tiểu Kiều sư muội cũng nhịn không được mà hơi nhíu mày, giáo huấn: “Lạc sư muội, bình thường ngươi là một dã nha đầu ngày ngày ôm hồ lô rượu, làm sao có thể biết được Trà đạo? Tốt nhất không nên nói đùa ở chỗ này...”

“A, ta không yêu trà, cũng không đại biểu rằng ta không hiểu nha...”

Vị Lạc sư muội kia vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Kỳ thực ta còn chuyên môn quan sát vì sao chuyện này lại xảy ra, về sau trong một lần tiên yến, ta phát hiện tông chủ uống trà giống y như các ngươi, thế mới biết nguyên cớ thì ra là từ chỗ hắn. Nhưng không biết các ngươi có từng quan sát hay không, Vân trưởng lão hiểu cổ lễ nhất, cách đồng nhi của hắn pha trà khác với chúng ta, hơn nữa còn tương tự với những gì hắn thể hiện vừa rồi...”

Nghe nàng nói như vậy, đám người trong lúc nhất thời lại càng lúng túng hơn.

Nhất là vị Lưu Mặc Chân vừa rồi cười Phương Nguyên, lúc này hắn đầy vẻ xấu hổ hừ lạnh một tiếng, nặng nề đặt chén trà trong tay lên trên bàn nhỏ, ánh mắt khi nhìn vị nữ tử họ Lạc kia cũng trở nên có hơi không đúng lắm...

“Nước trà đun sôi, chính là dùng để uống, đủ loại quy củ, cũng không cần phải nghiên cứu kỹ!”

Phương Nguyên không muốn nữ tử kia bởi vì giúp mình nói chuyện mà đắc tội với người nên lại mở miệng, dẫn về lực chú ý của mọi người. Hắn thi lễ với Nghiêm Cơ của Thần Tiêu phong ngồi ở vị trí đầu, cười nói: “Phương mỗ xuất thân bần hàn, vốn không hiểu những lễ nghĩa cấp bậc xa xỉ này. Trà đạo mà ta vừa mới nói, cũng chỉ là ngẫu nhiên nhìn qua một chút trong cổ điển, lần này nói ra trước mặt mọi người, chỉ sợ là đã làm trò hề cho thiên hạ!”

Nghiêm Cơ nghe thấy vậy thì liền cười nói: “Phương Nguyên sư huynh khách khí, pha trà nấu rượu, bất quá chỉ là niềm vui thú khi tu hành, quả thực không cần coi trọng như thế. Kỳ thực trận tiên yến này, vốn là vì thương nghị về Ma Tức hồ thí luyện, nếu Phương sư huynh đã tới thì cũng nhân dịp thảo luận một phen. Cũng không biết đối với Ma Tức hồ thí luyện này, Phương Nguyên sư huynh có từng nghĩ ra đối sách gì hay không?”

Nghe hắn nói vậy, đám người trong sân đều biết giữ ý, cùng nhau nhìn về phía Phương Nguyên.

“Thời gian ta tu hành ngắn ngủi, không đủ kinh nghiệm, còn đang muốn thỉnh giáo chư vị!”

Phương Nguyên cũng ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng mở miệng cười.

Mọi người xung quanh nghe thấy thế thì âm thầm gật đầu, chân truyền của Tiểu Trúc phong thiếu niên đắc chí, nhưng lại không tùy tiện, thái độ cũng rất không tệ.

Nghiêm Cơ rõ ràng cũng có hơi hài lòng, khẽ gật đầu một cái, nói: “Thực không dám giấu giếm, mấy vị trưởng lão cùng chấp sự của Thần Tiêu phong ta, đều đã từng muốn thương nghị một phen với Vân trưởng lão, nhưng ý tứ của lão nhân gia hắn, lại là để cho chính chúng ta quyết định. Có điều đại sư huynh chân truyền của Thần Tiêu phong ta sớm đã có tu vi Trúc Cơ. Không còn cách nào khác, lần Ma Tức hồ thí luyện này cũng chỉ có thể do ta tới gánh một phần trách nhiệm!”

Nói xong, hắn hơi dừng lại, rồi lại quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên, cười nói: “Đối với Tiểu Trúc phong, tất cả mọi người đều là đồng môn, nên trông nom lẫn nhau. Ma Tức hồ hung hiểm vô số, e rằng không phải là thứ mà các sư đệ sư muội của Tiểu Trúc phong có thể ứng phó. Hơn nữa phạm vi phụ trách của hai phong chúng ta cũng cách nhau không xa. Lúc đầu Thần Tiêu phong ta có ý muốn để cho một vị đệ tử của Thần Tiêu phong, mang theo chư vị Tiểu Trúc phong tham dự thí luyện, nhưng Vân trưởng lão nếu đã định ra Phương Nguyên sư huynh là đại đệ tử chân truyền, vậy thì cũng chỉ có kết minh...”

“Kết minh?”

Phương Nguyên nhẹ gật đầu, nhìn về phía Nghiêm Cơ: “Sự tình cụ thể, nên làm như thế nào?”

Nghiêm Cơ cười khẽ một tiếng, nói: “Cũng rất đơn giản, chính là trên danh nghĩa vẫn là tự mình thí luyện, nhưng Thần Tiêu phong ta có thể phái mấy vị đệ tử gia nhập một phương của Tiểu Trúc phong, che chở chư vị sư đệ sư muội của Tiểu Trúc phong. Nếu như có gì hung hiểm thì cũng có thể truyền tin cho nhau, đến lúc đó đệ tử Thần Tiêu phong của ta sẽ kịp thời chạy tới, chắc hẳn cũng có thể hóa giải không ít hung hiểm giúp cho Tiểu Trúc phong...”

Những lời này nói có tình có lý, làm cho mọi người đều âm thầm gật đầu.

Trong khi đó, Phương Nguyên sau khi suy tính một lúc, lại ngẩng đầu lên, nói: “Vậy thì... Cơ duyên phân chia như thế nào?”

“Cơ duyên?”

Tên chân truyền của Thần Tiêu phong Lưu Mặc Chân kia khi nghe thấy vậy thì nở nụ cười lạnh, nói: “Các ngươi còn sống đi ra đã coi như không tệ rồi, còn muốn cầm cơ duyên?”

Những người khác trong sân nghe xong câu nói này thì thần sắc đều có hơi phức tạp.

Phương Nguyên lại không nhìn hắn, chỉ nhìn qua Nghiêm Cơ.

Nghiêm Cơ cũng trầm mặc một lát rồi mới nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: “Đây cũng là một vấn đề, theo ý của ta, chúng ta hãy xem ai xuất lực nhiều ít bao nhiêu để tính. Thần Tiêu phong ta sẽ dốc hết toàn lực, bảo đảm một đám đệ tử còn Tiểu Trúc phong đều còn sống đi vào, còn sống đi ra. Còn linh chu bảo dược mà đệ tử Tiểu Trúc phong đào được trong đó sẽ căn cứ theo giá trị, chia ba bảy với Thần Tiêu phong được không?”

Lúc này trong sân đã biến thành một mảnh ngột ngạt, người người đều đang đợi câu trả lời của Phương Nguyên.

Trong khi đó, Phương Nguyên thì lại cười khẽ, nói: “ Nếu như Thần Tiêu phong chỉ cầm ba thành, vậy thì cũng được...”

Mọi người lập tức có vẻ hơi xấu hổ.

Tiểu Kiều sư muội ở bên cạnh nhẹ nhàng nhắc nhở: “Phương Nguyên sư huynh, hắn nói là chúng ta cầm ba thành...”

Phương Nguyên nói: “Vậy tất nhiên là không được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.