Đại Kiếp Chủ

Chương 143: Chương 143: Khiêu Vũ Trên Mũi Châm (1)




Tu hành vốn là sự tình tiêu dao, nhưng vì tu hành mà lại làm hại mình bị trói buộc thì không hay!

Phương Nguyên gần như không suy tư dằng dặc bao nhiêu, đầu óc hắn rất nhanh chóng xuất hiện chủ ý này. Những điều này cũng không cần phải suy tư, bởi vì vốn phải nên như vậy. Hắn muốn vị trí chân truyền, hắn cũng muốn tiêu dao, ai nói ta không thể chiếm được cả hai thứ này?

Lời nói của Tiểu Kiều sư muội tất nhiên là có đạo lý, cũng vô cùng thành khẩn!

Nhưng thứ đạo lý này lại tùy theo từng người!

Đối với người nghèo mà nói, ăn đủ no, sống sót chính là đạo lý!

Nhưng đối với lão gia nhà giàu mà nó thì ăn ngon, được sống thoải mái mới là đạo lý!

Hiện tại đương nhiên Phương Nguyên không dám xem thường quyền uy của thế gian, nhưng hắn cũng có tính toán của mình!

Đạo lý mà Tiểu Kiều sư muội nói hôm nay còn không trói buộc được mình!

Khi về tới lầu nhỏ của mình, trước tiên hắn kiểm lại tài nguyên trên tay mình một lần, linh thạch còn có hơn mười khối, cùng bốn bình Cửu Hoa Tụ Khí Tán trước đó đoạt được từ Đan Phường. Về phần những thứ khác như Luyện Khí Đan cũng gom được thành một đống hỗn tạp, những thứ này tất nhiên là không đủ. Bất quá cũng không bao lâu sau liền có đồng nhi của Tiểu Trúc phong đưa tới tài nguyên do tiên môn ban thưởng cho lần trảm yêu trừ ma này. Trong số thù lao được đưa tới, linh thạch liền có hơn một trăm khỏa, ngoài ra còn có mười khỏa Sinh Sinh Bất Tức Hoàn, 30 mai Thượng Thanh Đan, ba lượng Vô Vị Sâm Tu...

Phần thù lao này cực kỳ phong phú, dù là đối với chấp sự tiên môn thì cũng là một bút cự tài. Còn đối với một đệ tử tiên môn bình thường thì những tài nguyên này thậm chí đủ để bọn hắn tu luyện một hơi từ Luyện Khí tầng bốn lên tới Luyện Khí tầng tám...

Từ trước đến nay Tiên môn vẫn luôn công bằng trong loại sự tình này, hoàn thành nhiệm vụ gì thì sẽ nhận được thù lao tương xứng!

“Hẳn là cũng gần đủ rồi...”

Phương Nguyên âm thầm tính toán một phen, rồi yên lặng nhẹ gật đầu.

Sau đó hắn lại rời khỏi phòng, đi tới Ngọc Phong nhai một phen, đặc biệt tìm Tôn quản sự uống rượu, sau đó xin hắn cáo nghỉ một thời gian với tiên môn, đến hộ pháp cho mình. Bản thân hắn quyết định bế quan một đoạn thời gian trong tiểu lâu. Tôn quản sự thật lòng có hơi không vui, biết hộ pháp cho hắn là một việc cực khổ, nhưng chịu không nổi việc Phương Nguyên cứ khẩn cầu mãi nên cũng chỉ đành nhăn mặt đáp ứng hắn!

Sau khi hứa hẹn xong, Phương Nguyên liền quay về lầu nhỏ của mình, bày ra một đạo Tụ Linh trận xung quanh lầu nhỏ của mình ngay trong đêm. Lần này hắn lấy hết bản lãnh của mình ra để bố trí, trận tuyến đều dùng ngọc tốt, hiệu quả chí ít có thể tăng lên khoảng ba phần mười!

Sau đó chờ đến sáng sớm sau, Tôn quản sự chạy tới, Phương Nguyên lại giải thích một phen rồi bắt đầu bế quan.

Một khối Tạ Khách bia được đặt ở bên ngoài lầu nhỏ, bản thân Tôn quản sự cũng nghỉ lại trong phòng nhỏ ở lầu dưới.

(Tạ Khách: từ chối tiếp khách)

Phương Nguyên đã giải thích rõ ràng: “Ngoại trừ mỗi ngày một bữa cơm đặt ở ngoài cửa, ngoài ra không cho phép bất kỳ kẻ nào quấy rầy!”

Thế là khi Ngô Thanh đến thì liền nhìn thấy Tôn quản sự canh giữ ở bên ngoài lầu nhỏ. Khi Tiểu Kiều sư muội đến cũng nhìn thấy Tôn quản sự canh giữ ở lầu dưới. Khi các đệ tử tiên môn như Hồng Đào đến thì cũng nhìn thấy Tôn quản sự, hơn nữa mặc dù bọn hắn không cam tâm cứ như vậy mà rời đi, nhưng sau khi bị Tôn quản sự không ngừng líu lo nói dông dài mấy canh giờ, bọn hắn chỉ có thể bịt lấy lỗ tai rồi đào tẩu, thật sự không có biện pháp nào để chống đỡ.

Trong khi đó, Phương Nguyên trốn ở trong tiểu lâu thì bình thần tĩnh khí, bắt đầu con đường tu hành của mình.

“Vì tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Pháp, ta đã mất phải hai năm thời gian, mỗi ngày không ngừng chuyên cần luyện tập, hao tổn hoang phí vô số tâm huyết, cũng tiêu hao vô số tài nguyên, nhưng tu vi lại không tiến cảnh một chút nào. Thoạt nhìn là ta làm không công, nhưng trên thực tế, chẳng qua là ta đang tỉ mỉ chuẩn bị cho việc tu hành Huyền Hoàng Nhất Khí Pháp. Con đường mà ta dùng Thiên Diễn chi thuật để thôi diễn ra là con đường duy nhất có thể chân chính tu luyện thành công pháp này, lựa chọn phương pháp kia thì giai đoạn đầu chỉ có thể nhẫn nại tịch mịch, khi tới được bước này, cũng nên...”

Trong lòng âm thầm suy nghĩ, trong mắt Phương Nguyên chợt lóe lên một tia kiên nghị: “... dũng mãnh thẳng tiến!”

Phương pháp hắn tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Pháp khác với vị đệ tử tiên môn 300 năm trước kia, vị đệ tử tiên môn kia tu luyện giai đoạn đầu tiến bộ dũng mãnh, còn hắn thì lại cẩn thận tỉ mỉ đánh chắc cơ sở vào giai đoạn đầu. Để cho dễ hình dung hơn, vậy thì có thể nói vị đệ tử tiên môn kia trong vòng một năm liền xây lên một căn lầu nhỏ ba tầng đẹp đẽ, còn Phương Nguyên mất tổng cộng hai năm để từ từ xây lên nền móng...

Hai năm này là một khoảng thời gian rất khó nhịn!

Phải không được buông lỏng tu luyện một khắc nào, còn phải tiếp nhận sự lạnh nhạt và khinh thị của người khác...

Nhưng hiện tại, căn cơ đã được xây lên gần xong!

Phương pháp tu luyện vốn được nhiều người chấp nhận nhất, chính là trước tiên tu luyện ra luồng Huyền Hoàng chi khí đầu tiên, sau đó lại luyện hóa hết một thân pháp lực thành Huyền Hoàng chi khí thuần chính. Thế nhưng Phương Nguyên lại không làm như thế, hắn trực tiếp luyện một thân pháp lực thành Huyền Hoàng chi khí.

Trong mắt đám Bạch chấp sự, đây cũng là một đầu tử lộ!

Một là vì việc tu luyện Huyền Hoàng chi khí dị thường gian nan. Việc luyện hóa một thân pháp lực ra ba phần Huyền Hoàng chi ý giống như Phương Nguyên cũng không quá khó. Nhưng trên cơ sở này, việc khiến cho pháp lực của mình chuyển hóa thêm một bước sẽ càng ngày càng khó, mỗi khi gia tăng một phần đều cần bỏ ra sự cố gắng gấp mười lần, gấp trăm lần so với trước đó. Đây quả thực là một con đường không nhìn thấy đầu ra, vĩnh viễn cũng không thể thành công.

Nhưng bọn hắn không biết là, hết thảy những điều này sớm đã nằm trong kế hoạch của Phương Nguyên vào hai năm trước!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.