Đại Kiếp Chủ

Chương 47: Chương 47: Kiếm si thanh dương tông (2)




“Cái gì?”

Phương Nguyên nghe được những lời này thì đã nhịn không được có chút kinh hãi.

Người tu hành có thần thông khó lường, trọng thương tàn tật trong mắt người phàm đối với bọn hắn như một trò đùa. Đừng nói là cụt tay mọc lại, mọc lại thịt từ xương, dựa vào kinh mạch thì cho dù tái tạo lại nhục thân cũng là điều vô cùng dễ dàng. Nhưng mà tiên môn cũng có thủ đoạn của tiên môn, giống như cực hình đối với vị Kiếm Ma kia chính là loại này. Đó là một loại bí thuật tổn thương tới thần hồn, đừng nói cả đời này trị không được, sợ là luân hồi chuyển thế thì những thứ đã mất đi cũng không sinh ra nữa, cũng tức là nói từ đó về sau, hắn vĩnh viễn cũng không thể cầm được kiếm nữa...

“Đệ tử bị người ta bắt được, Thanh Dương Tông cũng không thể bào chữa được gì, huống hồ thế lực của Tàng Kiếm Hồ cũng lớn, không phải Thanh Dương tông chúng ta có thể chọc nổi, chỉ có thể đem một tên kiếm si gần như phế nhân mang trở về, lệnh hắn diện bích hối lỗi ở Tịnh Tâm điện sau núi...”

Quả ớt nhỏ cũng có chút tiếc hận nói, khi Phương Nguyên nghe được ba chữ “Tịnh Tâm Điện”, vẫn không khỏi khẽ giật mình.

Hắn chợt nhớ tới, cái điện ở phía sau núi hoang, trên biển hình như ghi ba chữ này, chỉ là thời gian quá lâu đều đã tróc đi từng mảng, bây giờ chỉ còn lại có một chữ “Tâm” mơ hồ, chắc hẳn nguyên bản là ba chữ “Tịnh Tâm Điện”?

“Tu vi của hắn cũng không hoàn toàn bị phế bỏ, chỉ là nhục thân không trọn vẹn, đời này, thậm chí con cháu đều khó có khả năng mà dùng đến kiếm, mà kinh mạch đã có tổn hại, vậy thì muốn tu luyện tiếp tục dường như vô vọng. Tiên môn lúc ấy nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đành để hắn diện bích, giam cầm hắn mười tám năm, chờ mọi chuyện đi qua rồi giữ hắn trong tiên môn dốc lòng tu hành, cho hắn dạy mấy vị hậu bối sau này, nhưng ai mà ngờ rằng hắn ở sau núi ngẩn ngơ ba năm, ngay lúc tất cả mọi người quên đi sự tồn tại của hắn, lại trốn đi...”

“Trốn? Trốn đi đâu?”

Phương Nguyên hỏi một câu theo bản năng, rất là lo lắng.

Quả ớt nhỏ có chút bất đắc dĩ: “Lúc đầu mấy vị trưởng lão Thanh Dương Tông còn tưởng rằng hắn là không chịu được cảm giác bị cầm tù cho nên mới đào tẩu, còn cử người đi tìm hắn. Về sau mới biết được, hắn trốn ra khỏi tiên môn, thế mà cũng vì cầu kiếm. Hắn đã không dùng được kiếm nữa, thế nhưng lại không cam tâm, hắn cũng không biết từ nơi nào nghe được ma đạo có một loại bí pháp kiếm đạo, có thể để cho hắn dùng kiếm một ngày, liền không tiếc vứt bỏ tất cả, kết giao cùng những ma đầu kia, đồng thời chuẩn bị bái nhập ma đạo, học truyền thừa kiếm ma...”

“Lá gan của tên Kiếm Ma này thật lớn!”

Phương Nguyên cũng sững sờ một lát, mới nhịn không được đánh giá một cái.

Quả ớt nhỏ nhẹ nhàng hít một hơi, nói:

“Chắc hẳn đối với hắn mà nói, khái niệm dám hay không dám đã không tồn tại nữa rồi. Dù sao tâm của hắn đã lạnh rồi, trong lòng của hắn chỉ có kiếm, là chính hay tà cũng có quan trọng gì nữa? Tìm được hắn rồi, trưởng lão Thanh Dương Tông khuyên hắn trở về cải tà quy chính, hắn lại nói người có chí riêng, đời này của hắn chỉ muốn tập kiếm, khai sáng một truyền thừa kiếm đạo vô tiền khoáng hậu, bây giờ Thanh Dương tông đã không giúp được hắn nên hắn sẽ không trở về. Trưởng lão tức không nhịn được, kết quả song phương động thủ, hắn liên thủ cùng những ma đầu kia đánh trọng thương trưởng lão kia, từ đó chính thức cắt đứt quan hệ với tiên môn!”

“Cho nên, bắt đầu từ lúc đó, tên tuổi của hắn liền trở thành Kiếm Ma?”

Phương Nguyên nghe xong, thật lâu sau mới thở dài một cái, người này ngay từ đầu chỉ là kiếm si, nhưng sau đó những việc làm của hắn quả thực giống như là nhập ma.

“Đúng vậy, tuy nhiên danh hào này cũng chỉ là chúng ta gọi chơi thôi, trong giới tu hành cũng không còn nghe thấy tên của hắn nữa. Từ khi hắn vào ma môn liền biến mất dạng. Có người nói, ma môn cũng chỉ lợi dụng hắn, muốn những kiếm đạo hắn nắm giữ để bồi dưỡng cao thủ ma môn, sau khi lấy được rồi thì đương nhiên sẽ không giữ hắn lại. Chắc hẳn hắn bây giờ đã sớm chết tại chỗ nào không ai biết...”

Quả ớt nhỏ lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài, cũng mang một tâm trạng nuối tiếc.

Phương Nguyên lại trầm mặc, trong lòng âm thầm nghĩ: “Chắc hẳn bóng dáng mình nhìn thấy kia kỳ thật chính là một tia chấp niệm của kiếm si kia lưu lại? Chấp niệm kia lưu lại ở bên trong hoang điện dưới Ngọc Phong Nhai kia cũng không biết đã bao nhiêu năm, trong lúc vô tình lại bị kiếm tâm của mình xuất dẫn, hiện thân ở trước mặt ta, cuối cùng dẫn mình đến Vô Khuyết Kiếm Kinh chôn ở dưới mặt đất...”

“Nói như vậy, Vô Khuyết Kiếm Kinh kia lại được viết bởi một người tàn tật?”

“Nếu như vậy, cũng khó trách bên trong kiếm kinh chỉ có thôi diễn đạo lý kiếm đạo, nhưng không có kiếm chiêu cùng phương pháp vận chuyển cụ thể, bởi vì tại thời điểm người kia viết kinh, hắn đã không còn dùng được kiếm nữa, mọi thứ đều do hắn tự thôi diễn mà thôi...”

“Ta nói với ngươi nhiều như vậy cũng là vì lo lắng cho tương lai ngươi sẽ tẩu hỏa nhập ma giống Kiếm Ma kia mà thôi!”

Quả ớt nhỏ vỗ bả vai Phương Nguyên, bộ dáng một mặt lo lắng.

“Tỷ nói có đạo lý!”

Phương Nguyên phản ứng lại, nghiêm túc trả lời:

“Sau này ta đi trộm kiếm điển, nhất định phải cẩn thận không để người ta bắt được!”

“Hình như có gì không đúng ở đây...”

Quả ớt nhỏ một mặt ngu ngơ nhìn Phương Nguyên, đầu óc nhất thời quá tải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.