Đại Kiếp Chủ

Chương 17: Chương 17: Người hiền lành cũng sẽ nổi giận




Nhìn gương mặt khiến người ta chán ghét kia của Tống Khôi, trong lòng Phương Nguyên cảm thấy có gì đó không ổn, trực giác mách bảo hắn rằng tên kia trông không có vẻ phách lối như bình thường, trong lòng hơi nghi ngờ. Một hồi trầm mặc, hắn cố kiềm chế nỗi nghi hoặc, nhìn thẳng mắt Tống Khôi nói: “Tống sư huynh, trước đây ta đã cho ngươi mượn linh thạch một lần, sau đó cũng không đòi lại, coi như là tặng ngươi. Nhưng, ta chỉ có thể cho ngươi mượn một lần, sẽ không có lần thứ hai đâu. Quan trọng là, ngươi nên hiểu hoàn cảnh của mọi người đi. Chúng ta đều là rèn luyện ở tiên môn, lại bỏ sức ra đổi lấy mấy viên luyện khí đan nhỏ bé. Ngươi nghĩ sao ta đưa ra ba khối linh thạch cho ngươi?”

“Hừ hừ, ngươi trâu bò như vậy, có bao nhiêu, mượn bấy nhiêu, lấy trước một viên dùng tạm cũng được!”

Nhìn ánh mắt dò xét của Phương Nguyên, Tống Khôi cũng hơi thay đổi sắc mặt, tựa như bị Phương Nguyên nhìn thấu, nhất thời không biết trả lời thế nào mà chỉ giả vờ cười trừ, nhưng tên tạp dịch đứng bên cạnh gã lại tùy tiện chõ mồm theo.

Nghe xong lời này, Phương Nguyên sầm mặt, trực tiếp từ chối: “Không có!”

“Hôm qua ngươi mới đến Linh Dược Giám mà còn dám nói trên người không có tiền?”

Tống Khôi cười khẩy mở miệng, trong đôi mắt ti hí như có tinh mang lóe lên.

“Ta cũng phải tu hành. Bản thân còn chưa đủ dùng thì lấy đâu ra cho ngươi!”

Phương Nguyên trong lòng kiên định, lãnh đạm nói.

“Ha ha, Phương sư đệ, ngươi cũng thật vênh váo quá…”

Tống Khôi nghe thế bất ngờ cười lạnh, đột nhiên bước lên một bước, thấp giọng nói: “Con mẹ nó, sao ngươi không thử nghĩ xem, lúc trước khi ngươi đi Linh Dược giám nhận nhiệm vụ, là ai đã nói đỡ cho ngươi? Mới yên ổn được mấy ngày mà cái đuôi nhỏ này đã nhếch lên rồi. Không có bản đại gia bảo kê cho ngươi, ngươi sao có cuộc sống thoải mái thế này. Bớt nói nhảm đi, mau đưa ba khối linh thạch đây, coi như là tiền hiếu kính!”

Nhìn khuôn mặt đỏ như gan heo của Tống Khôi, trong lòng Phương Nguyên dấy lên chút chán ghét. Trực giác mách bảo hôm nay tên kia khác với thường ngày,có lẽ là đánh bạc với người ta thua đỏ mắt. Hắn đanh mặt, lạnh lùng nói: “Ta đã nói rồi. Không có linh thạch đưa cho huynh.”

“Ta thấy ngươi đủ lông đủ cánh rồi đúng không?”

Tống Khôi bất ngờ nâng cao giọng, nháy mắt với hai người bên cạnh, đạp lên trước một bước

Bàn tay thô to túm lấy cần cổ Phương Nguyên, miệng quát lớn: “Đánh gãy chân hắn, nhìn xem hắn còn dám ngang ngược với ta không?”

Bất ngờ thấy ba người tiến lại ra tay với mình, Phương Nguyên nhất thời kinh hãi.

Tống Khôi hơn hai mươi năm tuổi, tu vi Luyện Khí đang ở tầng thứ ba, mạnh hơn Phương Nguyên. Hai tay xiên thẳng tới, hai bên lại có người kèm chặt. Nếu đổi lại là Phương Nguyên của hai tháng trước chắc chắn sẽ bị bọn họ khống chế ngay lập tức. Nhưng hôm nay tu vi của Phương Nguyên đã hơn xưa, không cần suy nghĩ đạp mạnh lên thân cây to bên cạnh, mượn lực nhảy qua đầu ba người bọn họ.

“Này…”

Ba người kia bắt hụt, nhanh chóng quay đầu lại, Tống Khôi quát lớn: “Mau bắt hắn lại cho ta!”

Phương Nguyên thấy vậy, lập tức lùi về sau, đồng thời hét lên: “Tiên môn Tịnh Thổ, rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?”

“Muốn là gì ư? Muốn dạy dỗ ngươi đó!”

Ba người Tống Khôi mắt đều lộ hung quang, cùng nhau xông lên.

Mà Phương Nguyên đã thấy không ổn, xoay người chạy, ba người Tống Khôi lập tức hô to gọi nhỏ đuổi theo.

Chỉ có điều Phương Nguyên chăm chỉ tu luyện, pháp lực dồi dào nên chạy rất nhanh. Ba người bọn họ đều lười không tu luyện, mặc dù tu vi của Tống Khôi cao hơn Phương Nguyên nhưng bình thường hay đi uống rượu đánh bài, thân thể hao tổn, nhất thời không đuổi kịp hắn.

“Các ngươi muốn làm gì?”

Mới đuổi bắt một đoạn đã nghe thấy một tiếng quát lớn, là Tôn quản sự đang bước nhanh đến.

“Tôn sư huynh, bọn họ tìm ta mượn tiền, còn định đánh người!”

Phương Nguyên vội vàng đi đến bên Tôn quản sự, gấp gáp nói, ánh mắt kiêng dè nhìn ba người vừa đuổi đến.

“Nói bậy gì đó?”

Ba người kia cũng vừa hay hổn hển chạy đến.

Nghe vậy lập tức kêu lên: “Sao chúng ta phải tìm đến tên tiểu tử nghèo kiết xác này mượn tiền chứ. Chẳng qua nghe hắn mới vừa bảo mình bình thường hay đến Linh Dược Giám nhận nhiệm vụ kiếm tiền bên ngoài, nói chúng ta phải thay hắn làm việc nên giờ muốn dạy dỗ hắn một chút!”

Lúc này, đám tạp dịch xung quanh nghe thấy tiếng cãi nhau, đã sớm tụ tập vây xem, cùng là cái dạng chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn.

“Ha ha, hắn nói thế thật hả? Dạy dỗ hắn!”

“Tôn sư huynh đừng cản, để bọn chúng diễn chút võ nghệ cho chúng ta mở mang tầm mắt một chút…”

“Sớm đã thấy tiểu tử kia không vừa mắt, suốt ngày ôm sách, giả vờ làm đệ tử tiên môn cái gì chứ?”

Nhất thời xung quanh ầm ĩ lên, có nhiều người hàng ngày thấy Phương Nguyên không vừa mắt to tiếng quát mắng.

“Hừ, hôm nay coi như ngươigặp may. Chúng ta đi!”

Tống Khôi thấy Tôn quản sự ra mặt, đành hừ lạnh một tiếng xoay người bỏ đi, thái độ khác xa mọi ngày.

“Sao đệ lại đắc tội bọn chúng?”

Tôn quản sự giải tán đám tạp dịch đứng xem náo nhiệt, có chút ngạc nhiên hỏi.

Phương Nguyên cau mày: “Ta cũng không biết, bọn chúng cố tình gây sự với ta?”

“Sau này đệ nên tránh xa bọn chúng ra. Chăm chỉ tu hành là đúng, đừng nên gây sự với bọn chúng làm gì!”

Tôn quản sự cũng nhíu mày, nhắc nhở Phương Nguyên một câu, lại bực tức nói: “Tên Tống Khôi đó càng ngày càng kỳ lạ. Bình thường trốn việc thì thôi, hôm nay lại còn định đánh người công khai. Thật rảnh rỗi. Có chút tài cán uống rượu ăn thủ lợn là hay lắm chắc?”

Vô duyên vô cớ xảy ra chuyện như vậy, trong lòng Phương Nguyên cũng thấy không thoải mái. Nhưng đúng như Tôn quản sự nói, hắn không tính nhiều chuyện.

Đối với hắn, tu hành thật tốt, sớm vào tiên môn mới là đúng đắn.

Ngày hôm đó, sau khi hoàn thành công việc Tôn quản sự giao cho, đầu tiên là dọn sạch cỏ bên đạo đài, hắn không vội đến Linh Thiện đường dùng bữa tối mà về phòng trước, định chờ người ta ăn xong thì mới đi, tránh đụng độ với mấy tên ác bá kia.

Tuy nhiên, khi hắn về phòng, nhất thời ngây người nhìn khung cảnh trước mắt.

Lúc ra ngoài đã khóa cửa thật kỹ, giờ cửa bị mở, khóa cũng gãy một bên.

Trong phòng vốn được quét dọn sạch sẽ giờ đã bị lật tung lên…

Phương Nguyên tức đỏ mắt, chạy thẳng đến bên giường lấy rương giấu dưới gầm ra. Hắn vừa mở nắp nhất thời cả người ngây ngốc. Linh thạch và luyện khí đan trong đó đã không cánh mà bay…

“Tống Khôi…”

Phương Nguyên gằn từng chữ qua kẽ răng.

Không cần suy nghĩ, chuyện này chắc chắn do Tống Khôi làm!

Một đám tạp dịch bọn họ, hôm nay cũng đi quét dọn đạo đài, đến bữa tối mới trở về, không thể nào làm chuyện này được. Chỉ có Tống Khôi bình thường chẳng bao giờ chịu làm việc, hơn nữa hôm nay sau khi lúc định đánh mình thì đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa. Lúc ấy mình còn cảm thấy có chút may mắn. Không ngờ rằng hắn ta lại quay về trước rồi trộm sạch tài nguyên mà mình đã tiết kiệm bao lâu nay…

Đều là tiền mà mình liều mạng tu hành mới kiếm được!

Một ngọn lửa giận từ tận đáy lòng Phương nguyên bùng lên, xông thẳng lên đỉnh. Phương Nguyên không chút nghĩ ngơi, xoay người chạy vọt ra cửa!

“Ha ha, không biết lúc thằng nhãi đó trở về sẽ biến thành cái dạng gì…”

“Giờ chúng ta coi như giàu rồi, đến tối vừa hay đi vui vẻ chút ha…”

Lúc này trong Linh Thiện đường, Tống Khôi và hai tên tạp dịch khác đang chụm đầu vào nhau xì xào bàn tán, thỉnh thoảng đắc ý cười to.

Tống Khôi ngồi xổm trên ghế, nhấp một hớp rượu, lắc đầu cảm khái: “Nếu tên đó biết điều, lão tử cần gì phải làm như vậy. Thật ra ta cũng quý hắn. Là người đàng hoàng nhưng lại quá bướng bỉnh. Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”

Đám đệ tử xung quanh không nghe rõ lời bọn họ nói chuyện, chỉ nhìn thấy điệu bộ cử chỉ của mấy người họ, biết ngay nhất định có người đã bị quấy phá.

“Tống Khôi…”

Ngay lúc này, bên ngoài Linh Thiện đường đột nhiên vang lên một tiếng hét, cánh cửa bị một cước đạp mở tung.

Phương Nguyên trầm mặc tựa như một ngọn núi lửa xuất hiện ngoài cửa, ánh mắt quét qua, gắt gao nhìn chằm chằm Tống Khôi, trong mắt hiện ra tơ máu, quát lên: “Vừa nãy ngươi vào phòng ta có phải không? Là ngươi đã trộm đồ của ta đúng không?”

“Ha ha ha ha…”

Hai tên tạp dịch bên cạnh Tống Khôi nghe thấy vậy, nhất thời cười phá lên.

Tống Khôi hừ lạnh một tiếng, uể oải nói: “Đừng có nói bậy, cho tới bây giờ mấy ông đây chưa từng đi trộm đồ của người khác…”

Vừa nói, gã vừa tung hứng viên luyện khí đan trong tay, trông cực kỳ khiêu khích.

“Ta… Ta giết ngươi!”

Phương Nguyên điên lên, hét to một tiếng rồi lao thẳng đến chỗ Tống Khôi.

“Hừ!”

Tống Khôi thấy vậy không hoảng sợ mà còn mừng thầm. Bất ngờ đứng lên, trong mắt ánh lên một tia hưng phấn tàn ác.

Hai người kia cũng đứng dậy theo. Một tên cầm bầu rượu, một tên xốc băng ghế lên, nhìn chằm chằm Phương Nguyên.

Đám tạp dịch trong phòng ăn đều cả kinh, rối rít nhường đường, ánh mắt mọi người đều hết sức kinh ngạc.

Không biết rốt cuộc đám người Tống Khôi kia làm gì mà lại khiến cái người bình thường chỉ biết thành thật đọc sách giờ lại tức giận như vậy!

Chỉ có điều, khi nhìn Phương Nguyên tay không xông đến thì mọi người đều thầm lắc đầu.

Trong đầu thầm nghĩ: Vị Phương sư đệ này đúng thật là, tay không tấc sắt, tu vi còn yếu. Sao có thể là đối thủ của ba tên kia chứ?

Sợ là sẽ phải chịu trận đòn lớn rồi!

Nhưng ngoài dự đoán, Phương Nguyên chạy lên mấy bước thì bất ngờ dừng lại. Tựa như nghĩ tới điều gì đó, vội xoay người chạy đến gian bếp sau Linh Thiện Đường. Ngay lúc chúng đệ tử tiên môn còn ngơ ngác không hiểu gì, đã thấy hắn quay lại, trong tay còn cầm theo hai con dao phay…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.