Phương Nguyên vô tình gặp được Vô Khuyết Kiếm Kinh nhưng hắn không rõ quyển sách này có phải do kiếm si ngàn năm trước để lại hay không. Tuy vậy, hắn vẫn hiểu được lý do Tiểu Lạt Tiêu kể cho hắn nghe chuyện của vị kiếm si kia. Nói trắng ra, nàng ta thấy bộ dạng điên cuồng luyện kiếm của hắn nên bị dọa sợ, đành hư hư thực thực kể cho mình nghe chuyện của vị kiếm sư kia để hắn tự cảnh tỉnh bản thân, chớ để tẩu hỏa nhập ma.
Hắn cũng biết tính cách mình trời sinh đã định, rất dễ sa vào si mê thứ gì đó. Khi trước học Đạo Nguyên Chân Giải cũng vậy, lúc mới bắt đầu học hắn cũng thấy mâu thuẫn vì bộ kinh văn kia vô cùng tối nghĩa kia. Sau đó, trong lòng nổi cơn điên, hắn bắt đầu điên cuồng nghiên cứu, giống như đang phân cao thấp với một con người khác trong chính mình vậy. Vì thế, hắn học Đạo Nguyên Chân Giải đến đẳng cấp khiến người người thán phục. Kì thực cũng một chín một mười điên cuồng như vị kiếm si kia.
Đúng là hắn nên kiềm chế lại.
Hồi nhỏ, hắn điên cuồng học Đạo Nguyên Chân Giải đến mức khiến thúc thúc thẩm thẩm không thể hiểu nổi. Họ thấy hắn không chăn trâu cũng không cày ruộng làm nông, tối ngày chỉ điên cuồng đọc sách. Trong cơn tức giận, hai người không cho hắn ăn cơm. Hắn cũng không nhớ tới việc phải ăn uống. Cuối cùng nhịn đói đúng ba ngày, bị ngất xỉu cạnh con sông bên ngoài thành. Nếu không phải Chu tiên sinh tìm được hắn, có lẽ hắn đã bị sói hoang ăn thịt mất rồi.
Lúc đó Chu tiên sinh đưa hắn về, nói với hắn. Cuồng ý là tốt nhưng không thể để sự nó khống chế thần trí.
Cứ tiếp tục như vậy, cái tốt hắn không học được mà ngược lại có thể bị sự điên cuồng kia làm hao tổn hết tinh huyết.
Vì vậy, kể từ lúc đó, hắn bắt đầu học cách khắc chế sự cuồng học của chính mình.
Bây giờ học kiếm đạo, nhất thời quên suy xét, thế mà hắn lại rơi vào loại sự điên dại ấy lần nữa… Điều này khiến hắn có chút lo sợ.
Quả thật nên kiềm chế lại. Đạo Nguyên Chân Giải hay học kiếm đều không phải là chuyện một sớm một chiều vcos thể học được. Tự khiến bản thân mệt đến chết cũng không có cách nào tu luyện hết tất cả kiếm thức trong Lôi Đình Phích Lịch Phách Tuyệt Cửu Thiên Kiếm đạt đến cảnh giới hoàn mỹ, lại càng không có khả năng trong thời gian ngắn áp dụng hết đạo lý trong Vô Khuyết Kiếm Kinh quyển thứ nhất vào kiếm đạo. Vậy thì cần gì phải nóng vội?
Muốn lên núi cao không phải trèo một cái là được.
Thả lỏng tâm trí, từ từ luyện tập kiên trì bền bỉ. Như vậy mới có lợi cho bản thân…
Nhờ có ý niệm này, hắn tập trung hết tinh lực của bản thân tiếp tục tu hành.
Trong thời gian này, tu vi của hắn đã sớm tiến bộ không ít. Hôm nay hắn đột nhiên đã đạt tới tầng thứ hai của Luyện Khí đỉnh phong.
Chuyện tu hành, vốn là một kiểu quan hệ tương hỗ lẫn nhau. Trong thời gian hắn khổ luyện kiếm pháp, thoạt nhìn giống như đang lười biếng tu hành nhưng thực ra nhờ có phương thức này khiến tu luyện thân pháp lực ngày càng tinh khiết hơn.
Dù hắn không chủ động đi đột phá nhưng tu vi bản thân đã có dấu hiệu sắp vượt cấp.
“Nếu muốn đạt tới cảnh giới đỉnh phong thì phải mượn tài nguyên, thậm chí là đan dược mới đột phá vượt cấp được, trong lòng có cảm giác lo lắng bất an. Ta khổ luyện kiếm pháp nhưng căn cơ của bản thân lại vững vàng hơn chút ít…”
Phương Nguyên thầm nghĩ: “Trước kia, ta đã định đi mượn tài nguyên để trùng kích lên tầng thứ ba Luyện Khí. Nhưng giờ thì không cần!”
Nghĩ như vậy, hắn dùng một ngày để hòa hoãn, điều chỉnh tâm tư. Đến chiều ngày hôm sau, trạng thái được điều chỉnh đạt đến mức tốt nhất, bắt đầu trùng kích ngưỡng cửa giữa tầng thứ hai và tầng thứ ba Luyện Khí. Kết quả thuận lợi ngoài dự đoán, hắn đã chuẩn bị trong lúc tu luyện sẽ dùng luyện khí đan nhưng trên thực tế không cần dùng đến, hắn chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp, tiến vào trong cảnh giới cao hơn!
Nhất thời, kỳ kinh bát mạch nhiệt lưu cuồn cuộn, một đạo pháp lực bay thẳng trên đỉnh đầu khiến cả người hắn choáng váng.
Thời gian uống cạn chung trà qua đi, hắn thu hồi pháp lực, cẩn thận cảm nhận biến hóa trong cơ thể.
Hắn cảm thấy pháp lực mạnh mẽ hơn rất nhiều so với trước kia. Rõ rệt hơn là trước đây lúc tu luyện, luôn có một loại cảm giác sắp đạt tới cực hạn nhưng không có cách nào giải phóng nó ra. Bây giờ giống như mở miệng nắp, cực hạn còn cao hơn…
“Đây chính là Luyện Khí tầng thứ ba sao?”
“Thất chi tang du, thu chi đông du. Chẳng lẽ chính là chỉ đạo lý này?”
Phương Nguyên cười khổ: “Ta khổ cực luyện kiếm đạo không đạt hiệu quả như tưởng tượng. Tu vi vậy mà tăng lên rất nhiều. Hơn nữa, không dùng đan dược, linh thạch tới phụ tá vượt cấp. Pháp lực cũng tự tăng lên. Đây chính là trạng thái lý tưởng nhất sao?”
Nghĩ lại lúc vừa bắt đầu vào tiên môn, ước muốn trong mơ của hắn là tu luyện được Luyện Khí tầng thứ ba. Bây giờ đạt được, trong lòng cảm thấy khó tin. Hắn âm thầm phỏng đoán: “Thời điểm vào tiên môn là chuẩn bị. Trước kia Tôn quản sự nhắc nhở một câu. Tạp dịch vào tiên môn, mấy trăm năm nay chưa từng có. Xem ra sự tình bên trong không đơn giản. Ta cũng nên đi tìm hiểu một phen!”
Nghĩ xong liền đứng dậy tắm rửa một cái, thay quần áo, thoải mái nhẹ nhàng ra cửa, đi tìm Tôn quản sự hỏi chuyện.
Hắn định tạm thời quên kiếm đạo. Tốt là nghe Tôn quản sự lải nhải…
“Ai nha, Phương sư đệ. Đệ rốt cuộc cũng tới rồi.”
Tôn quản sự nhìn thấy Phương Nguyên chủ động đến nhà vừa mừng vừa sợ. Đang tự rót tự uống, y lập tức lấy chén rót rượu, mang nửa cân thịt heo lên. Nhìn mặt Phương Nguyên gầy đi trông thấy, y thở dài nói: “Thời gian này đệ luyện kiếm như người điên. Kiếm sĩ ta gặp qua không ít nhưng điên cuồng luyện tập như vậy cũng không có mấy ai. Đệ biết không, ta đứng từ xa nhìn người mấy lần. Vẻ mặt sát khí đùng đùng quả thật dọa người. Bây giờ Ngọc Phong Nhai của chúng ta đều truyền miệng nói đệ điên cuồng luyện kiếm để đi giết người, dọa Tống Khôi dạo này không dám ra khỏi cửa!”
“Ha ha, gần đây chẳng qua ta có thỉnh giáo chút kiếm pháp của Lăng tiên tử. Mấy ngày chăm chỉ luyện tập, bây giờ có chút thành tựu, ra ngoài thư giãn một chút. Dạo này Tôn sư huynh cũng không gọi ta tới điểm danh, tiên môn gần đây không có việc gì sao?”
Phương Nguyên uống một chén rượu, mở miệng cười hỏi.
“Vẫn là mấy việc lặt vặt kia thôi. Thêm người cũng không nhiều, thiếu người cũng không ít.”
Tôn quản sự cười nói: “Đệ không cần quan tâm những chuyện này, chuyên tâm tu hành quan trọng. Dù sao sau khi đệ truy đuổi Tống Khôi, những tên lười biếng kia cũng không dám làm loạn. Ta nói sắp xếp cho đệ tu sửa hoang điện, bọn họ cũng không dám nói nhiều!”
“Thì ra là vậy. Chén rượu này, đa tạ Tôn sư huynh!”
“Ha ha, huynh đệ một nhà, không nói chuyện hai nhà!”
Tôn quản sự cười lớn uống cạn chén rượu, thấp giọng hỏi: “Phương sư đệ bây giờ là tu vi gì rồi?”
Phương Nguyên trầm ngâm một lát, tay dùng pháp lực chạm nhẹ lên bầu rượu. Rượu trong bình chớp mắt biến thành mũi tên, bay thẳng ra khỏi bình, lượn ba vòng trên không trung rồi bay vào chén rượu của Tôn quản sự, cuối cùng đổ đầy chén. Rượu có hơi tràn ra ngoài, sau đó dừng lại, nửa phần không hề dao động...
Tôn quản sự ngây người, khiếp sợ nhìn qua Phương Nguyên: “Luyện Khí tầng thứ ba?”
Phương Nguyên cười nói: “Vừa vặn mới đột phá!”
“Từ lúc đệ vào, cũng chỉ nửa năm...”
Tôn quản sự không ngừng kinh ngạc, khó tin nhìn Phương Nguyên.
“Ta cũng chẳng biết tại sao, chỉ cảm thấy tu hành thật ra không có khó như vậy!”
Phương Nguyên cười nói: “Kỳ thật lần này tới, muốn thỉnh giáo Tôn sư huynh một chút. Quy tắc bái nhập tiên môn đối với tạp dịch được quyết định thế nào? Đạt đến Luyện Khí tầng thứ ba là được hay còn gì khác nữa?”
Tôn quản sự nghe xong bất đắc dĩ lắc đầu: “Sao bây giờ đệ lại hỏi điều đó?”
Phương Nguyên cười khổ nói: “Trước kia tu vi chưa tới, có hỏi cũng vô dụng, lại càng sốt ruột, ngược lại ảnh hưởng đến tu hành!”
“Cũng đúng. Đệ chờ một chút!”
Tôn quản sự cầm vặt áo lau qua trên mặt một hồi, chạy tới mở tủ đầu giường. Không biết bao lâu sau lấy ra quyển sách cũ đã ố vàng, lau mồ hôi, nói: “Một tháng trước ta đặc biệt tìm trong thư các, chính là chuẩn bị cho đệ. Bên trong có nói rõ. Đệ tự mình xem đi!”
Phương Nguyên nhận lấy, cẩn thận mở ra, không lâu sau tìm được nội dung phù hợp, xem thật kỹ.
“Thì ra là như vậy...”
Vẻ mặt chăm chú, lặng lẽ gật đầu.
Trong Luật Bộ này, đối với đệ tử tạp dịch thăng tiến lên thành đệ tử tiên môn quả nhiên có quy tắc rõ ràng. Hơn một trăm năm trước, bây giờ mọi người không nhớ rõ nữa. Bên trong có nói rất rõ, đệ tử tạp dịch muốn vào tiên môn có hai loại cách.
Hoặc là trước mười bảy tuổi tu luyện viên mãn cảnh giới Luyện Khí tầng tầng thứ ba, sau đó đến chỗ của tiên môn Truyền Đạo trưởng lão báo cáo. Truyện Đạo trưởng lão sẽ tự mình kiểm nghiệm cốt linh đệ tử tiên môn. Trong thời gian tu hành, thân thế sạch sẽ có thể được liệt vào hàng đệ tử tiên môn.
Cách khác chính là đệ tử tạp dịch trước mười bảy tuổi, sau khi đạt đến Luyện Khí tầng thứ ba có thể tham gia thí luyện Tiểu Trúc Phong. Nếu có thể thành công, dù Luyện Khí tầng thứ ba chưa mãn cấp thì cũng có thể liệt vào hàng đệ tử tiên môn.
Cách trước chỉ coi trọng tu vi. Cách sau tuổi tác thoải mái nhưng lại khó hơn nhiều.
“Đệ chọn thế nào?”
Tôn quản sự ân cần nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên cũng suy nghĩ kỹ càng, nói: “Quy tắc của tiên môn quả nhiên cân nhắc nhiều mặt. Cách thứ hai thật ra cân nhắc đến thời gian tu hành của tạp dịch ít, tài nguyên ít, tốc độ tu hành chậm như kiến bò nên mới đặt ra. Nếu như lúc mười bảy tuổi chưa luyện tới viên mãn Luyện Khí tầng thứ ba, chứng minh bản thân chưa từng lười biếng, một lòng hướng đạo. Nhưng cũng có thể thử Thí Luyện Chi Kiều, dùng thực lực nói chuyện. Nếu thông qua thì có thể được vào tiên môn. Nhưng trong này cũng nói rất rõ, Thí Luyện Chi Kiều kia hung hiểm rất nhiều, khắp nơi huyền cơ, mỗi bước đều là cạm bẫy. Nếu không qua được thì có thể nguy hiểm tính mạng!”
“Mà bây giờ ta mới vừa tròn mười sáu tuổi, vẫn còn thời gian!”
Phương Nguyên tính toán một phen, nói: “Trong tiên môn có một thuyết pháp, Luyện Khí tầng thứ ba đạt đến đại viên mãn cần thời gian gần gấp ba lần Luyện Khí tầng thứ hai. Ta đột phá Luyện Khí tầng thứ hai lên Luyện Khí tầng thứ hai viên mãn, cách nhau chừng bốn tháng. Nhưng trong bốn tháng này có một thời gian khá dài ta luyện kiếm, bỏ bê tu hành. Nói cách khác, ta nếu chăm chỉ tu hành, thời gian đạt tới Luyện Khí tầng ba đại viên mãn cùng lắm cũng chỉ khoảng mười tháng. Vậy là đủ...”
Nói đến đây, hắn nhìn về phía Tôn quản sự, nói: “Cách thứ nhất vẫn an toàn với ta hơn.”