Đại Kiếp Chủ

Chương 113: Chương 113: Nhốt vào yêu trận (2)




“Ồ? Đã như vậy, tất cả binh giáp nghe lệnh, nhanh chóng vây núi, không được buông tha bất kỳ con yêu thú nào!”

Kỳ tướng quân vừa nghe thấy là do con trai mình ra lệnh thì liền vội vàng hạ lệnh, điều binh khiển tướng.

Các tướng sĩ dưới trướng vừa nghe thấy liền sợ hãi, nghĩ thầm chỉ có một nghìn giáp sĩ thì làm sao vây núi đây?

Nhưng phía trên có lệnh phát xuống, cũng chỉ đành làm theo, nhao nhao chạy về khắp bốn phía, có thể vây bao nhiêu liền vây bấy nhiêu.

“Điều khiển tất cả dã thú trong núi sao...”

Phương Nguyên vừa nghe, vừa suy nghĩ trong lòng: “Trên đời này lại có yêu ma ngốc như vậy?”

Thông qua hành động lao lên núi của bọn người Kỳ Khiếu Phong, cộng thêm quan sát của hắn, hắn đã mơ hồ suy đoán ra một chút gì đó...

Thời gian dần trôi qua, ánh mắt của hắn lại càng thâm trầm thêm!

“Là...”

Đột nhiên hắn ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía đỉnh núi.

Cũng chính vào lúc này, chỉ trong một thoáng, đột nhiên tình thế trên đỉnh núi đảo ngược hoàn toàn.

Lúc này đám người Kỳ Khiếu Phong đã lên đến đỉnh núi, đã dàn trận sẵn sàng đón địch, tìm con yêu ma làm loạn kia, thế nhưng đột nhiên cảnh vật chung quanh thay đổi, không biết từ đâu xuất hiện những đám khói đen cuồn cuộn, ở trong những đám khói đen ẩn chứa rất nhiều yêu thú có gương mặt dữ tợn, ánh mắt đỏ như máu, vọt lên từ khắp bốn phương tám hướng, thanh âm gào thét chấn động, làm cho cả núi rừng phải rung chuyển!

“Không tốt... Làm sao mà nơi này lại có yêu trận?”

Cả đám người Kỳ Khiếu Phong đều cực kỳ kinh hãi, thế cục hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của bọn hắn.

“Chớ hoảng sợ chớ loạn, trước tiên cứ đánh lui yêu thú rồi nói sau...”

Rõ ràng là Kỳ Khiếu Phong dự liệu chưa đủ, thế nhưng vẫn còn tỉnh táo, hét lớn một tiếng.

Cũng ngay tại lúc tiếng hét của hắn vang lên, yêu thú xung quanh cũng đã lao ra, thậm chí còn đáng sợ hơn những con yêu thú mà bọn họ gặp phải trong rừng, từng con dữ tợn hung ác, mạnh mẽ đáng sợ. Kỳ Khiếu Phong điều khiển phi kiếm bay lên, chém một con yêu thú vọt tới phía trước thành hai nửa, thế nhưng cũng ngay lúc đó, hắn cảm thấy phía sau lưng mát lạnh, lại có một con yêu thú khác thừa cơ tiến đến gần người, dùng móng vuốt xé rách một vết thương sâu gần thấy xương ở phía sau lưng hắn. Đau đớn làm cho Kỳ Khiếu Phong gào lên một tiếng đau đớn, bước chân lảo đảo.

“Kỳ... Kỳ sư huynh... Tiểu Thanh Mộng Thuật!”

Ngô Thanh thấy thế, kinh hãi, vội vàng muốn thi triển Tiểu Thanh Mộng Thuật, đánh lui yêu thú.

Nhưng một thức pháp thuật này còn chưa kịp thi triển ra, phía đối diện liền vọt tới một luồng khói đen, dọa cho nàng kinh hãi lui lại, pháp thuật bị phá. Mấy con yêu thú chung quanh lại lao tới, nàng ta sợ hãi vội vàng dùng một lá bùa mới miễn cưỡng bảo vệ tính mệnh.

Tình huống của những người khác cũng không tốt hơn là bao, tên đệ tử Hồng Đào đến từ Thanh Phong Thi Xã hét lớn một tiếng, chợt thi triển Âm Dương Ngự Thần Quyết, phía trước người liền biến ra một tôn kim thân ảo ảnh, hai tay mở ra, ôm chặt lấy một con hùng quái (gấu) đang lao đến phía hắn, sau đó hắn cấp tốc sử dụng một tờ Tinh Hỏa Kim Kiếm Phù, biến thành một bóng lửa lao tới con hùng quái kia, nhưng con hùng quái kia lực lớn vô cùng, vậy mà lại có thể mạnh mẽ giãy dụa làm nát tan kim thân kia, tiếp tục xông về phía trước.

“Rắc rắc...”

Tinh Hỏa Kim Kiếm Phù đánh vào đầu vai của hùng quái, tạo ra một cái lỗ máu, nhưng hùng quái kia cũng dùng một móng vuốt đập vào ngực Hồng Đào, cũng không biết là đã đập gãy bao nhiêu cái xương sườn của hắn. Hắn lập tức phun ra máu tươi, bay ra ngoài như một cái túi rách vậy...

Vị đệ tử tiên môn tên là Lữ Trúc đi theo Tiểu Kiều kia cầm trong tay Huyền Băng Tiễn, một phát Huyền Băng Tiễn được bắn về phía trước, nhưng do quá gấp nên pháp lực chưa được đưa vào đầy đủ, uy lực của Huyền Băng Tiễn có hạn, mặc dù biến một nửa con hổ yêu thành một khối băng, thế nhưng con hổ yêu kia vẫn dựa thế vọt tới trước người hắn, mở to miệng cắn một cái, cánh tay của vị đệ tử tiên môn này liền mất đi hơn phân nửa…

“Nhanh, mau lui lại...”

Có một vị đệ tử tiên môn giật mình, vội vàng muốn lùi khỏi núi, nhưng một luồng khói đen cắt ngang mặt đất đánh tới, vị đệ tử tiên môn này vội vàng lăn mình một cái né ra ngoài, nào có ngờ tới, dưới tình thế cấp bách, cộng thêm thôi diễn về biến hóa của trận pháp chưa đủ chính xác, lăn một cái ra ngoài, vốn nên trực tiếp tiến vào được sinh môn, chạy thoát ra ngoài, vậy mà lại vọt tới trước tử môn, kêu thảm một tiếng, lập tức bị chia năm xẻ bảy...

Cũng vào ngay lúc đó, mấy vị đệ tử ban nãy vẫn còn quyết tiến không lùi, thế không thể ngăn, giờ đây đều đã tan đàn xẻ nghé, quân lính tan rã hết rồi.

Thương thì thương, chết thì chết, đều chán nản ngã xuống đất, giống như là thịt cá trên bàn trước mặt yêu thú.

“Chúng ta trúng kế...”

Sắc mặt của Tiểu Kiều sư muội cũng đột nhiên thay đổi, liều mạng sử dụng một chiếc khăn tay viền tím, bay lên trên không trung hóa thành một cái lồng hơi mờ, bảo vệ tất cả mấy người các nàng ở bên trong, lúc này mới miễn cưỡng bảo vệ tính mạng...

“Ha ha, bản tôn đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được mấy con mồi tốt...”

Trong khói đen, chợt vang lên một âm thanh chói tai, khói đen xung quanh lại biến đổi, hóa thành hình dáng một người.

“Ngươi... Đến tột cùng thì ngươi là yêu ma phương nào? Chúng ta chính là đệ tử của Thanh Dương tông, ngươi dám gây bất lợi cho chúng ta sao?”

Tiểu Kiều sư muội cắn chặt răng, nhìn thẳng người do khói đen tạo ra kia, nghiêm nghị quát lên.

“Bản tôn cần gì biết các ngươi là đệ tử của môn phái nào? Dùng tinh lực của các ngươi luyện bảo ấn, sau đó lại bỏ chạy, ai có thể tìm được ta?”

Luồng khói đen kia đắc ý cười một tiếng quái dị, bay lên phía trên đỉnh núi, xoay chuyển xung quanh, tựa hồ đang suy nghĩ nên đánh vỡ cái lồng phòng ngự kia như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.