Đại Kiếp Chủ

Chương 192: Chương 192: Quan Ngạo (1)




“Phương Nguyên sư huynh, ngươi chẳng lẽ muốn phân những pháp khí này cho các sư huynh đệ ư?”

Phương Nguyên bỗng nhiên giở một chiêu sư tử ngoạm như vậy, mặc dù vị đệ tử chấp chưởng Pháp Khí các kia không vui trong lòng, nhưng cũng chỉ có thể vẻ mặt đau khổ đáp ứng hắn.

Dù sao Phương Nguyên bây giờ tại Tiểu Trúc phong có thể nói là quyền cao chức trọng, không phải là người mà mình có thể đắc tội.

Nếu như làm cho đại đệ tử không vui, hắn thậm chí có thể trực tiếp bãi miễn chức vụ chấp dịch của mình.

Trong khi đó, Tiểu Kiều sư muội lại không chú ý đến những chuyện này. Phi hành pháp khí mặc dù là pháp bảo bảo mệnh, nhưng một người dùng được một kiện là nhiều nhất, có nhiều cũng vô dụng, nàng rất nhanh liền nghĩ ra dụng ý của Phương Nguyên...

Phương Nguyên nhẹ gật đầu, nói: “Để có thêm mấy phần nắm chắc trong lúc thí luyện, mấy ngày nay ta đã hảo hảo thôi diễn một phen, nghĩ ra được mấy phương pháp. Phương pháp đầu tiên trong số đó chính là chuẩn bị thêm một số biện pháp bảo mệnh, pháp bảo phi hành tất nhiên là không thể thiếu được!”

Tiểu Kiều sư muội không nói thêm gì, chỉ thở dài nói: “Nghe nói trong Ma Tức hồ, pháp bảo phi hành không hữu dụng lắm, nhưng giữ lại cũng tốt!”

Sau đó nàng liền nghĩ tới một chuyện: “Trong số nhiều phi hành pháp khí như vậy, không biết ngươi muốn lựa chọn thứ nào?”

Phương Nguyên nghe nàng hỏi vậy thì chỉ cười cười, nói: “Ta tự có an bài!”

Sau khi làm xong những chuyện này, hắn giống như mới yên tâm trong lòng, trực tiếp bay đến một mảnh núi hoang dã cốc nằm ở phía Đông Nam của Tiểu Trúc phong.

Ở chỗ này có một sơn cốc to lớn, thuộc quyền chấp chưởng của Sơn Hà viện. Trong đó có các khối cự thạch chồng lên nhau, có đệ tử mặc tiên bào vung vẩy trận kỳ chỉ điểm, cũng có vô số khổ dịch vác lên các khối cự thạch, dựng lên đủ loại trận pháp. Tiểu Kiều sư muội cũng có biết, chỗ này là nơi đệ tử của Sơn Hà viện – nơi chuyên nghiên cứu pháp trận cho Thanh Dương tông, thôi diễn uy lực và hiệu quả của các thức pháp trận...

“Ngươi tới nơi này để làm gì?”

Nàng hơi kinh ngạc nói: “Các thiên tài Trận Đạo đỉnh tiêm trong Sơn Hà viện đều đã bị tứ phong khác cướp đi rồi...”

“Ta không cần tìm thiên tài Trận đạo...”

Phương Nguyên chỉ cười cười, ánh mắt nhìn về một nơi nào đó: “Ta tới đây tìm người kia...”

Tiểu Kiều sư muội lần theo ánh mắt của hắn nhìn sang, sau đó lập tức nao nao.

Ở phía dưới, nàng nhìn thấy một tráng hán khác hẳn thường nhân, bộ dạng khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, thế nhưng lại có một chòm râu thô kệch, dáng người cũng cường tráng đến cực điểm, cao hơn nửa đoạn so với người bình thường. Khi hắn đứng trong đám người, quả thực to cao giống như cột nhà, hơn nữa lực lượng cũng lớn vô cùng. Những tạp dịch khác cần hơn mười người mới có thể mang nổi cự thạch, bản thân hắn một tay vác lấy, cười ha hả bước đi như bay, đi mấy bước liền tới nơi, sau đó hai tay giơ cao, vững vàng dựng lên...

“Một thân man lực này cũng không tệ, nhưng tu vi cũng hơi thấp một chút a...”

Tiểu Kiều sư muội hồ nghi nhìn hắn vài lần, kinh ngạc nói: “Ngươi tìm hắn để làm gì?”

“Hắn tên là Quan Ngạo, đã từng là đệ tử của Tử Vân phong. Nghe nói khi hắn còn bé, một vị trưởng lão của Tử Vân phong thấy hắn căn cốt không tệ nên đặc biệt mang về Thanh Dương tông. Có điều về sau lại phát hiện hắn tuy có một thân man lực trời sinh, thế nhưng đầu óc có hơi đần độn, lĩnh ngộ không được những phương pháp tu hành thâm thuý huyền ảo kia. Hắn tu hành nhiều năm cũng chỉ miễn cưỡng tu luyện đến tu vi Luyện Khí tầng sáu, từ đó về sau khó có thể tiến thêm, gần như không có chút nào hy vọng nào trong việc đột phá Luyện Khí tầng bảy. Về sau lại bởi vì chọc giận chân truyền đại đệ tử của Tử Vân phong, không cách nào tiếp tục ở lại trên núi, đành phải đến Sơn Hà cốc này tới làm chút việc vặt nặng nề, kiếm lời mấy phần linh thạch tài nguyên, miễn cưỡng sống cho qua ngày...”

Phương Nguyên vừa đi xuống núi, vừa nói với Tiểu Kiều sư muội: “Trước đó tu vi của ta tiến bộ hơi chậm, nên ta thường đến Sơn Hà viện học tập trận thuật chi đạo. Cũng chính tại lúc đó, ta đã quen biết tên đại ngốc này. Chuyện này ta vẫn ghi tạc trong lòng, lần này đúng dịp tới tìm hắn hỗ trợ!”

“Hắn có thể giúp đỡ chúng ta cái gì?”

Tiểu Kiều sư muội hơi kinh ngạc, nhịn không được mà nói: “Trời sinh man lực là câu chuyện buồn cười nhất trong tiên môn. Người có tu vi Luyện Khí tầng bảy có thể dễ dàng làm được tất cả sự tình mà hắn có thể làm được, tu vi không tăng lên được, vậy thì con đường tu hành liền đoạn tuyệt. Đừng thấy hắn vóc dáng cao lớn, khí lực đều đủ, nếu như hai người chúng ta giao đấu, ta không cần mười chiêu cũng có thể nhẹ nhàng lấy đi tính mạng của hắn...”

“Ngươi nhàn rỗi không có chuyện gì, đi lấy tính mạng của người ta để làm gì?”

Phương Nguyên bất đắc dĩ cười một câu, sau đó lên tiếng chào hỏi một vị đệ tử Sơn Hà viện đang vung vẩy trận kỳ.

“Phương sư huynh, sao ngươi lại rảnh rỗi tới đây chơi vậy?”

Vị đệ tử Sơn Hà viện kia nhìn thấy Phương Nguyên thì vừa mừng vừa sợ, vội vàng ném đi công việc trong tay để chạy tới. Trước đó Phương Nguyên thường xuyên đến Sơn Hà viện bọn hắn để dự thính, cũng xem như quen mặt với bọn hắn. Mặc dù trước đó tất cả mọi người đều không có ấn tượng đặc biệt gì với Phương Nguyên, nhưng sau này nghe nói Phương Nguyên thế mà nhất phi trùng thiên, đã trở thành đại đệ tử chân truyền của Tiểu Trúc phong, mọi người theo đó đều thay đổi cách nhìn đối với hắn.

Lúc này gặp lại, tất nhiên là nhiệt tình đến cực điểm.

“Lý sư huynh hữu lễ, ta tới đây tìm Quan Ngạo sư huynh...”

Phương Nguyên cười cười, khách khách khí khí trả lời một câu.

“Ôi Phương Nguyên đại sư huynh của ta, ngươi đừng có gọi ta là sư huynh, ngươi làm vậy khiến ta tổn thọ đó...”

Vị đệ tử Sơn Hà viện kia vội vàng liên tục xin tha, sau đó quay đầu kêu lên: “Quan đồ đần, ngươi xem ai tới tìm ngươi đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.