Mãi đến ngày hôm sau, Phương Nguyên vẫn còn thấy căm phẫn bất bình.
Rốt cuộc Chu Thanh Việt kia có chuyện gì?
Hồi còn ở thành Thái Nhạc mình cũng không nhiều lời với y. Tại sao y cứ muốn ngáng chân cho mình?
Ban đầu ở Tiểu Trúc Phong, mình cá cược thắng y mấy viên linh thạch, nhưng là vì y lăng mạ chọc giận mình. Nếu tên đó thật sự không cam lòng, đến tìm mình đòi mấy viên linh thạch cũng được thôi, mình cũng bằng lòng trả. Chu Thanh Việt hẳn phải hiểu điều này chứ. Tại sao gã nhất định lén lút chơi xỏ mình, lại còn làm cái trò vặt vãnh như bỏ tiền thuê người gây khó dễ cho mình chứ?
Theo lời Tống Khôi nói thì cơ bản là y thật sự muốn đánh gãy hai chân mình mà…
Nếu gãy hai chân, đừng nói là tu hành, đến sinh hoạt hàng ngày cũng khó khăn, càng không nói đến mục tiêu bái nhập tiên môn của bản thân!
Chuyện này khiến hắn rùng mình, càng nghĩ càng sợ.
Đây chỉ đơn giản là muốn tuyệt đường lui của mình mà!
Nếu không phải Tống Khôi tiếng xấu đồn xa nhưng thật ra chỉ là một kẻ vô dụng chuyên bắt nạt kẻ yếu. Nếu không phải lúc ở cạnh đạo đài, ba người Tống Khôi đánh giá thấp tu vi của mình để mình chạy mất, không biết bây giờ mình đã biến thành bộ dạng khốn khổ gì nữa?
Điều đáng sợ hơn là vừa nghĩ đến có người âm thầm chằm chằm theo dõi mình, Phương Nguyên đột nhiên thấy rùng mình.
Lần này mình tránh được nhưng lần khác thì sao?
Liệu lần sau gã có tự mình ra tay mai phục mình không?
Nếu hắn tìm chúng đệ tử tiên môn đến làm khó mình thì sao?
Mình sẽ gặp may mắn như lần này chứ?
Quan trọng nhất là bây giờ mình không thể đối phó được với hắn.
Chưa nói đến một bên là đệ tử tạp dịch, một lại là đệ tử tiên môn, thân phận khác biệt. Không thể tố cáo gã, mà dù có đi tố cáo thì gã sẽ chối sạch hoàn toàn. Nhất định Tống Khôi sẽ không dám làm chứng. Mình cũng không thể lấy dao kề cổ gã ngay trước mặt các trưởng lão?
“Không thể thiếu thuật phòng thân. Xem ra ngoài việc tu hành cũng nên học chút thuật phòng thân rồi. Linh Hỏa quyết dùng để đối phó với Tống Khôi cũng có tác dụng nhưng uy lực lại có hạn. Nếu dùng để đối phó chúng đệ tử tiên môn thì hoàn toàn không có chút lợi thế nào hết…”
Một ý niệm lóe lên trong lòng Phương Nguyên khiến hắn không thể kiềm chế được.
Dù vậy, cuộc sống của hắn ở Tạp Vụ Giám cũng khởi sắc rất nhiều. Chuyện hắn cầm hai con dao phay đuổi giết Tống Khôi đã truyền khắp Tạp Vụ Giám. Đám người tạp dịch thấy hắn cũng đều trở nên khách khí hơn. Tống Khôi cũng chẳng có gan bẩm báo chuyện này lên trên. Dù sao gã cũng đã thừa nhận trộm tiền của Phương Nguyên, nếu đi vạch trần, so với Phương Nguyên có khi gã lại xui xẻo.
Đương nhiên, ngoại trừ chuyện này ra, còn có một chuyện tốt.
Có thêm hai khối linh thạch kia vào trong túi, trong thời gian ngắn hắn không cần phải đi đến Linh Dược Giám nhận nhiệm vụ nữa.
Hơn mười ngày liên tiếp, Phương Nguyên không hề ra ngoài. Trừ việc quét dọn ở Trường Minh Điện ra thì hắn đều trong phòng tu luyện. Hôm nay, hắn có một cảm giác thúc giục, chỉ tự mình nắm bắt thời gian tăng tu vi thì mới có thể thoát khỏi cảnh này!
Đáng tiếc, đây chỉ là ảo tưởng.
Dẫu sao bọn họ chỉ là tạp dịch, dù có tu hành thì trong thời gian ngắn cũng không có thay thay đổi gì lớn.
Thứ nhất, hiện giờ tu vi của hắn đang đạt đến giữa Luyện Khí tầng thứ hai và Luyện Khí tầng thứ ba, không dễ dàng đột phá như vậy.
Hơn nữa, dù có đột phá thì thực lực của hắn cũng không tăng lên bao nhiêu…
Một là hắn không hiểu pháp thuật. Hai là hắn không biết võ. Dù có pháp lực cũng không phát huy được mấy phần uy lực. Giống như hắn và Tống Khôi vậy, mặc dù một người đạt ngưỡng Luyện khí Tầng thứ hai, còn người kia là Luyện Khí tầng thứ ba nhưng khi đánh nhau thì lại không khác người thường là mấy…
Với pháp lực này, bọn hắn nhiều nhất chỉ tính là mạnh và nhanh hơn người thường thôi.
Mười mấy ngày này, cứ nghĩ Tống Khôi sẽ đến trả thù hay Chu Thanh Việt xuất chiêu gì đó, không ngờ người đến lại là Tiểu Lạt Tiêu.
Vị này là thân là tổng quản Linh Dược Giám, vậy mà lại đến Tạp Vụ Giám. Trước ánh mắt khiếp sợ của đám tạp dịch, nàng ra chân đạp một cước mở tung cửa phòng Phương Nguyên, nổi giận đùng đùng, lao vào đập bàn một cái: “Tại sao dạo này ngươi không đi nhận nhiệm vụ?”
Phương Nguyên sợ hết hồn, thấy Tiểu Lạt Tiêu mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Dạo này ta không thiếu tiền!”
Tểu Lạt Tiêu tức giận nói: “Vậy đến tìm ta đánh cờ cũng được!”
Phương Nguyên không biết nói gì, nghĩ thầm: “Trước đây không phải vì nhận nhiệm vụ thì ta cũng không muốn dây dưa với ngươi, huống hồ là bây giờ?”
Có điều nhìn vẻ tức giận trên khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Lạt Tiêu, hắn không dám nói thật mà chỉ bảo: “Hôm khác. Hôm khác lại chơi!”
“Không được!”
Tiểu Lạt Tiêu lại đập bàn, lấy một hộp lục bảo ngọc từ túi tiền bên hông ra, vẫy vẫy Phương Nguyên rồi mang bàn cờ ra, cười: “Gần đây ngứa tay,trước tiên ngươi cùng ta chơi mấy ván…”
Phương Nguyên nhất thời bó tay: “Lăng sư tỷ, gần đây ta thật sự không có tâm trạng!”
Tiểu Lạt Tiêu bị chọc tức, không nhịn được nắm chặt roi da giắt bên hông, căm phẫn nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên dứt khoát quay đầu qua chỗ khác, đối mặt với bức tường không nói một lời, muốn đánh thì đánh…
Tiểu Lạt Tiêu tức giận nhưng không nghĩ ra được cách nào. Trước kia nàng uy hiếp Phương Nguyên, động một chút là lôi chuyện trừ bớtluyện khí đan ra dọa. Nhưng hôm nay Phương Nguyên lại không đến chỗ nàng lĩnh phù chiếu, chiêu này không dùng được nữa rồi. Vả lại lâu nay, Phương Nguyên cũng thăm dò tính tình nàng, ngoài miệng uy hiếp nhưng thực tế cũng không bớt xén thật. Chiêu trò này đã sớm vô dụng với hắn. Phải nghĩ cách khác dụ hắn mới được…
Trong lòng chợt nảy ra ý nghĩ, cố ý kéo dài, nói: “Ngươi không chịu chơi cờ với ta, nhưng lâu nay ta cũng biết ngươi rất nỗ lực, một lòng muốn tăng tu vi, trở thành đệ tử tiên môn chân chính. Nhưng tiên môn đâu có dễ vào như vậy, ngươi nghĩ chỉ cần chăm chỉ luyện tăng tu vi là đủ? Có rất nhiều thứ phải học, nào là đan lý, trận pháp, khí vật, phù triện. Có thứ nào không cần phải chăm chỉ luyện tập. Bây giờ các đệ tử tiên môn khác đã học xong từ sớm rồi…”
Phương Nguyên vẫn không quay đầu lại nhưng lỗ tai đã dỏng lên.
Tiểu Lạt Tiêu đắc ý mừng thầm, ngoài miệng lại nói: “Huống hồ, mục tiêu của ngươi không phải chỉ là bái nhập tiên môn? Ngươi có biết là Tiểu Trúc Phong mới bắt đầu không? Kỳ thực ngươi thấy những đệ tử khác ở Tiểu Trúc Phong vẻ vang như vậy đấy, nhưng trong vòng ba năm nếu bọn họ không qua được Tiên Bi lục vấn, Thanh Dương tứ pháp thì sau ba năm sẽ phải xuống núi ngươi có biết không? Ngược lại, tuy ta không nghi ngờ việc ngươi có thể trở thành đệ tử Tiểu Trúc Phong, kẻ khác cảm thấy không thể nhưng ta tin tưởng ngươi nhất định có thể… Chỉ là sau khi ngươi vào được Tiểu Trúc Phong thì sao? Nghĩ như vậy là xong ư?
Nàng hình như thấy Phương Nguyên khẽ gật đầu, trong lòng thầm khinh bỉ hắn nhưng cố tình than thở nói: “Vào tiên môn ngươi còn phải học bù lại nhiều thứ. Haha, ngươi học bù đến khi nào? Tới lúc đó, người ta đã sớm bái nhập Phi Vân Phong rồi. Ngươi vẫn muốn học lại từ đầu để lỡ mất bao nhiêu thời gian? Phương sư đệ ơi Phương Sư đệ, ngươi có bản lĩnh chờ như vậy sao?”
Phương Nguyên vẫn luôn đối mặt với tường, thở dài.
Nhất thời Tiểu Lạc Tiêu thấy đắc chí, chỉ thẳng mũi mình: “May ta nhẹ dạ, không đành lòng nhìn ngươi làm lỡ tiền đồ nên mới lấy phù chiếu của Linh Dược Giám cho ngươi. Thật ra, những thức khác ta chỉ điểm một chút cho ngươi cũng được, bản cô nương đây dù đan lý hay trận pháp, khí vật, phù triện đều vô cùng tinh thông. Tất nhiên, điều kiện đầu tiên là…”
Nàng dương dương tự đắc nở nụ cười, vỗ vỗ bàn cờ: “… Trước hết phải khiến ta vui vẻ mới được!”
“Xoạt!”
Phương Nguyên ban đầu định quyết tâm cả đời nhìn tường bất ngờ quay đầu lại nghiêm nghị nhìn Tiểu Lạt Tiêu.
Tiểu Lạt Tiêu tự cho rằng đại kế đã thành, hả hê đắc chí chờ Phương Nguyên cầu xin mình.
Ánh mắt Phương Nguyên thay đổi mấy lần, cuối cùng thấp giọng hỏi một câu: “Ngươi có thể dạy pháp thuật cho ta không?”
Tiểu Lạt Tiêu ngây người, Phương Nguyên lại vô cùng mong đợi.
Tuy mấy lời vừa rồi của nàng có lý nhưng cũng không thể lay động Phương Nguyên. Hắn không phải là kẻ ngốc. Từ lúc mới vào tiên môn đã điên cuồng đọc sách, trau dồi không thiếu mọi phương diện khí, đan, phù. Không ai dạy cũng không sao hết. Nhưng Tiểu Lạt Tiêu lại khiến hắn nhớ đến một chuyện khác…
… Trong hoàn cảnh lúc nào cũng có người lăm le hại mình phải làm sao để tự bảo vệ bản thân?
Câu trả lời duy nhất chính là nâng cao bản lĩnh!
Mà trong tiên môn, không có bản lĩnh nào quan trọng hơn so với tu hành pháp thuật!
Đệ tử tiên môn cấp thấp và tạp dịch là khác biệt lớn nhất. Thật ra khác nhau ở chỗ, một hiểu pháp thuật, một chỉ có tu vi.
Nhưng không ngờ Tiểu Lạt Tiêu nghe thấy xong cũng ngây người, lắc đầu nói: “Pháp thuật là bí truyền tiên môn, không thể dạy được…”
Phương Nguyên thở dài, vẻ mặt có hơi mất mát.
Thật ra hắn cũng biết có quy định này. Ngay cả đệ tử tiên môn học pháp thuật, dù học loại pháp thuật nào cũng đều cần phải có sự cho phép của tiên môn. Huống hồ bọn họ là đệ tử tạp dịch? Ngay cả một lão nhân như Tôn quản sự trong tiên môn hơn mười năm cũng chỉ học được một ít pháp thuật cấp thấp mà thôi. Hơn nữa, khéo khi y đã sớm quên hết sạch. Nếu là mình?
Tiểu Lạt Tiêu khó khăn lắm mới đả động được Phương Nguyên. Trong lòng đang vui vẻ bỗng thấy hắn lộ vẻ mất mát thì hoảng hốt, dịu dàng nói: “Luật lệ của tiên môn đặt ra là ấn định, ta không thể dạy pháp thuật cho ngươi. Nhưng nếu ngươi muốn học thì ta có thể dạy võ pháp cho ngươi…”
“Võ pháp?”
Phương Nguyên lắc đầu, nói: “Uy lực sao có thể so được với pháp thuật chứ?”
Hắn thầm nghĩ trong lòng. Nếu có đệ tử tiên môn quấy rối mình, sao mình có thể dùng võ pháp cản pháp thuật được?
“Ngươi nhầm rồi!”
Tiểu Lạt Tiêu sầm mặt, cố kiềm chế mà giải thích cho Phương Nguyên: “Tuy pháp thuật uy lực mạnh mẽ nhưng phải thuần thục khó thế nào? Không biết bao nhiêu cao thủ pháp thuật đã bị tu sĩ luyện võ pháp một kiếm chém hạ. Thậm chí trong giới tu hành còn truyền nhau, tu luyện võ pháp đến cực hạn, còn có thể khắc chế pháp thuật. Bây giờ đã không còn lưu hành thuật Thông Thiên nhưng những người tu hành tay trói gà không chặt vẫn dùng. Là Phi Vân Phong của Thanh Dương Tông chúng ta, sẽ đặc biệt truyền thụ võ pháp cho đệ tử nội môn…”
“Pháp thuật chuyên khắc?”
Phương Nguyên giật mình, đột nhiên hỏi: “Ngươi biết kiếm đạo?”
Tiểu Lạt Tiêu lắc đầu, đắc ý cười nói: “Thuật dùng roi của ta rất lợi hại…”
Phương Nguyên từ chối: “Không học dùng roi, ta muốn học kiếm…”
Tiểu Lạt Tiêu không nói nên lời, không thể làm gì khác hơn mà phải thỏa hiệp: “Được, được, được, học kiếm thì học kiếm!”