Người dịch: Phúc
Biên: Xiao
“Đệ tử muốn xem thử đạo truyền thừa này một chút...”
Lời nói của trưởng lão mặc hôi bào khiến tâm tình Phương Nguyên có chút rung động.
Nghe vị trưởng lão này nói Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết có tiên uy vô cùng làm hắn có chút động tâm, nhưng việc nhiều người đã thử và thất bại cũng làm hắn hơi lo lắng, trong lòng suy tính đi tính lại một hồi lâu, cuối cùng sự háo thắng vốn có trong bản thân hắn lại bộc phát.
Người khác tu luyện không thành, chưa chắc hắn tu luyện không thành.
Mà trong lòng hắn cũng đã có lựa chọn cho riêng mình, với lại vì sợ gian nan, mà chọn cái dễ để làm cũng không phải là tính cách của hắn. Bởi vậy hắn trầm mặc một hồi lâu, dứt khoát ngẩng đầu lên, trầm giọng hỏi.
“Tất nhiên là được!”
Trưởng lão mặc hôi bào cười cười, cầm quyển trục đưa cho Phương Nguyên.
Hắn đương nhiên không tin rằng một tên tiểu bối mới tu hành mấy tháng như Phương Nguyên nhìn ra được gì trong đó, chắc hắn còn đang do dự mà thôi!
Phương Nguyên trịnh trọng nhận lấy quyển trục, chậm rãi mở ra. Quyển trục này chất liệu không phải giấy cũng không phải lụa, giống như được luyện chế từ một loại da thú nào đó, nhưng chỉ cần nhìn qua thôi có thể thấy lai lịch của nó vô cùng lâu đời, ở bên trong ghi lít nha lít nhít rất nhiều văn tự, nhìn kỹ lại thì giống như ghi chép về cách tu luyện một đạo pháp môn, đều viết bằng từ ngữ cổ xưa, sau khi đọc còn có chút khó hiểu không thông.
Nhưng sau khi Phương Nguyên xem xong, ngược lại có chút yên tâm.
Loại pháp môn tu luyện như vậy có thể dùng Thiên Diễn Chi Thuật thôi diễn, thế thì hắn cũng không còn lo lắng gì nữa.
Thế là sau một lúc lâu, hắn đóng quyển trục lại, chân thành nói:
“Đệ tử nguyện ý thử một lần!”
Trưởng lão mặc hôi bào còn rất nhiều lời chuẩn bị chưa kịp nói, lại không nghĩ rằng Phương Nguyên đáp ứng nhanh như vậy, nhất thời có chút lo lắng, nói:
“Ngươi cần phải nghĩ kỹ một chút, một khi đã đưa ra lựa chọn, không thể tùy ý sửa lại đâu...”
Phương Nguyên khẽ trầm mặc một chút, nhất quyết nói: “Đệ tử đã nghĩ kỹ!”
“Ha ha, tốt, tốt, tốt!”
Trưởng lão nghe như vậy, bộ mặt có chút phiền muộn cũng lộ ra dáng vẻ tươi cười, khẽ gật đầu, sau đó thần sắc trở nên vô cùng nghiêm túc, nặng nề mở miệng nói:
“Thanh Dương đệ tử Phương Nguyên, niệm tình ngươi thiên tư thông minh, tu hành cần cù, đặc biệt ban thưởng cho ngươi đệ ngũ pháp của Thanh Dương, Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, mong ngươi chăm chỉ nghiên cứu, không được lười biếng, tu luyện có ngày thành tựu, cũng là may mắn của ngươi và là may mắn của Thanh Dương tông chúng ta!”
“Đệ tử thụ giáo!”
Phương Nguyên cúi người hành lễ, trầm giọng đáp ứng.
Trưởng lão nhẹ nhõm thở dài, đứng dậy dẫn Phương Nguyên ra bên ngoài cổ điện, phía trước có một toà động phủ, lại cười nói:
“Đệ tử tiên môn tiến nhập Phi Vân sơn truyền pháp, bình thường cũng phải tốn nửa năm, vừa tu luyện huyền công, vừa cần tu vi của các ngươi đột phá tới Luyện Khí tầng bốn, pháp lực đủ hùng hậu, căn cơ vững chắc, thứ hai, bước đầu tu luyện huyền công phi thường gian nan, cần lão phu ở đây quan sát, thậm chí phải xuất thủ tương trợ. Sau khi các ngươi tu luyện đến bước nhập môn, mới có thể cho các ngươi xuống núi tự tu luyện!”
“Nhưng mà trường hợp của ngươi khác với những người còn lại, tu vi đột phá tới Luyện Khí tầng bốn thì ta có thể hướng dẫn, lão phu đều sẽ truyền thụ cho ngươi tất cả tài nguyên và tâm pháp luyện khí. Nhưng mà cách tu hành Huyền Hoàng Nhất Khí thì lão phu lại không thể giúp ngươi, ngươi chỉ có thể tự mình mò mẫm tu luyện, nhưng nếu không hiểu điều gì có thể tới hỏi lão phu, cũng có thể đến hỏi Vân trưởng lão hoặc các vị chấp sự, thậm chí ngay cả tông chủ ngươi cũng có thể hỏi. Nói tóm lại một khi ngươi lựa chọn pháp môn này thì sẽ gánh trọng trách vực dậy Thanh Dương tông, mọi người trong tiên môn, bất luận là ai cũng sẽ dùng toàn lực trợ giúp ngươi!”
Phương Nguyên ngoan ngoãn đáp ứng, trưởng lão mặc hôi bào đã sớm chuẩn bị xong tất cả tài nguyên và một quyển sách nhỏ cho hắn. Một là tất cả đồ vật tu hành cần thiết để hắn đột phá Luyện Khí tầng bốn, hai là một quyển sách ghi chép tâm đắc tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, quyển sách nhỏ này chính là vật mà vị đệ tử 300 năm trước thiếu chút nữa tu luyện thành công Huyền Hoàng Nhất Khí lưu lại, đối với Phương Nguyên lúc này mà nói là rất trân quý.
“Trong nửa năm, lão phu cũng sẽ tọa trấn ở đây. Có gì thắc mắc, chỉ cần cất giọng gọi ta là được!”
Trưởng lão lại dặn dò hắn một phen, rồi mới hài lòng thả Phương Nguyên về động phủ của hắn.
Sau khi Phương Nguyên trở về động phủ của mình, hắn bắt đầu ngồi xếp bằng âm thầm suy nghĩ: “Việc cấp bách lúc này chính là phải nhanh chóng đột phá Luyện Khí tầng bốn, sau đó mới bắt đầu tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết. Trước tiên ta cứ thử tu luyện xem có ngộ ra được phần nào không, nếu không thì ta sử dụng Thiên Diễn Chi Thuật để thôi diễn. Bất kỳ pháp môn nào có hi vọng tu luyện thành công thì Thiên Diễn Chi Thuật đều thôi diễn ra được, nếu ngay cả Thiên Diễn Chi Thuật còn không có tác dụng, vậy thì Huyền Hoàng chi khí cũng không có khả năng tu luyện thành công. Nếu như thế thì ta cũng không phí thời gian tu luyện làm gì, đổi sang tu luyện truyền thừa khác là được rồi!”
Tính cách của hắn trước giờ không phải loại mãng phu nóng vội, sự tình về sau cũng đã tính toán qua trong đầu.
Chỉ là hắn không biết, vào thời điểm hắn tiếp nhận đạo truyền thừa thứ năm, tiến vào động phủ bắt đầu tu hành, thì lúc này trong Thanh Dương tông ở một tòa cổ điện, mấy vị chấp sự người ngồi người đứng, đang sôi nổi bàn luận về hắn...
“Vừa rồi ta nghe nói, đứa bé kia đã đáp ứng tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết!”
Bạch chấp sự nhận được ngọc giản truyền tới, liền thở dài một tiếng, nhìn mấy vị chấp sự khác nói ra.
“Ai, đáng tiếc...”