Đại Kiếp Chủ

Chương 9: Chương 9: Thuật Thiên Diễn




Uỳnh! Ùynh! Ùynh!

Thật khó để hình dung cảm giác khi ấy. Sau khi trả lời tất cả câu hỏi, Phương Nguyên lại theo bản năng nói ra ý nghĩ chân thật nhất. Hắn cảm thấy xung quanh biến hóa không ngừng, sấm chớp rền vang. Dù chỉ trong khoảnh khắc mà tựa như đã rất lâu vậy. Trong lúc này, hắn mơ hồ cảm nhận được những ý chí khen ngợi. Sau đó, dường như có một thứ kì lạ nào đó tiến vào trong thần hồn mình, khiến hắn vô cùng đau đớn. Thần hồn như bị xé toạc ra nhưng lại cảm thấy thỏa mãn khác thường, tựa như đang trải qua một mộng cảnh diệu kỳ!

“Đây là gì vậy?”

Một hồi sau, hắn mới tỉnh lại, nhận ra mình đang rơi vào trong một không gian huyền ảo.

Có thể thấy thấp thoáng quanh mình đều là kinh văn vàng óng lơ lửng giữa không trung.

Những kinh văn này đều tạo cảm giác vô cùng quen thuộc với hắn, đều là nội dung trong Đạo Nguyên Chân Giải.

Đối với loại kinh văn này, hắn hiểu rõ trong lòng bàn tay. Thế nhưng ngay lúc này, ngoài cảm giác quen thuộc ra, lại có thêm những biến hóa dị thường. Những kinh văn kia đang hiện lên, biến hóa không ngừng, sắp xếp theo trình tự, thậm chí mỗi nét chữ trong kinh văn như đang tiến hành một loại diễn biến huyền ảo khó lường nhưng lại ẩn chứa các đạo lý. Theo diễn biến, một thứ vừa quen vừa lạ xuất hiện...

Đại lộ chí giản!

Vẫn là kinh văn đó nhưng đạo lý trong đó đã khác hoàn toàn, khiến Phương Nguyên tròn mắt nghẹn họng.

“Ta có phải đang học pháp thuật không?”

Trong phút chốc, Phương Nguyên khó mà phán đoán cảnh tượng mình trải qua là thật hay giả, có phải mình vừa có một giấc mộng kì lạ không.

Nhưng có một sự kích thích vô hình nào nó khiến hắn nhìn xuống theo bản năng.

“Thuật Thiên Diễn?”

“Đây là... Đây là Thuật Thiên Diễn?”

Thật kỳ diệu. Sau khi thấy kinh văn kia, tất cả kinh văn vàng óng, từng chữ bay lượn, giống như mưa sao băng chui vào giữa trán hắn. Sau đó, trong đầu hắn đã có thêm một loại pháp môn thần kỳ.

“Ba ngàn đại đạo dung nhất lư, tâm tồn nhất thôi diễn vạn pháp...”

Cảm nhận được pháp môn kia, sắc mặt Phương Nguyên dần trở nên trắng bệch.

Hắn dường như không dám tin những thứ vừa xuất hiện trong đầu, bởi vì nó thực sự… quá khoa trương!

“Đại đạo tam thiên, giai tại nhất nguyên, y thuật thôi diễn, thế gian vạn pháp, giai tại chưởng khống chi trung...”

Hắn nhất thời kinh động, không biết có nên tin tưởng những thứ vừa lướt qua trong đầu mình không thì nhớ tới đạo tu hành tâm pháp duy nhất mình nắm giữ. Chính là Luyện Khí pháp sơ cấp của Thanh Dương Tông. Bây giờ hắn tu luyện cũng đã được một tháng, dù chăm chỉ nhưng vẫn có rất nhiều điều nghi vấn chưa được giải đáp. Cũng chính những nghi vấn còn tồn đọng này khiến Luyện Khí tầng đầu tiên của hắn chưa thể viên mãn.

Những nghi vấn này Phương Nguyên luôn để trong lòng, giống như đay rối vậy.

Muốn giải quyết chỉ có thể đi thỉnh giáo trưởng lão tiên môn hoặc tự mình thăm dò từng chút một.

Thế nhưng ngay lúc này Phương Nguyên thử dùng thuật Thiên Diễn t của Thiên Diễn tâm pháp vừa xuất hiện trong đầu mình, hắn bỗng cảm thấy thần trí biến hóa khôn lường, cơ thể tựa như bị hút mất một phần sức lực.

Phương Nguyên cảm thấy mệt mỏi, đầu óc choáng váng, suýt chút nữa ngã xuống...

Trong phút chốc, hắn kinh hãi vội vàng thu hồi thần trí, đột nhiên ngẩn người.

Lúc này, tâm trí hắn hiện lên một câu thần chú vô cùng rõ ràng.

Thần chú này không phải của thứ gì khác, chính là Luyện Khí pháp sơ cấp của Thanh Dương Tông. Nhưng khác với những nghi hoặc nan giải như sương mù dày đặc trước đó, lúc này Luyện Khí pháp sơ cấp xuất hiện trong lòng hắn bỗng trở nên vô cùng rõ ràng, giống như một đường thẳng tắp, kéo dài tới tận chân trời!

Ngay lúc này, nghi hoặc bủa vây lấy hắn một thời gian dài đều đã sáng tỏ thông suốt. Chỉ trong chớp mắt hắn đã hiểu mình nên làm gì mới có thể thôi diễn giản lược tu vi của mình đến Luyện Khí tầng thứ nhất viên mãn một cách trực tiếp và ổn định nhất. Hắn cảm thấy trong Luyện Khí pháp sơ cấp này của Thanh Dương Tông còn rất nhiều nghi vấn. Có thể giải quyết được những vấn đề này, hiệu suất tu hành sẽ càng cao hơn…

“Đây chính là bí mật của Đạo Nguyên Chân Giải?”

Bị hút mất một phần sức lực, sắc mặt tái nhợt, đầu cũng hơi đau nhưng Phương Nguyên lại có vẻ hết sức mừng rỡ, ánh mắt lấp lánh. Khó có thể hình dung niềm vui sướng đến tột cùng trong lòng hắn…

“Đạo Nguyên Chân Giải này, vốn cũng không phải là giả...”

“Trong này lại ẩn giấu Thôi Diễn chi thuật...”

Ẩn giấu bên trong Đạo Nguyên Chân Giải, không phải pháp môn tu hành nhưng lại cao hơn bất cứ phương pháp tu hành nào trên thế gian!

Bởi vì đây là một loại kỳ thuật dùng để thôi diễn pháp môn tu hành, gia tăng hiệu suất và phẩm chất kỳ thuật…

Đây rõ ràng là kỳ thuật dung hợp phương pháp và đạo lý tu hành của tất cả đại tiên môn trên thế gian. Tác dụng của nó chính là có thể lý giải mọi tâm pháp tu luyện, khiến Thiên Diễn tâm pháp có hiệu suất cao hơn, uy lực mạnh hơn!

Đại đạo tam thiên, thù đồ đồng quy.

Có người nói, tất cả phương pháp tu hành trên thế gian này đều sẽ đến một cái đích giống nhau. Kỳ thuật này lại từ điểm cuối nhìn về. Bản thân nó cũng đã bao hàm ba ngàn đại đạo nên có thể khai phá hư ảo, thẳng hướng bản chất tu hành...

“Thế gian ba ngàn đại đạo, ta chỉ dùng một kỳ thuật mà khai phá...”

Sắc mặt Phương Nguyên dần hồng lên, tay nắm chặt thành hình quả đấm, tựa như đang nắm lấy vạn vật: “Dù phải hao tổn một lượng lớn tâm thần của ta mới có thể hoàn thành loại thôi diễn này nhưng thứ này cũng... quá... quá thần kỳ đi?”

“Phương sư đệ. Phương sư đệ. Đệ không sao chứ?”

Bỗng nhiên nghe thấy có tiếng gọi, Phương Nguyên lấy lại tinh thần quay về hiện thực. Nhìn thấy gương mặt xấu xí của Tôn quản sự trước mắt, kinh văn vàng óng xung quanh đã biến mất. Hắn vẫn dựa người vào giá sách, giống như mọi thứ vừa rồi đều chỉ là một giấc mộng kỳ lạ.

“Đi qua thấy đệ ôm quyển sách trắng này ngẩn người. Có phải bị đả kích rồi không?”

Tôn quản sự thở dài kéo hắn dậy, nhìn hắn từ trên xuống dưới, hỏi.

“Sách trắng?”

Phương Nguyên hơi ngẩn người, cúi đầu nhìn, hơi ngơ người.

Rõ ràng là Đạo Nguyên Chân Giải viết đầy kinh văn ban nãy, bây giờ không còn một chữ, chỉ còn lại những trang giấy trắng. Ở trang đầu tiên, còn có pháp ấn của Cố Tùng trưởng lão. Giống như những kinh văn kia đều thoát ra khỏi trang sách vậy.

“Ây, không sao, không sao. Nghĩ chút chuyện thôi!”

Nhận ra chuyện kỳ quái này, Phương Nguyên khống chế thần trí, đặt kinh văn đã biến thành quyển sách không có chữ lên kệ sách, trong lòng có chút kinh hãi. E rằng cảnh tượng hắn vừa nhìn thấy trong ảo giác là thật. Kinh văn trên Đạo Nguyên Chân Giải này thế mà hóa thành một kỳ thuật, tiến vào vô thức của hắn. Chẳng lẽ đây chính là bí mật của Đạo Nguyên Chân Giải chân chính sao?

Nhưng tại sao bí mật này lại bị hắn phát hiện. Cố Tùng trưởng lão nghiên cứu hơn bảy trăm năm lại không thu hoạch được gì?

Nghĩ tới lúc vừa cầm lên kinh văn này, cảm giác giống như vừa khảo hạch qua. Trong lòng hắn đã có một đáp án mơ hồ. Bí mật này cũng không thể tùy tiện đoạt được, cần phải được kinh văn trong sách tán đồng mới được…

“Haha, gần đây mệt nhọc quá. Ai da, ta nghe nói đệ mỗi đêm tu hành, thậm chí còn không ngủ. Như vậy không được đâu. Người là sắt, cơm là thép. Không ngủ là mệt chết luôn đấy. Kiểu người như đệ, tâm khí quá cao, cứ nghĩ mấy chuyện không thiết thực mới tự đày đọa mình như vậy. Nghe lời ta, về nhâm nhi một bầu rượu, nửa cân thịt heo, hai huynh đệ ta tâm sự!”

Bắt gặp bộ dạng hồn bay phách lạc này của Phương Nguyên, Tôn quản sự lộ ra vẻ mặt cảm khái của người từng trải.

“Được, được, được rồi. Ta biết rồi…”

Phương Nguyên vừa nghe Tôn quản sự dông dài liền đau đầu, vội vàng đồng ý, cùng y rời khỏi Tàng Kinh điện.

Thu dọn Tàng Kinh điện không phải một sớm một chiều có thể hoàn thành. Bây giờ mặt trời đã lặn đằng tây, chúng tạp dịch cùng ngồi Mộc Diên trở về Tạp Vụ điện, chờ hôm sau lại tới. Sau khi Tôn quản sự thấy Phương Nguyên gặp được mấy đệ tử tiên môn về, cả người cứ sai sai thế nào. Y rất muốn kéo Phương Nguyên đi uống rượu nhưng Phương Nguyên lại khéo léo từ chối, ăn qua loa xong bữa rồi vội vàng về phòng.

Lúc này hắn không nghĩ gì hết, chỉ một lòng muốn kiểm chứng Đạo Nguyên Chân Giải kia là thật hay giả!

Khoanh chân ngồi trên giường, hắn đánh bạo thôi động linh khí, xông về quan khiếu.

Bình thường hắn không dám làm như vậy. Vì tu hành là đại sự, không thể có chút sai sót nào. Chỉ cần hơi lơ là, không chết cũng bị thương. Nhưng sau khi đạt được thôi diễn chi thuật trong Đạo Nguyên Chân Giải, hắn lại có cảm giác vô cùng kỳ diệu. Vốn hắn đã lý giải được phương pháp tu hành cực kỳ huyền ảo tinh thâm, khiến vô số con đường rắc rối phức tạp liên kết lại với nhau...

Hắn có thể thấy mỗi con đường, phương hướng cuối cùng có sai cũng có đúng.

Mà trong tất cả các con đường lại ẩn chứa một con đường vừa rõ ràng lại đơn giản đến cực hạn.

... Đó chính là con đường chính xác nhất, căn cơ ổn định nhất, tốc độ nhanh nhất, hiệu quả cao nhất trong quá trình tu hành!

Nếu muốn tìm một ví dụ thì trước kia hắn như thầy bói xem voi, sờ hình dạng bên ngoài hiểu biết nửa vời, sau đó hình dung lại dáng vẻ con voi. Còn bây giờ, hắn trực tiếp mở mắt nhìn thấy hình dạng nguyên vẹn của con voi!

Trước kia, hắn không dám làm liều vì không thấy rõ con đường phía trước. Nhưng bây giờ, bỗng dưng không còn băn khoăn nữa.

Vì dưới sự chỉ dẫn của Đạo Nguyên Chân Giải, con đường tu hành trước mắt còn rõ hơn đường chỉ tay của hắn.

“Vù...”

Sau khi đạo linh khí vọt tới quan khiếu, Phương Nguyên chỉ cảm thấy toàn thân chấn động. Quan khiếu mà mình đã do dự rất lâu không dám xung kích vang lên tiếng nứt vỡ, tu vi tăng lên một phần khiến hắn không khỏi mừng rỡ: “Cảm giác này là thật...”

Gần như không thể dừng lại. Hắn lại thử đi xung kích quan khiếu thứ hai.

Kết quả thuận lợi đến khó tin. Linh khí xung kích, toàn thân ấm áp. Quan khiếu thứ hai cũng theo tiếng mà nứt vỡ.

Quan khiếu khiến tu hành của hắn đình trệ, không thể tiến bộ trước đó, thế mà bây giờ lại dễ như ăn cháo. Điều này khiến Phương Nguyên nhịn không được cười phá lên. Sự rầu rĩ trong lòng quét sạch sành sanh. Nhờ có Đạo Nguyên Chân Giải tương trợ, hắn cần gì phải lo không có minh sư chỉ điểm?

Đạo pháp này thắng được vô kể minh sư trên thế gian!

“Ây, rốt cuộc vẫn phát điên rồi…”

Bên ngoài, Tôn quản sự ôm một bầu rượu cùng giấy dầu bọc lấy thịt thủtới. Y vốn định tìm Phương Nguyên uống vài chén nhưng xa xa nghe được tiếng cười kia, rùng mình một cái, lặng lẽ quay về, thầm thở dài: “Giờ tâm tư Phương sư đệ không ổn định. Ta không nên thêm dầu vào lửa, tránh mọi người lại trách ta làm người khác phát điên...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.