Đại Kiếp Chủ

Chương 170: Chương 170: Trò chơi này ta thắng (2)




“Đi tìm chết!”

Thanh niên áo tím liều mạng kêu to, một bước tiến lên, Hoàng Kim Cửu Long Giản trong tay sắp bị vung ra ngoài, muốn cứng đối cứng với Phương Nguyên, nhưng không nghĩ tới, ngay lúc lực lượng trên Hoàng Kim Cửu Long Giản sẽ được phát động ra, hắn đột nhiên thấy được kiếm quang của Phương Nguyên, trong kiếm quang sáng như tuyết, hắn lại có thể thấy được một vòng màu máu tươi đẹp, trong lòng không hiểu sao cảm thấy cả kinh...

Cảm giác này giống như hắn vừa liếc thấy một vùng huyết hải, bên trong là đủ loại tiếng kêu thê lương thảm thiết, bén nhọn vô cùng chui thẳng vào đáy lòng.

Hắn mới vừa bắt đầu thôi động Hoàng Kim Cửu Long Giản, thế tiến lập tức bị ngừng trệ.

Mà kiếm thế của Phương Nguyên lại cuồn cuộn mà đến, lập tức xoắn nát quang mang vàng lóng lánh trước người, sau đó tiếp tục vọt về phía trước, trực tiếp đập đối phương lên trên thạch bích. Thanh niên áo tím cũng kịp phản ứng lại, liều mạng thôi động Hoàng Kim Cửu Long Giản, nhưng ngay tại lúc này, Phương Nguyên đã phi thân lao đến, “roẹt” một kiếm đâm thẳng về phía hắn ta...

“Ngươi... Ngươi thực có can đảm giết ta?”

Thanh niên áo tím kinh hãi, muốn thúc giục Cửu Long Giản cũng không còn kịp nữa.

Hơn nữa nhìn gương mặt không biểu cảm của Phương Nguyên, trong lòng hắn lần đầu tiên nảy sinh cảm giác kinh hãi đáng sợ.

“Mau mau mau, ngăn cản hắn...”

Lúc này, nhóm chấp sự trên núi mới vừa vọt xuống, vừa kêu to vừa vọt về phía nam tử áo tím, muốn ngăn cản hắn thôi động món pháp bảo Hoàng Kim Cửu Long Giản, nếu không, không chỉ Phương Nguyên, bọn hắn lo lắng ngay cả Công Đức Thạch Bích cũng sẽ bị hủy...

“Ngăn cản cái rắm, nhanh ngăn Tiểu Phương Nguyên!”

Bạch chấp sự lại là người đầu tiên phát giác không đúng, giận dữ kêu to, đồng thời phóng về phía Phương Nguyên.

“Ồ ồ ồ... Cũng đúng...”

Những chấp sự còn lại lúc này mới ý thức được, thì ra hiện tại người đang nằm trong hiểm cảnh không phải Phương Nguyên, mà là nam tử áo tím, vội vàng chuyển hướng trên không trung, ào ào vọt về phía Phương Nguyên. Nhưng ngay giữa không trung, bọn hắn liền thấy một kiếm của Phương Nguyên như lưu tinh, vui vẻ tràn trề, không có nửa điểm do dự đâm thẳng về phía nam tử áo tím, nguyên một đám lập tức tâm thần đại loạn, mồ hôi lạnh túa khắp người...

“Tiểu Phương Nguyên, không thể hạ sát thủ, ngươi muốn tự hủy tương lai sao?”

Một kiếm kia của Phương Nguyên thực sự quá nhanh, một màn này lại xuất hiện quá mức đột ngột, ngay cả những chấp sự cũng có chút không kịp ngăn cản.

Dưới tình huống cấp thiết, bọn hắn chỉ có thể vừa xông về phía trước vừa liều mạng rống to hơn.

“Tự hủy tương lai?”

Phương Nguyên nghe thấy được lời này, hơi do dự một chút, nhưng chỉ thoáng chốc, hắn vẫn đâm kiếm này ra ngoài.

“Xong xong!”

Chúng chấp sự quá sợ hãi, gấp gáp vội vàng chạy tới phụ cận, thấy cảnh ấy, bọn hắn khóc không ra nước mắt.

“Này... Không thể nào?”

Trên sườn núi, mấy người quả ớt nhỏ cũng đều khiếp sợ tột đỉnh, vô thức đứng lên.

Mà chung quanh Tiểu Trúc phong, đầy khắp núi đồi lại là một mảnh vắng lặng không tiếng động.

Mỗi người đều mở to hai mắt nhìn sang, không nghĩ tới kết quả lại là như vậy.

Sự xuất hiện của nam tử trẻ tuổi thực sự khiến người có chút bất ngờ, thực lực cường đại của hắn càng khiến đám đệ tử tiên môn Tiểu Trúc phong cảm thấy tâm thần chấn động, thậm chí sinh ra ý sợ vô biên vô tận. Nhưng càng bất ngờ chính là, sau một trận đại chiến như thế, người bại lại có thể là hắn, đường đường là chân truyền tiên môn, thân phận cao tới cỡ nào, vậy mà hắn lại có thể bị Phương Nguyên làm thịt...

“... Hắn không chết!”

Trước Công Đức Thạch Bích, bụi mù bay đầy, dần dần lộ ra hình dáng trên thạch bích.

Có người trong lòng nhảy lên, vội vàng kêu lớn.

Lúc này chúng đệ tử tiên môn mới phát hiện, thì ra nam tử áo tím kia còn sống.

Một kiếm kia của Phương Nguyên đâm xuyên qua bả vai hắn, đóng đinh hắn trên Công Đức Thạch Bích, tay nắm Hoàng Kim Cửu Long Giản cũng vô lực rũ xuống đất, lúc này cả người hắn đã mất đi tất cả sức phản kháng, cứ buông thỏng giữa không trung như vậy...

“Còn may... Còn may...”

Đám người Bạch chấp sự thấy rõ một màn này cũng nặng nề hít một hơi.

Không chết là tốt rồi, không chết là tốt rồi!

Bị thương nhỏ cũng không phải việc lớn lao gì, đường đường là chân truyền lại bị người chém đi, đây mới là đại sự kinh thiên động địa!

“Tiểu Phương Nguyên, mau tới đây đi, chớ hành động theo cảm tính!”

Chúng chấp sự bình thần tĩnh khí nhỏ giọng nói với Phương Nguyên, rất sợ hắn kích động lại bổ thêm một kiếm.

Chẳng qua bọn hắn suy nghĩ nhiều, ngọn lửa giận trong lòng Phương Nguyên đã theo một kiếm vừa rồi mà tiết ra không ít, lúc này tâm thần hắn đã bình tĩnh lại. Hắn nhìn thoáng qua đệ tử chân truyền bị bản thân mình đóng đinh trên tường, chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó nhổ vỏ kiếm hắn đã cắm xuống dưới lên, lại rút trường kiếm đã đóng đinh người kia ra, thân hình vừa chuyển, hắn chậm rãi rơi xuống mặt đất!

Ngay khi hắn rút kiếm ra, thanh niên áo tím cũng lập tức rơi xuống, nặng nề ngã trên mặt đất.

Phương Nguyên lại không hề quay đầu liếc nhìn hắn lấy một lần, tay phải cầm kiếm, tay trái cầm vỏ, ánh mắt chậm rãi quét tới đám người Lệ Giang Hàn, Vương Côn, Thái Hợp Chân, Kỳ Khiếu Phong trước Công Đức Thạch Bích, cùng với chúng đệ tử tiên môn Trần Hư đang trên đường mòn Tiểu Trúc phong, tất cả mọi người gặp được ánh mắt hắn đều trở nên ngưng trọng, mà Phương Nguyên lại nhẹ nhàng vươn tay, tra kiếm vào vỏ!

Sau đó hắn cắm kiếm xuống mặt đất bên người, vái chào tứ phương: “Chư vị sư huynh đệ, trò chơi này, ta thắng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.