“Tiêu Viễn Chí, công đức 943. Phụ: Tự trảm bốn đạo ngũ giai phù, dẫn người hoàn thành một đạo tam giai phù!”
“Thái Hợp Chân, công đức 902. Phụ: Tự trảm ba đạo ngũ giai phù, dẫn người hoàn thành hai đạo tam giai phù!”
“Vương Côn, công đức 809. Khác:...”
“Lệ Giang Hàn...”
Trên thạch bích lúc này đã xuất hiện một loạt các danh tự, chẳng những có số lượng công đức của bọn hắn, mà còn có số lượng phù chiếu đủ loại phẩm giai mà bọn hắn đã hoàn thành. Trên chỉnh thể, biến hóa của bảng xếp hạng không lớn, có điều trên đầu bảng vẫn xuất hiện mấy người nổi bật. Từ khi Công Đức Bảng này xuất hiện đến nay, mấy người bọn hắn quanh năm chiếm lấy vị trí cao nhất, lần này ngươi thứ nhất, lần sau đổi thành ta thứ nhất. Cũng chính là vì loại biến hóa này khiến cho mấy người bọn họ đều trở thành người có danh tiếng cao nhất, có hi vọng trở thành chân truyền nhất!
Nếu nói có một biến hóa đáng chú ý, vậy thì đó phải là Kỳ Khiếu Phong trước đây một mực vững vàng trong năm vị trí đầu, cũng không biết vì sao mà xếp hạng lại nhanh chóng trượt xuống vị trí ngoài tốp mười. Trong khi đó, Tiểu Kiều sư muội vốn có hi vọng tiến vào năm vị trí đầu nhất, xếp hạng lần này vẫn dậm chân tại vị thứ bảy, không có chút biến hóa nào khi so với tháng trước, không giống như có được số lượng công đức nên có khi hoàn thành phù chiếu tam giai...
Đương nhiên, chúng đệ tử tiên môn lại đều giống gặp quỷ khi nhìn thấy danh tự của người đứng đầu bảng.
Số lượng công đức của người đứng đầu bảng, bỏ xa người thứ hai là Tiêu Viễn Chí!
“Phương Nguyên, công đức 1906. Phụ: Dốc sức xoay chuyển tình thế, dẫn người hoàn thành nhất giai Trảm Yêu Phù!”
Sau một hồi im ắng, mọi người đều nhao nhao nhìn về phía Phương Nguyên.
Ngay cả đám Tiểu Kiều sư muội cũng có hơi kinh ngạc, tựa hồ dự kiến được rằng xếp hạng của Phương Nguyên sẽ rất cao, nhưng lại không ngờ rằng hắn sẽ cao đến mức này. Bất quá sau khi kinh ngạc, biểu lộ của các nàng lại càng thêm kính nể khi nhìn về phía hắn...
“Việc này... việc này sao có thể xảy ra?”
Không biết là ai dẫn đầu kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau đó phía dưới liền dâng lên một hồi oanh động.
“Người rảnh rỗi kia không phải được tiên môn đặc phê, không cần phải kiếm công đức hay sao? Bây giờ sao lại thế này...”
“Ta chỉ hiếu kỳ, hắn không phải mới chỉ có tu vi Luyện Khí bốn tầng thôi sao? Sao có thể hoàn thành được phù chiếu nhất giai?”
Trong tiên môn, công đức làm trọng!
Mà tiên môn, đối với việc tính toán công đức, cũng tự có một hệ thống được tạo thành trong trăm ngàn năm.
Từ nhất giai phù chiếu đến ngũ giai phù chiếu, mỗi một đạo phù chiếu đều có số lượng công đức khác nhau.
Mà một mình hoàn thành phù chiếu và dẫn người hoàn thành phù chiếu, số lượng công đức lấy được cũng khác biệt.
Nếu cùng nhau hoàn thành phù chiếu, số lượng công đức mà người chỉ huy và người lập được đại công sẽ có khác biệt rất lớn với người đi theo. Nói tóm lại, người lập công tất nhiên có công đức, người đi theo cũng ít nhiều sẽ có một chút, nhưng số lượng công đức mà người đi theo có thể lấy được tuyệt đối không thể nào so sánh được với người hao tốn vô số tâm huyết, lập được công lao hãn mã!
Dựa vào xếp hạng trên thạch bích này, người ta có thể đoán được một chút chân tướng kinh người...
Phương Nguyên đi theo đám người Kỳ Khiếu Phong về Thái Nhạc thành để trảm yêu trừ ma không phải là một chuyện bí mật, nhưng phần lớn mọi người đều cho rằng Phương Nguyên theo chân những người kia để kiếm chút ít điểm công đức trở về, thậm chí còn có người tưởng rằng Kỳ Khiếu Phong cố ý mang theo Phương Nguyên, mượn cơ hội tốt này để chế nhạo hắn!
Thế nhưng hôm nay lại xuất hiện kết quả kinh người như thế, số lượng công đức của Kỳ Khiếu Phong không tăng mà lại giảm, Phương Nguyên thì trổ hết tài năng, chẳng những gần như chiếm trọn số lượng công đức mà nhất giai phù chiếu có khả năng ban cho, thậm chí còn đạt được đánh giá “Dốc hết sức xoay chuyển tình thế“. Điều này cũng chứng tỏ, hắn không những lập được đại công trong thời điểm mấu chốt khi hoàn thành phù chiếu này, mà còn dốc hết sức nghịch chuyển xu hướng suy tàn...
Số công đức mà hắn đoạt được, không chỉ bao gồm ban thưởng của việc hoàn thành phù chiếu, mà còn có thể bao gồm ban thưởng của việc cứu trợ rất nhiều đồng môn!
Việc này đã khiến cho xếp hạng công đức của hắn nhất phi trùng thiên, từ số không vốn có, lập tức bay lên đến vị trí chí cao nhất...
Chẳng những chúng đệ tử tiên môn thấy cảnh ấy đều bị hù cho ngây người, mà mấy vị thiên kiêu kia cũng đều biến đổi sắc mặt!
Chênh lệch tận 1000 công đức a, thế này thì làm sao bọn hắn đuổi kịp được?
Chẳng lẽ vị trí chân truyền này sẽ rơi vào tay người rảnh rỗi bình thường đông du tây dạo này sao?
Rõ ràng trong tiên môn đều nói rằng hắn đã luyện hỏng huyền công thất lạc trong truyền thuyết a, tại sao lại có bản lãnh như thế được?
“Ha ha, Phương Nguyên sư... huynh, còn nhớ sư muội không?”
Thật lâu sau đó mới có một người nhẹ nhàng mở miệng cười nói.
Người nói chính là vị bạch y nữ tử Thái Hợp Chân kia. Nàng vừa quay đầu lại thì liền nhẹ nhàng thi lễ, sau đó giống như cười mà không phải cười nhìn sang Phương Nguyên.
“Tất nhiên nhớ kỹ, chúng ta từng cùng tiến lên Phi Vân sơn để nhận truyền đạo!”
Phương Nguyên thấy nàng khách khí như thế thì cũng thi lễ lại, thần sắc bình thản mở miệng nói.
Lúc trước hắn, Thái Hợp Chân và vị thanh niên tuấn tú Vương Côn kia, đều là nhóm đệ tử tiên môn thứ hai đạt được cơ hội tiến nhập Phi Vân sơn nhận truyền đạo, theo lý thuyết, bọn hắn vốn quen mặt với nhau. Bất quá về sau con đường tu hành hắn đi không giống như những người khác, cho nên dần dần lạnh nhạt, mặc dù cùng tu hành trên Tiểu Trúc phong nhưng ngày thường khó gặp, cộng thêm việc những người này cao cao tại thượng nên bọn hắn thành ra giống như không quen biết nhau!
“Ha ha, Phương Nguyên sư huynh thiên tư rất cao, lúc trước khi cùng tiến lên Phi Vân sơn thì chúng ta đã biết, chỉ là không ngờ rằng Phương Nguyên sư huynh về sau giấu tài, bình thường khó gặp, cho tới bây giờ mới hót lên một tiếng làm kinh người, tiểu muội thật sự bội phục trong lòng...”
Thái Hợp Chân kia nghe Phương Nguyên nói thế thì cũng chỉ là cười một tiếng, nói khách khí một hồi, sau đó mới chuyển đề tài, nói: “Chỉ là tiểu muội cũng có một chuyện hiếu kỳ, chúng ta ở trong tiên môn cũng biết rằng cấp phù chiếu này vốn thiết kế cho những sư huynh sư tỷ tu vi thâm hậu tu hành tại đỉnh núi và các vị đệ tử chân truyền, những đệ tử như chúng ta dù muốn tiếp thì tiên môn cũng sẽ không đồng ý, không biết Phương Nguyên sư huynh làm thế nào...”
Khi nàng hỏi những lời này, mấy vị đệ tử tiên môn khác cũng đều ân cần quay đầu nhìn lại.