Đại Kiếp Chủ

Chương 42: Chương 42: Vô khuyết kiếm kinh (1)




Dịch: Phúc Trương

Biên: Xiaooo

Một đêm trôi qua, Phương Nguyên lại tới trước hoang điện luyện kiếm, nhưng lần này, hắn còn để ý một việc khác, muốn xem cái bóng kia có còn xuất hiện nữa hay không. Chính vì vậy chỗ hắn lựa chọn để luyện kiếm là ở phía trước hoang điện, chỗ mà cái bóng kia xuất hiện đêm qua...

Thế nhưng luyện đi luyện lại, hắn dần quên đi chuyện này, vừa nghiền ngẫm vừa đắm chìm trong việc tu luyện kiếm pháp.

Thời gian cứ như vậy trôi qua, hắn luyện đến khi toàn thân kiệt sức người đầy mồ hôi thì mới ngừng lại. Bây giờ đã là nửa đêm, giữa đất trời cô quạnh, gió lùa qua những thân cây, bụi cỏ tạo ra những thanh âm quỷ dị, gió đêm thổi vào phía sau lưng làm hắn cảm thấy lạnh cả gáy. Điều này làm tinh thần hắn có chút hốt hoảng, trong lúc vô tình ánh mắt hướng về phía trong hoang điện nhìn thoáng qua, lập tức cả người cứng đờ lại.

Bóng người múa kiếm kia lại xuất hiện, bất quá lần này lại xuất hiện bên trong hoang điện.

Dáng người này giống y đúc người hôm qua, cầm thanh trường kiếm trong tay tùy tiện xuất kiếm, kiếm ý thâm trầm, biến hóa vô cùng...

Lần này Phương Nguyên không có vội vã tiến vào quấy rầy, mà lẳng lặng đứng ngoài điện nhìn.

Một hồi lâu, thời gian ước chừng uống cạn một chén trà, bóng dáng kia từ từ trở nên mờ nhạt, cuối cùng trở nên loáng thoáng. Bỗng nhiên kiếm thế vừa thu lại, liền hóa thành một đạo linh quang từ ở giữa điện liền bay vào bên trong hoang điện, mất tăm.

“Hai đêm liên tục xuất hiện, việc này chắc hẳn cũng có nguyên nhân của nó...”

Phương Nguyên cầm ngược trường kiếm cất đi, bước vào bên trong hoang điện.

Mặc dù trong hoang điện không có một chút ánh sáng nào, nhưng dù sao tu vi của Phương Nguyên cũng đã đạt tới Luyện Khí tầng ba, thị lực tốt hơn người thường rất nhiều, mơ hồ cũng có thể thấy bố trí bên trong một cách rõ ràng, cùng lần đầu hắn bước vào không khác gì mấy, chỉ là một gian hoang điện trống rỗng, vách tường loang lỗ, cột nhà đã mục nát, ở phía trước đại điện đặt một tượng thần Đạo Tổ đã dính đầy bụi bặm, trầm mặc mà uy nghiêm.

Mà ở những chỗ khác, thì ngoại trừ vài cái màn rách rưới cùng mấy cái bồ đoàn tả tơi ra thì không còn vật gì khác.

“Chẳng lẽ Đạo Tổ thấy ta luyện kiếm, hữu tâm hóa thân chỉ điểm cho ta?”

Phương Nguyên nghĩ tới điều này, bò tới trước mặt tượng thần, gõ vài cái, trong lòng liền bỏ đi ý nghĩ này.

“Tượng thần cuối cùng vẫn là tượng thần, cũng không có linh tính gì, vậy này có gì đó cổ quái...”

Nghĩ như vậy, hắn tiếp tục tìm kiếm ở trong điện, nhưng tìm nửa ngày cũng không tìm thấy vật gì khác. Lúc này bóng đêm đã bao trùm ngoài điện, đưa tay lên không nhìn thấy được năm ngón, gió đêm thổi lướt qua làm cho cỏ nghiêng lá loạn, giống như quỷ khóc, vô cùng thê lương, nhưng Phương Nguyên vẫn một lòng muốn tìm cho đến cùng, bóng người kia xuất hiện nhất định phải có nguyên do của nó, không tìm được đến cùng thì ban đêm làm sao mà ngủ được!

“Dù ngươi là quỷ, ta cũng phải đào ngươi lên...”

Trong lòng Phương Nguyên suy nghĩ như vậy, liền tìm không bỏ sót một tấc đất, rốt cục phát hiện trên mặt đất ở bên trái tượng thần có một viên gạch xanh vỡ vụn khác biệt với những chỗ còn lại. Hắn bèn trở về phòng của mình lấy một ngọn đèn dầu, lại lấy thêm một cái xẻng, bắt đầu từ chỗ đó đào xuống. Ước chừng đào được tầm 7 8 thước, xẻng đụng phải một vật gì đó cứng cứng, Phương Nguyên liền cầm đèn lên soi kỹ càng.

Liền thấy dưới đất thế mà chôn một bia đá, phía trên dường như có chữ viết.

Phương Nguyên ngưng thần nín thở, cẩn thận lau bùn đất trên tấm bia, thấy dòng chữ trên bia thì hắn hơi ngẩn ra một tí: “Vô Khuyết Kiếm Kinh?“. đam mỹ hài

Trên tấm bia còn có vết máu loang lỗ, chữ viết vô cùng sắc bén, giống như dùng kiếm mà khắc xuống. Bốn chữ lớn, mỗi một đường, mỗi một nét bút đều phảng phất và ẩn chứa một loại lực lượng cực kì huyền diệu. Khi hắn đưa ngọn đèn lại gần bia đá thì ngọn lửa chợt chuyển động, trong hầm vốn không có gió nhưng ngọn lửa lại bị thổi vù vù, giống như là bị kiếm khí ẩn chứa bên trong chữ viết trên tấm bia kia làm rung động vậy...

“Tấm bia đá này có lẽ có liên quan đến U Linh luyện kiếm kia...”

Phương Nguyên cảm thấy một cảm giác quen thuộc từ chữ viết kia.

Hắn nhìn những chữ kia, giống như trong lúc vô hình thấy được bóng người luyện kiếm trước kia!

Hắn lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục đào, hơn nửa canh giờ sau, rốt cục cả khối bia đá hơn một trượng lộ ra toàn bộ. Cũng không biết ai chôn nó ở đây, chỉ thấy bên trên bia khắc rất nhiều chữ nhỏ vô cùng quỷ dị!

Phương Nguyên buông xẻng xuống, cẩn thận đọc một chút, dần dần tròng mắt trợn tròn.

“Tiến như binh trên sa trường, trường hà ngăn nước!”

“Hạ như sấm sét, núi cao vỡ nát!”

“Thu như khóa Hoành Giang, ngàn buồm không vượt!”

“Cướp như quỷ thần, không hiện dưới nến!”

“...”

Những chữ trên tấm bia này quả nhiên là một bộ kiếm kinh, đọc sơ phần dưới thì hắn cũng không thể nắm rõ ý nghĩa của nó, chỉ có thể cảm giác được dường như giảng thuật bên trong bộ kiếm kinh này đều là một chút nội dung liên quan tới tu hành kiếm đạo, huyền ảo tinh thâm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.