Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 271: Chương 271: Bàn giao




Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên

Chương 157: Bàn giao

Chỉ thấy người thanh niên được xưng là Túy Kiếm xua tay.

- Đừng quan tâm đến ta, nếu muốn đánh thì đánh đi. Hắc hắc hắc, lâu lắm mới có trò vui để xem.

Tuy Túy Kiếm nói vậy, ý tứ muốn để cho đám Đoạn Hải tùy tiện muốn làm gì dó thì làm. Nhưng người của Hình Kiếm Đường hiện diện ở đây, họ chính là đại diện cho quy tắc Thiên Kiếm Tông, Đoạn Hải làm sao dám tại chỗ này xuất thủ được.

- Túy Kiếm sư huynh nói đùa, ta làm sao dám…

Có cho ăn gan hùm gan hổ, Đoạn Hải cũng không dám xuất thủ nữa là. Còn Tinh Hồn, hắn ánh mắt nhìn Túy Kiếm, trong ánh mắt thoáng qua một tia ngạc nhiên.

Người này tuổi không lớn, thế nhưng thực lực có thể nói là một trong những người mạnh nhất hắn từng gặp qua trong cùng thế hệ. Túy Kiếm này, cơ hồ chỉ thua kém Dung gia tam công tử Dung Trần mà thôi.

Ngạc nhiên là vậy, Tinh Hồn cũng không rỗi hơi đi tò mò về người ta làm gì. Liếc mắt thấy đám Đoạn Hải lưỡng lự không dám xuất thủ, Tinh Hồn cước bộ chuyển động.

- Ngươi muốn làm gì?

Đoạn Hải thấy Tinh Hồn muốn rời đi thì trầm giọng hỏi.

- Dĩ nhiên là bàn giao nhiệm vụ, ta không có thời gian đứng đây dây dưa với các ngươi.

- Ha ha, bàn giao nhiệm vụ? Hay thực chất là từ bỏ nhiệm vụ?

Nghe Tinh Hồn nói muốn bàn giao nhiệm vụ cho Nhiệm Vụ Đường, Đoạn Hải ngửa đầu cười lớn. Nhưng bất giác, ngay lập tức hắn nhớ ra điều gì đó, liền thu lại vẻ mặt tiếu ý khinh thường, bất quá trong ánh mắt của hắn vẫn tràn ngập sự khinh bỉ.

Đối với sự khinh thường của Đoạn Hải, Tinh Hồn lười giải thích, cũng lười quan tâm đến. Chỉ liếc nhìn một cái rồi sau đó gia tăng cước bộ. Trên lối đi có mấy gã thành viên Thiên Hội đang cản đường, bọn họ cũng giống như Đoạn Hải căn bản không tin Tinh Hồn có thể hoàn thành được nhiệm vụ đó.

Và bọn chúng cũng không muốn Tinh Hồn rời khỏi đây. Bất quá, khi nhìn vào mắt Tinh Hồn, chỉ thấy con ngươi của Tinh Hồn không hiểu sao trở nên rất kỳ lạ, từ hình tròn nhỏ đột nhiên bị bẻ cong, biến thành hình trăng non.

“Nguyệt Thuật.”

Đó chính là thần thông Nguyệt Thuật, thần thông này không hề gây tổn hại gì đối với thân thể của võ giả, nhưng lại khiến cho tinh thần của bọn họ tổn thương nghiêm trọng.

Mấy tên này gương mặt đột nhiên biến đổi, trở nên nhợt nhạt, gương mặt cau lại, bỗng nhiên hai tay ôm đầu, quỳ xuống đất hét thảm.

- Không… cứu tôi với….

- Ác quỷ… tha mạng cho ta, xin đừng…

- Ta không muốn chết… ai đó cứu tôi với…

Cả năm tên chặn đường Tinh Hồn đột nhiên ngã quỵ xuống đất, miệng không ngờ hét những câu lảm nhảm.

Đoạn Hải gương mặt biến sắc, không thể hiểu vì sao đám thuộc hạ của mình lại trở thành bộ dạng giống như vậy.

Đương nhiên khiếp đảm không chỉ có mỗi một mình Đoạn Hải mà cả những người đứng xung quanh nữa. Một giây trước vẫn bình thường, nhưng một giây sau lại biến thành điên loạn.

“Huyễn thuật thật mạnh.”

Túy Kiếm ngồi xếp bằng trên đất, bỗng nhiên khóe miệng hắn cong lên một nụ cười, cơ hồ đã phát hiện ra nguyên nhân vì sao đám thuộc hạ của Đoạn Hải biến thành bộ dạng khùng khùng điên điên.

- Đứng lại. Ngươi đã làm gì bọn họ.

Tuy rằng không biết làm cách nào, nhưng Đoạn Hải dám chắc rằng Tinh Hồn chính là hung thủ gây ra chuyện này.

- Làm gì? Không phải ngươi đang thấy rồi đó?

Tinh Hồn cước bộ không chậm lại nửa khác, thong thả vừa đi vừa trả lời.

- Ngươi không trả lời ta, hôm nay đừng mong rời khỏi Đại Kiếm Đường này.

- Vẫn là câu đó, nếu ngươi có khả năng, ngươi cứ việc làm. Còn nữa, trước đây ta đã từng nói với Thiên Hội gì đó, nếu thích thì cứ chiến trên Sinh Tử Đài, mỗi một mạng một vạn khối linh thạch hạ phẩm.

Nói xong, Tinh Hồn vẫn tiếp tục bước đi, người đứng xung quanh hai bên tự động thách thành một tiểu đạo cho Tinh Hồn bước qua, tiến thẳng đến Nhiệm Vụ Đường mà khuất bóng.

Đoạn Hải hai mắt đầy gân đỏ, hai cánh tay run run, hàm răng nghiến chặt lại phát ra những âm thanh két két khó chịu.

- Đoạn Hải sư huynh, chúng ta phải làm gì bây giờ?

Một gã thuộc hạ gương mặt vẫn chưa vơi sợ sệt, nhìn Đoạn Hải hỏi.

- Ngươi ở lại đây quan sát hắn, có gì thì cứ thông báo cho ta biết. Những người còn lại theo ta trở về Thiên Hội.

Đoạn Hải hô hấp lại một hơi lấy lại bình tĩnh, sau đó ra lệnh cho một gã thuộc hạ. Cuối cùng kéo theo người của Thiên Hội bỏ đi. Mặc dù hắn rất căm hận Tinh Hồn, muốn ngay lập tức giết Tinh Hồn, nhưng thực lực của Tinh Hồn rất mạnh, không phải dễ dàng đối phó.

Vậy nên tạm thời đành phải rút lui, chờ đợi chỉ thị từ tổng bộ Thiên Hội mà thôi.

Bất chợt nhớ ra gì đó, Đoạn Hải xoay người nhìn về phía Túy Kiếm, có điều, chẳng biết từ lúc nào, bóng dáng của Túy Kiếm đã tiêu thất rồi.

********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********

Đến chỗ bàn giao nhiệm vụ, trông thấy Tinh Hồn, chấp sự lập tức nhận ra ngay. Bởi vì Tinh Hôn một tháng trước nhận nhiệm vụ cấp bạch ngân, là một trong những nhiệm vụ hết sức khó khăn, chỉ có tiên giả Địa Tiên Cảnh mới miễn cưỡng đáp ứng được nhiệm vụ này.

Trong đầu gã chấp sự này xuất hiện đúng một suy nghĩ, đó là Tinh Hồn đến đây để từ bỏ nhiệm vụ. Dù sao nhiệm vụ đó nguy hiểm đến như vậy, phải đương đầu với rất nhiều hoang thú, trừ phi có tiền bối hỗ trợ thì may ra.

Có điều, nếu như thực sự có tiền bối ra tay giúp đỡ thì nhất định sẽ bị trục xuất khỏi Thiên Kiếm Tông.

- Sư đệ, ta đã nhắc nhở sư đệ rồi, không nên nhận cái nhiệm vụ này.

Chấp sự lắc đầu thở dài. Gần đây hắn có nghe chút danh tiếng của Tinh Hồn, nghe nói Tinh Hồn đã khiến cho Thiên Hội rất mất mặt. Bình thường, đám Thiên Hội lúc nào con mắt cũng cao hơn đầu, ỷ có tiền nên luôn xem thường người khác. Tuy rằng chấp sự này một vài lần nhận tiền hối lộ của mấy gã Thiên Hội, nhưng cũng không ít lần bị đám Thiên Hội đè đầu cưỡi cổ, vậy nên trong ấn tượng của hắn cực kỳ không thích Thiên Hội một chút nào.

Khi nghe vị chấp sự này đột nhiên nhìn mình nói vậy, Tinh Hồn hơi ngẩn ra, nhưng giây lát sau liền hiểu được ý tứ. Thì ra người này cũng giống như đám Đoạn Hải, nghĩ rằng Tinh Hồn sẽ không thể làm nổi nhiệm vụ cấp bạch ngân.

- Tuy rằng ta có chút cảm thông với đệ, tuy nhiên không thể làm trái luật được. Nếu trả nhiệm vụ, mỗi cá nhân đệ tử trong vòng ba năm không được nhận nhiệm vụ kế tiếp, đồng thời bị phạt năm vạn linh thạch hạ phẩm.

- Ta muốn bàn giao nhiệm vụ.

- Được rồi, để ta…

Bỗng nhiên chấp sự ngẩn ra, ánh mắt ngạc nhiên nhìn Tinh Hồn, câu nói đang giữa chừng thì cũng dừng lại.

- Khoan đã, đệ vừa mới nói gì?

Tựa hồ bản thân nghe không rõ câu nói ban nãy, chấp sự vừa ngoáy ngoáy lỗ tai, vừa hỏi lại.

- Ta nói muốn bàn giao nhiệm vụ.

Vừa nói, Tinh Hồn vừa lấy ra ngọc giản nhiệm vụ, đồng thời kèm theo một cái nhẫn trữ vật. Bên trong cái nhẫn trữ vật này, dĩ nhiên chính là chứ ba mươi viên nội đan cấp hai và ba viên nội đan cấp ba, rồi sau đó ném qua cho chấp sự kiểm tra.

- Đệ nói… đệ đã làm xong nhiệm vụ này?

Dường nhiên vẫn còn chưa thể tin được rằng Tinh Hồn đã hoàn thành nhiệm vụ, chấp sự gương mặt nghiêm trọng, nhìn thẳng vào mắt Tinh Hồn, hỏi lại một lần nữa.

- Huynh cứ kiểm tra đồ vật bên trong thì sẽ biết.

- Được, vậy đệ đợi ta một chút, ta sẽ kiểm tra ngay.

Nghe vậy, chấp sự liền chụp lấy nhẫn trữ vật, dùng thần niệm truyền vào đó. Ngay lập tức, dung nhân của hắn lại thay đổi. Bên trong nhẫn trữ vật chính là ba mươi viên nội đan cấp hai cùng hai viên nội đan cấp ba, là đồ vật dùng để hoàn thành nhiệm vụ mà Tinh Hồn đã nhận.

- Không thể nào? Sao có thể như vậy được?

Sự khác thường của chấp sự khiến cho nhiều người chú ý đến. Trong số đó dĩ nhiên có cả một gã thuộc hạ mà Đoạn Hải lưu lại.

Đến lúc này, Tinh Hồn chân mày nhướng lên, nhìn chấp sự hỏi:

- Sư huynh, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?

- Không, không có vấn đề gì cả, chỉ là…

- Chỉ là thế nào? Nếu như ta đã làm xong nhiệm vụ, vậy thì huynh nên bàn giao phần thưởng cho ta đi chứ?

Tinh Hồn ngữ điệu hơi có chút khó chịu. Thấy vậy, chấp sự có chút bối rối, vội nói:

- Khoan, đệ vui lòng đợi ta một chút. Tuy rằng đệ đã hoàn thành nhiệm vụ là sự thật, thế nhưng vẫn có chút hơi khó tin. Thế nên ta cần phải báo cáo lại với bên trên.

Vội giải thích để cho Tinh Hồn hiểu, sau đó chấp sự cầm một lá truyền âm phù, nói to nhỏ gì đó. Chỉ thấy một lúc sau, từ cao tầng Đại Kiếm Đường có một vị trưởng lão áo tím bước ra.

Chính là Tống Ngọc trưởng lão, một trong những trưởng lão cao cấp phụ trách quản lý toàn bộ Đại Kiếm Đường.

- Bái kiến Tống trưởng lão.

Tống Ngọc trưởng lão một thân tu vi phi phàm, gương mặt không giận tự uy, khiến cho người ta vô hình xuất hiện một sự áp lực không hề nhỏ.

- Ngươi là người thỉnh ta xuống đây?

- Chính là đệ tử. Bởi vì chuyện này có chút khó xử lý, thế nên đệ tử mới truyền âm cho trưởng lão, nhờ trưởng lão xử lý giúp.

- Có việc gì cứ nói.

Tống Ngọc trưởng lão phong thái ung dung tao nhã, tuy rằng bị một gã chấp sự quèn thỉnh tới, nhưng không hề tỏ ra tức giận hay cao cao tại thượng gì, điểm này khiến cho người ta ấn tượng khá mạnh.

- Vị sư đệ này hơn một tháng trước nhận nhiệm vụ cấp bạch ngân, là nhiệm vụ do Thạch Thiên đại sư đề xuất.

- Thạch Thiên đại sư? Có phải nhiệm vụ thu thập ba mươi viên nội đan cấp hai và ba viên nội đan cấp ba?

- Chính là nhiệm vụ này.

Chấp sự không ngần ngại gật đầu ngay. Chỉ thấy Tống Ngọc trưởng lão quay sang nhìn Tinh Hồn, nhướng mày hỏi:

- Nhiệm vụ này rất nguy hiểm, cho dù Địa Tiên tiên giả chưa chắc đã hoàn thành nổi. Nếu ngươi từ bỏ vậy thì chịu hình phạt theo quy tắc Đại Kiếm Đường.

Tống Ngọc trưởng lão quan sát thấy Tinh Hồn chỉ là một gã Phù Tiên Cảnh mà thôi, không rõ vì lí do gì mà đi chọn nhiệm vụ nguy hiểm như thế này, gương mặt tuy vẫn bình thường, nhưng ngữ điệu cùng ánh mắt không giấu sự khó chịu.

- Có chút chuyện này cũng không xử lí được. Ta nghĩ ngươi nên thôi chức quản sự Nhiệm Vụ Đường đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.