Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 339: Chương 339: Đại triển thần uy




Dương Thiên Quân nở nụ cười nhạt, rồi sau đó nhấc chân bước lên phía trước, vừa đi vừa nói:

- Một mình ta là đủ rồi. Xích Dương tiền bối, mời.

- Thật cuồng vọng. Vậy ta cũng muốn biết, rốt cuộc thực lực chân chính của tuyệt thế thiên tài vạn năm có một của Thiên Kiếm tông mạnh đến đâu.

Dù nói vậy, thế nhưng kỳ thực trong lòng Xích Dương đạo nhân vô cùng tức giận. Cứ nhìn phong thái nói chuyện của Dương Thiên Quân, tựa hồ việc ứng chiến với lão là một chuyện vô cùng bình thường và hiển nhiên vậy.

“Tư Mặc kiếm tiên nói chuyện với lão phu cũng phải nể mặt ba thành. Một tên tiểu bối như ngươi lại cuồng vọng, vậy thì đừng trách lão phu hạ thủ tàn ác.”

Xích Dương đạo nhân khí thế triển khai, thân thể lăng không bay lên bầu trời, cơ thể xung quanh bao bọc một luồng năng lượng màu đỏ, từ phía dưới nhìn lên tựa như một cái mặt trời vậy, không ngừng tản ra những luồng nhiệt khí nóng bỏng.

- Phần Hỏa Thủ.

Xích Dương đạo nhân hô lớn một tiếng, tiên lực trong cơ thể vận chuyển, sau đó xuất ra một chưởng. Chỉ thấy thiên địa nguyên khí không ngừng hội tụ, trong giây lát hóa thành một cái hỏa thủ khổng lồ từ trên bầu trời đập xuống, không gian lạnh lẽo cùng nóng bức xen kẽ với nhau.

Chân tiên xuất thủ, thiên địa kinh động.

Đây chính là bản lĩnh của chân tiên chân chính, không phải đám ngụy tiên Linh Hậu kỳ có thể tạo thành được. Chỉ là, cỡ chừng này làm sao có thể khiến cho Dương Thiên Quân nội tâm kinh động được.

Gió tuyết thổi qua khiến mái tóc đen bóng mượt không ngừng tung bay trong gió, phản phất trên gương mặt tràn đầy sự tự tin.

- Xích Dương tiền bối, đắc tội rồi.

- Đại Thiên Phong Vân chưởng.

Dương Thiên Quân bắt đầu thi triển thân thủ, chỉ thấy cơ thể hắn lóe lên một vệt kim quang nhàn nhạt không ngừng huy động khắp thân thể.

Trông thấy cảnh tượng này, Xích Dương đạo nhân, Thái Ngọc Tân đại sư, Đô Tư trưởng lão cùng với những người khác gương mặt kinh biến, bởi vì thật không ngờ, Dương Thiên Quân đã đột phá Linh Tiên cảnh, mà nhìn tiên uy của hắn, không đơn giản chỉ là vừa mới đột phá Linh Tiên cảnh.

Dương Thiên Quân, năm nay bất quá chỉ hơn ngàn tuổi mà thôi, cư nhiên lại có thể đột phá Linh Tiên cảnh, cơ hồ đã trở thành nhân vật trẻ tuổi nhất trong lịch sử tu tiên giới đột phá Linh Tiên cảnh.

Bây giờ đã đáng sợ như vậy, nếu như cho thêm thời gian phát triển, như vậy sau này Dương Thiên Quân sẽ càng thêm khủng bố như thế này nữa. Chẳng trách Tần lão đối với Dương Thiên Quân lại coi trọng như vậy.

Bất quá, tuy rằng chấn kinh, nhưng không bởi vì lí do này mà Xích Dương đạo nhân thu tay lại. Chỉ thấy khi hỏa thủ giáng lâm, mặt đất đóng băng bị những luồng sóng nhiệt nóng bức ảnh hưởng, bắt đầu sinh ra hiện tượng nóng chảy.

Có điều, Dương Thiên Quân biểu cảm trên mặt như thường, ngoại trừ tự tin thì không còn thứ gì khác ảnh hưởng. Tiên lực vận chuyển, thiên địa nguyên khí lao về phía Dương Thiên Quân, rồi ngay sau đó, hắn tung ra một chưởng dứt khoát.

Một chưởng này nhìn như thường, thế nhưng phảng phất bao hàm ý chí của thiên địa phong vân.

Một tiếng nổ vang chấn động đất trời, không gian ầm ầm những đợt ba động khiến cho chúng nhân biến sắc. Chỉ thấy hỏa thủ khổng lồ trên bầu trời đã bị đánh tan nát, chậm rãi bị từng đợt gió mạnh mẽ dập tắt. Mà chiêu thế của Dương Thiên Quân vẫn chưa biến mất, điên cuồng phá không chưởng thẳng đến nơi Xích Dương đạo nhân đang lăng không.

Nội tâm Xích Dương đạo nhân cả kinh, tuy nhiên bản thân lão ta là một cường giả, một thân bản lĩnh không thể xem thường được.

- Thiên Hỏa Quần Vũ.

Tiên lực điên cuồng vận chuyển, ngọn lửa bao bọc xung quanh Xích Dương đạo nhân đột ngột cháy lớn lên, vô hình tạo thành một bước tường lửa che chắn Xích Dương đạo nhân vào bên trong.

Dĩ nhiên chưa dừng lại đó, khi quả cầu lửa sau khi che chắn bảo vệ chủ nhân xong thì bên ngoài không ngừng bắn ra từ đợt thiên hỏa, mục đích phá vỡ chưởng thế cực mạnh kia.

Ầm ầm ầm…

Những tiếng nổ liên hoàn không dứt, trên bầu trời thân thể Xích Dương đọa nhân hơi lảo đảo, tựa hồ muốn rơi xuống mặt đất vậy. Mà Dương Thiên Quân lại không mảy may lùi lại một bước.

Điều này chứng tỏ thực lực Dương Thiên Quân, cơ hồ đã muốn vượt qua Xích Dương đạo nhân rồi. Đây chính là một cái đả kích không hề nhỏ đối với ông ta. Bản thân mấy ngàn năm đạo hạnh tu luyện, thế nhưng lại không đủ so sánh với một tên mới thành đạo chưa được hai ngàn năm, quả thật khó mà chấp nhận được.

- Hừ, đừng vội si tâm vọng tưởng, lão phu chỉ mới xuất bố thành công lực mà thôi.

Xích Dương đạo nhân không cam tâm chịu thua trước một tên tiểu bối, một lần nữa huy động tiên lực, muốn chiến đấu một trận chân chính với Dương Thiên Quân.

- Có bao nhiêu thực lực, xuất ra cả đi.

Dương Thiên Quân lãnh đạm nói, kế tiếp cũng lăng không đứng trên bầu trời, đứng đối diện với Xích Dương đạo nhân, tựa hồ đường đường chính chính đánh một trận.

Đứng bên dưới quan sát, khi trông thấy bóng ảnh Dương Thiên Quân lăng không trên trời, Thái Ngọc Tân đại sư hai hàng chân mày trắng xóa hơi nhướng lên, trong đôi tuệ nhãn thoáng qua một nét suy tư. “Cái bóng người này nhìn rất quen thuộc, dường như ta đã nhìn thấy ở đâu rồi!”

Thấy Dương Thiên Quân đáp lời không chút khoang nhượng, mặc dù trong lòng rất tức giận, thế nhưng Xích Dương đạo nhân lại không thể phát tiết, bởi vì trước đó, quả thực bản thân đã lâm vào thế hạ phong.

- Tiền bối không cần phải lo lắng Tần lão trả thù, ta lấy tính mạng cùng danh dự ra để đảm bảo chuyện này.

Như chợt nhớ ra điều gì đó, Dương Thiên Quân miệng lại thốt lên một câu.

Xích Dương đạo nhân hừ lạnh một tiếng, trong lòng âm thầm quát mắt tiểu tử trước mắt quá mức cuồng vọng, so với bản thân lão còn muốn cuồng vọng hơn gấp trăm lần.

- Hỏa Long Chưởng.

Tiên lực lại vận chuyển, thiên địa nguyên khí từ không gian xung quanh truyền về, một đầu long ảnh màu đỏ rực xuất hiện, gầm khiếu một tiếng hung mãnh rồi lao tới, há miệng muốn nuốt chửng Dương Thiên Quân vào bên trong miệng.

- Nếu như chỉ có như vậy thì kết thúc thôi.

Trông thấy chiêu thức dũng mãnh kia, thế nhưng dường như nó không hề lọt vào mắt Dương Thiên Quân, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng thất vọng.

Tả thủ của hắn nâng lên, hai ngón tay khép lại, phía đỉnh chóp ngón tay lóe lên ánh hào vang vàng kim.

- Đại Thiên Chỉ.

Dương Thiên Quân khẽ hô một tiếng, đột nhiên một chỉ xuất hiện phá nát hỏa long, tựa như vừa mới nghiền nát một con sâu con kiến nhỏ bé yếu ớt vậy.

Bị phản phệ, Xích Dương đạo nhân tiên huyết trong cơ thể chạy loạn xạ, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.

- Không thể nào, tại sao hắn lại mạnh đến như vậy.

Sát chiêu vẫn còn chưa chấm dứt, tiếp tục phá không đánh tới, nhắm vào đầu lâu của Xích Dương đạo nhân, như muốn biến đầu lâu của lão ta thành một đống nhầy nhụa. Đương nhiên Xích Dương đạo nhân không cam tâm chịu chết, tuy rơi vào tình thế hung hiểm, nhưng dầu gì bản thân đã tung hoành ngàn năm, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú.

Trên tay Xích Dương đạo nhân xuất hiện một tấm phù lục, đem ném nó về phía trước.

- Bạo.

Xích Dương đạo nhân hô lớn một tiếng, chỉ thấy tấm phù lục đó biến thành ba mũi tên màu đỏ, từ mũi tên ẩn chứa lực lượng hủy diệt nguy hiểm, phá không bắn về phía trước, muốn ngăn cản một chỉ của Dương Thiên Quân lại.

Kế tiếp, Xích Dương đạo nhân song thủ kết thành ấn, ngọn lửa bao bọc xung quanh trong chớp mắt hòa thành hình dạng một cái hỏa chung, từ bên dưới trông lên trông rất chân thật.

- Thiên Viêm Tráo.

Ngay lúc đó, một chỉ bá đạo mạnh mẽ kia đã chạm vào ba mũi tên biến hóa từ tấm phù lục vừa mới ném ra, tiếng nổ vang lên đinh tai nhức óc, thế nhưng vẫn không thể ngăn cản nổi thế công, một chỉ bá đạo kia vẫn tiếp tục tiến đến.

Vừa lúc tuyệt chiêu Thiên Viêm Tráo vừa mới thành hình xong, chỉ nghe một tiếng *oong oong…*, bề mặt Thiên Viêm Tráo xuất hiện vô số vết nứt, mà Xích Dương đạo nhân bên trong sắc mặt lúc trắng lúc xanh, miệng thổ ra một ngụm máu lớn, troog dáng vẻ vô cùng chật vật.

Chúng nhân hít vào một ngụm khí lạnh, không ai có thể ngờ được rằng, Xích Dương đạo nhân lại thất bại thảm hại như vậy, mà thất bại này lại còn thất bại trước một tên tiểu bối nữa chứ.

- Dương Thiên Quân từ lúc nào đột phá Linh Tiên cảnh, tại sao không hề có tin tức gì?

- Nghe nói một trăm năm trước, Dương Thiên Quân bí mật rời khỏi Thiên Kiếm tông, có lẽ trong trăm năm đó hắn đã tìm được đại cơ duyên, nhờ vậy đột phá Linh Tiên cảnh.

- Thiên phú xuất chúng, lại còn được thiên địa vận khí quấn thân, thật khiến cho người khác hâm mộ ghen ghét.

- Thật quá mạnh mẽ.

- ………

Nhìn Dương Thiên Quân đại triển thần uy, ai nấy đều sững sờ như nhập mộng, đồng thời cũng cực kỳ ghen ghét, vì sao mọi thứ lại đổ dồn hết vào người hắn như vậy chứ?

Xích Dương đạo nhân ổn định thân hình, ánh mắt căm tức nhìn chằm chằm Dương Thiên Quân, cơ hồ như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy. Miệng gằng giọng, bên trong ẩn tàng sát khí nói:

- Ngươi khiến lão phu nổi giận rồi đấy, Dương Thiên Quân, lão phu sẽ cho ngươi biết thực lực thật sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.