Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 282: Chương 282: Đánh tàn phế




- Bắt đầu.

Thấy toàn bộ đệ tử đã tập trung đầy đủ, gã nội môn đệ tử liền hô lớn, đồng thời kích hoạt viêm lôi đài. Cảnh vật xung quanh lập tức biến đổi, chỉ thấy mặt đất đột nhiên hóa thành màu đỏ hồng, trông như vừa mới bị một luồng nhiệt khí đốt cháy lên vậy.

Nhìn xung quanh thì khói lửa không ngừng xuất hiện, trông giống như lôi đài này được xây dựng trên miệng một tòa núi lửa.

Mặc dù giám thị đã cho bắt đầu cuộc chiến, tại chín lôi đài khác, các trận chiến đã bắt đầu cả, chỉ duy nhất tại viêm lôi đài, vẫn chưa có bất kỳ một người nào có ý định động thủ cả.

Thay vào đó, pháp bảo tuy rằng đã lấy ra, thế nhưng mọi ánh mắt đều tập trung vào vị trí của Tinh Hồn.

- Tạp chủng, còn nhớ bổn đại gia không?

Từ trong đám đệ tử đi ra một gã thanh niên da đen, không phải Đoạn Ngụy thì còn ai vào đây. Vừa mới gặp được một lúc trước đó, cư nhiên bây giờ lại đụng độ trên viêm lôi đài. Không biết là ngẫu nhiên hay lại có ai đó sắp xếp.

Đoạn Ngụy gương mặt gian xảo, trên tay cầm một thanh đại kiếm màu vàng, ánh mắt nhìn Tinh Hồn đầy bất thiện, nói:

- Thật ngạc nhiên à, cư nhiên gặp lại tại viêm lôi đài, lần này đừng hòng người nào ngăn cản ta biến ngươi thành phế nhân được nữa, hắc hắc hắc…

Gương mặt của Đoạn Ngụy lần đó bị Chu Ân tát gãy mất mấy cái răng, vết sưng trên mặt vẫn còn chưa xẹp xuống, thế nhưng Đoạn Ngụy vẫn rất hách dịch, biểu cảm rất khinh nhờn.

- Các huynh đệ nghe đây, ta không biết tại viêm lôi đài này các ngươi thuộc về bang phái nào, thế nhưng chỉ cần giúp ta biến hắn thành phế nhân, ta nhất định sẽ ban thưởng mỗi người hai ngàn khối linh thạch hạ phẩm cùng một bản trung phẩm vũ kỹ.

Nghe Đoạn Ngụy nói, chín mươi tám người khác gương mặt kinh biến. Một trong số đó gương mặt vẫn còn chưa tin nổi, hỏi Đoạn Ngụy lại một lần nữa:

- Đoạn Ngụy, ngươi nói thật?

- Hừ, lấy Đoạn Ngụy ta đảm bảo, chỉ cần xong việc, các ngươi liền đến tổng bộ Thiên Hội nhận thưởng.

Đoạn Ngụy biểu cảm chắc chắn, hắn đã dám lấy danh dự của Thiên Hội ra làm vật đặt cược, những người khác dĩ nhiên liền tin ngay.

Ở bên ngoài, chúng nhân không nghe thấy bên trong viêm lôi đài đang nói gì, thế nhưng nhìn sơ qua thì liền biết rằng, nhất định Đoạn Ngụy đang muốn giở trò gì đó, mục tiêu nhắm đến dĩ nhiên chính là Tinh Hồn.

Đương nhiên chuyện này chẳng có ai hứng thú quan tâm cả, bởi quy tắc quần đấu không hề cấm chuyện các đệ tử liên thủ lại đối phó với một người khác. Chuyện này trước đây đã từng xảy ra vô số lần, dĩ nhiên chưa có lần nào các vị trưởng lão thượng tọa kia để mắt đến.

Bắc Cung Thanh Đan và Hạng Hạo đứng một chỗ nhìn lên, chỉ có điều cả hai đều dùng ánh mắt thương hại nhìn Đoạn Ngụy, trong đầu còn đang muốn liên tưởng đến Đoạn Ngụy sẽ có kết quả thê thảm.

Tại một chỗ khác, dĩ nhiên là nơi mà mấy người Hoắc Tôn đang đứng quan sát. Hoắc Tôn số thứ tự hơn năm vạn con số, còn rất lâu mới đến lượt hắn tiến lên lôi đài.

- Hoắc Tôn sư huynh, đám Thiên Hội cư nhiên lại sử dụng trò hủ bại như vậy.

Một thành viên Thiên Hội tức giận nói.

Hoắc Tôn dĩ nhiên trong lòng cũng đang rất khinh bỉ, thế nhưng ngoài mặt vẫn bình thường.

- Không sao, đừng lo lắng. Tinh Hồn là người được Hạng Hạo và Bắc Cung Thanh Đan đánh giá rất cao, ta không nghĩ chỉ một chút chuyện nhỏ như vậy lại có thể gây khó dễ cho hắn. À còn nữa, khi thượng đài, các ngươi nhớ liên thủ với nhau đối phó với hai bang hội còn lại, khi đã có kết quả thì hãy quyết đấu với nhau.

Trở lại viêm lôi đài, Tinh Hồn vẫn đứng trầm ngâm một chỗ, gương mặt không xuất hiện bất kỳ một biểu cảm nào khiến cho Đoạn Ngụy càng thêm khó chịu.

- Hừ, bổn đại gia ghét nhất tên nào làm bộ làm tịch. Huynh đệ, tiến lên đánh què giò hắn cho ta.

- Cùng xông lên.

Trong số chín mươi chín người này, thành viên Thiên Hội có, Chiến Bang có, và ngay cả Nhân Hội thành viên cũng chiếm một phần không nhỏ. Tuy rằng Tinh Hồn là người thuộc về Nhân Hội, thế nhưng có câu, người chết vì tiền, chim chết vì mồi, bọn họ chẳng quen biết gì với Tinh Hồn cả. Vả lại, lợi ích mà Đoạn Ngụy đưa ra thật sự rất hấp dẫn, tại sao lại vì một gã không hề quen biết mà từ bỏ đi một cái lợi ích rất lớn chứ? Đáp án là không thể.

Tinh Hồn từ đầu đến cuối không nói một câu nào cả, chỉ dùng ánh mắt giống như xem những thằng hề đang nhảy múa.

Đối với mấy tên này, Tinh Hồn thậm chí chẳng buồn gọi ra Đồ Lục, chỉ đơn giản dùng một quyền duy nhất, thổi bay tất cả những đệ tử có ý đồ bất chính này.

- Hải Kình Cực Lãng Chưởng.

Thời gian cuối cùng trước khi thí luyện diễn ra, Tinh Hồn đã thành một đoạn thời gian để tu luyện mấy cái vũ kỹ này một cách thuần thục, đạt đến cảnh giới lư hỏa thuần thanh. Một chưởng xuất ra, chỉ thấy phảng phất một đầu kình ngư ngoài biển khơi đang vùng vẫy hung dữ, không gian như tồn tại một sức ép khổng lồ.

Một tiếng nổ ầm vang, kèm theo đó là những tiếng hét thảm, toàn bộ những đệ tử tại viêm lôi đài, chỉ trừ duy nhất một mình Đoạn Ngụy là không bị đánh bay ra ra khỏi lôi đài mà thôi.

Đây không phải là do Đoạn Ngụy lợi hại, mà là Tinh Hồn cố tình làm như vậy. Nhìn Đoạn Ngụy lúc này vô cùng thê thảm, gương mặt tái nhợt không còn chút máu, áo bào rách nát, trên cơ thể làn da nhiều chỗ bị rách ra, máu tươi chảy xuống trông rất thảm thiết.

Nhìn ánh mắt Đoạn Nguy đang vô cùng sợ hãi, hắn không ngờ rằng thực lực của Tinh Hồn lại khủng khiếp đến như vậy. Chỉ một chưởng duy nhất đã thổi bay toàn bộ đệ tử tại viêm lôi đài, chỉ chừa lại duy nhất một mình hắn mà thôi.

- Tại… tại sao lại như vậy được? Ta không tin.

Đoạn Ngụy lắp bắp nói. Chỉ thấy Tinh Hồn từng bước chậm rãi đi đến, trong mắt Đoạn Ngụy, lúc này Tinh Hồn chẳng khác nào một sát tinh muốn đòi mạng.

- Ta nhận th…

Quy tắc trên lôi đài, chỉ cần nhận thua thì sẽ bị tước đi tư cách đứng trên lôi đài. Dĩ nhiên, Đoạn Ngụy đang muốn sử dụng quyền hạn này để bỏ chạy. Bất quá, hắn chưa kịp nói xong thì vô hình có một luồng sức ép khóa chặt hắn lại, không cho hắn mở miệng nói thêm bất kỳ một câu chữ nào nữa.

Đoạn Nguy cơ thể run rẩy, nội tâm sợ hãi tột độ. Thậm chí hắn sợ hãi đến mức dưới đũng quần ướt từ lúc nào không biết.

Nội tâm của hắn chỉ muốn hét lên hai chữ “cứu mạng” thật lớn, đáng tiếc lúc này Đoạn Ngụy làm gì có năng lực làm chuyện này được chứ.

Thế nhưng, khi Tinh Hồn vừa mới đến gần Đoạn Ngụy, còn chưa kịp làm gì thì một giọng nói vang lên:

- Đoạn Ngụy đã thua, ngươi cần gì phải làm ra thủ đoạn đuổi tận giết tuyệt như vậy? Làm chuyện gì cũng cần chừa lại một con đường lui, đó mới là hành động của người thông minh.

Người có thể lên tiếng tại viêm lôi đài này, ngoại trừ những vị trưởng lão kia thì chỉ còn lại duy nhất chính là gã nội môn đệ tử làm giám thị trên viêm lôi đài.

Trông thấy giám thị, tuy rằng Đoạn Ngụy nội tâm vẫn còn đang vô cùng sợ hãi, tuy nhiên trong bụng vẫn không giấu mừng rỡ. Dù sao chấp sự đã mở miệng, hắn tin rằng Tinh Hồn không thể không nể mặt mũi.

Chỉ thấy gã nội môn đệ tử kia xuất hiện trên viêm lôi đài, ý định dùng thần niệm để phá vỡ sức ép mà Tinh Hồn đang tạo ra trên người Đoạn Ngụy. Cũng giống như Đoạn Ngụy, hắn tin tưởng Tinh Hồn sẽ không ngu ngốc đến mức khước từ ý tứ của hắn.

Thế nhưng, chuyện mà hắn nghĩ là dĩ nhiên lại không thể xảy ra. Khi thần thức còn chưa kịp chạm đến thì vô hình có một luồng kiếm khí sắc bén đánh vỡ nát thần niệm của hắn. Thần niệm bị công kích, gã nội môn đệ tử kia giật mình, trong mắt thoáng qua sự ngạc nhiên, đồng thời lui về phía sau một bước.

- Ngươi dám…

Cư nhiên lại bị một gã ngoại môn đệ tử khinh thường, gương mặt của hắn trông cực kỳ khó coi, miệng gằng giọng từng chữ.

- Ngươi nghĩ ngươi là ai?

Tinh Hồn nghiêng đầu lãnh đạm nói, đồng thời vừa nâng chân lên, đạp thẳng vào bụng Đoạn Ngụy. Chỉ thấy Đoạn Ngụy miệng búng ra ngụm máu lớn, cảm giác bên trong cơ thể có một đạo lãnh khí không ngừng tàn phá cơ thể, khiến cho gương mặt Đoạn Ngụy vặn vẹo nhăn nhó, miệng hét thảm thê lương.

- Thật tàn độc. Đều là đồng môn, ngươi lại dám phế đi Đoạn Ngụy?

Gã nội môn ánh mắt phẫn nộ, quát lớn.

- Quy định nói chỉ cần không giết đối phương, còn lại đều tùy ý. Ta vẫn chưa giết hắn mà?

Tinh Hồn sau khi phế đi Đoạn Ngụy, sắc mặt vẫn lãnh đạm như thường, giống như việc hắn vừa mới làm là một chuyện rất đỗi bình thường.

Vừa nói, Tinh Hồn vừa thuận chân đá vào bên hông Đoạn Ngụy, một lần nữa Đoạn Ngụy phun ra thêm một ngụm máu, hô hấp càng lúc càng không ổn, bất quá chắc chắn Đoạn Ngụy sẽ không chết, ít nhất là thời điểm hiện tại. Đoạn Ngụy bị đá ra khỏi viêm lôi đài, cảnh quang lập tức biến đổi, trở lại không gian bình thường.

Đứng chính giữa lôi đài, Tinh Hồn và gã nội môn đệ tử kia đối mặt với nhau, không gian như vang lên những âm thanh va chạm điện xẹt, tựa hồ vô hình cả hai đang giao chiến.

- Ngươi là Tinh Hồn đúng không? Ta nhớ kỹ ngươi rồi.

Bị một gã ngoại môn xem thường, tâm tình của hắn vô cùng khó chịu. Nếu chẳng phải giờ phút này đang có rất nhiều người chú mục đến, chỉ sợ hắn ta đã rút kiếm chém chết Tinh Hồn rồi. Chỉ thấy Tinh Hồn xoay người bỏ đi, hoàn toàn không quan tâm đến gã nội môn đệ tử kia đứng nói nhảm.

Đứng bên dưới, Bắc Cung Thanh Đan và Hạng Hạo đã quá quen với tính cách này của Tinh Hồn, chỉ biết lắc đầu cười khổ.

- So với ta thì hắn vẫn muốn bá đạo hơn. Một gã đáng ghét chiếm hết hào quang của người khác.

Bắc Cung Thanh Đan mồm thì nói vậy, bất quá trên gương mặt đầy tiếu ý. Còn đối với gã nội môn đệ tử kia, thiết nghĩ nếu hắn thật sự muốn giao đấu với Tinh Hồn, có lẽ kết quả cũng không quá khó đoán.

- Quả nhiên là người được Hạng Hạo và Bắc Cung Thanh Đan đánh giá cao, thực lực thật mạnh.

Hoắc Tôn trông thấy Tinh Hồn kết thúc trận chiến so với Bắc Cung Thanh Đan còn muốn gọn gàng hơn thì gật đầu khen ngợi.

Tại thượng tọa, Dương Thiên Quân sự chú ý dĩ nhiên tập trung tại viêm lôi đài, những trận chiến khác, hắn căn bản không quan tâm đến. Quả nhiên thực lực của Tinh Hồn không làm hắn thất vọng.

- Y Y, chúng ta đi thôi.

Bỗng nhiên Dương Thiên Quân đứng dậy, ánh mắt vẫn đang nhìn Tinh Hồn ngự kiếm rời khỏi viêm lôi đài, miệng cong lên một nụ cười tà dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.