Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 88: Chương 88: Đến Lâm Ngân




Quyển 1: Ti Mệnh

Chương 88: Đến Lâm Ngân

Đám người này chính là lữ đoàn Phong Tuyết bộ lạc cử đến đây để thủ hộ, dẫn đầu dĩ nhiên chính là Kha Thiên Lạc. Hành trình từ Phong Tuyết thành đến vùng Lâm Ngân này mất hơn nửa tháng trời mới miễn cưỡng đến nơi, đã vậy vào mùa này vùng Lâm Ngân vào mùa mưa, khiến cho tốc độ di chuyển chậm trễ hơn dự kiến.

Nơi thu thập tình báo nằm tại một địa phương thần bí trong vùng Lâm Ngân, trước khi đến đây Phong Tuyết thành đã hướng dẫn Kha Thiên Lạc cách để liên lạc với bọn họ.

Hơn hai trăm người đứng đợi dưới làn nước mưa bụi, tuy hơi lạnh không ảnh hưởng gì nhiều đối với dị sĩ như bọn họ, tuy nhiên cảm giác ướt át toàn thân vẫn rất khó chịu.

Nhất là với mấy nữ nhân cũng được phân công đến đây, y phục bị nước mưa làm cho dính chặt vào người, dưới cơn mưa trắng mờ ảo lộ ra những đường nét mị hoặc phong tình, không khỏi làm thu hút ánh nhìn của đám đại hán kia.

Tang Tương đứng bên cạnh Ti Mệnh, so với những nữ nhân khác thì nàng ổn hơn rất nhiều. Chỉ thấy hắn cầm một cái lá có tán rất lớn che chắn trên đầu, đồng thời âm thầm vận chuyển lực lượng nguyên khí tạo thành một tấm màn vô hình che trên đỉnh đầu, không để cho nước mưa thấm ướt cơ thể nàng.

Nếu như trên đường di chuyển thì hắn không làm được thế này, nhưng bây giờ đứng yên một chỗ chờ đợi, vậy nên thực hiện nó rất dễ dàng, lại tiêu hao không nhiều lực lượng nguyên khí của bản thân, cùng lắm chỉ ngồi điều tức vài canh giờ là có thể phục hồi lại.

Lại nói, nếu hơn nửa tháng trước hắn không tiêu hao gần như sạch sẽ lực lượng nguyên khí để giúp Cổ Thái trúc cơ thì bây giờ hắn có khả năng mở rộng tấm màn chắn. Cho đến giờ, tuy sử dụng không ít đan dược, nhưng nguyên khí của hắn vẫn chưa phục hồi hoàn toàn, còn cần phải bế quan thêm một thời gian nữa.

Đợi hơn một giờ đồng hồ mà vẫn chưa thấy có người nào ra chào đón, không ít người tỏ thái độ bất mãn, buồn bực nói:

-Bọn họ còn định cho chúng ta ngâm nước mưa đến khi nào nữa?

-Thật quá đáng.

-Đi đường cực khổ, không được chào đón mà lại còn bắt đứng đợi.

-Hừ, Phong Tuyết thành quả là chỉ coi chúng ta như tốt thí.

-……

Đối với phàn nàn của bọn họ, Kha Thiên Lạc cũng đành nhắm mắt làm ngơ.

Cảm nhận được không gian có huyết khí dao động, Ti Mệnh khẽ nói:

-Đằng trước có người.

Bởi vì Ti Mệnh tu luyện khác với man tộc dị sĩ, hắn chủ tu linh hồn, linh thức của hắn so với dị sĩ mạnh hơn gấp mấy lần. Mặc dù trời đang mưa nhưng tấm võng linh thức của hắn vẫn bao phủ trong phạm vi rất rộng, bán kính năm trăm thước đều hiện rõ trong đầu hắn cả.

Trong linh thức của Ti Mệnh xuất hiện hai bóng người, dễ dàng nhận ra một trong hai người này đều là dị sĩ đạt thành tựu sơ kỳ Tẩy Cốt cảnh, còn người kia tuy cũng có tu vi tương đồng, có điều lại mơ hồ không rõ ràng. Nhất là phương thức ẩn nặc của bọn họ rất đặc biệt, nếu không phải bởi bọn họ tiến vào phạm vi bán kính gần một trăm thước cũng như linh thức của Ti Mệnh đặc biệt mạnh, nếu không thì cũng khó mà nhận ra.

Kha Thiên Lạc và Cổ Thái linh thức cũng đặc biệt mạnh hơn so với dị sĩ đồng giai, tuy nhiên cả hai nếu không được Ti Mệnh nhắc nhở thì cũng không hề phát hiện ra rằng có người đang đến.

-Có người ra đón rồi, tất cả mau chỉnh đốn lại đội hình.

Kha Thiên Lạc quay đầu nhìn hai trăm người sau lưng, giọng nói tản ra uy áp thực lực đỉnh trung kỳ Tẩy Cốt cảnh, ngay lập tức khiến cho đám người đang ồn ào huyên náo trở nên im lặng.

Bỗng ở phía trước, một giọng nói khàn khàn vang lên, nghe giọng nói dường như người này đã lớn tuổi rồi.

-Để các vị chờ lâu, thật ngại quá.

Từ trong màn mưa bụi trắng xóa bước ra hai người già trẻ. Cả hai đều mặc một bộ đồ may bằng vải thô, trên áo có nhiều chỗ may vá, trông bộ dáng rất nghèo khổ, trên lưng có áo rơm để ngăn nước mưa, đầu đội mũ rơm kết khiến cho dung mạo cả hai khá mơ hồ.

Ông lão miệng nở nụ cười khàn đặc, lộ ra hàm răng bệnh tật bị thiếu đi vào cái.

-Khà khà, lão tên gọi là Trương Nghiễm, còn hắn là Tần Minh, phụ trách đón tiếp các vị. Đường xá đi lại khó khăn, lão thân thể không khỏe, khà khà, mong chư vị không trách móc.

Kha Thiên Lạc nhíu mày nghi hoặc, tuy nhiên trên mặt không có vẻ khó chịu gì, ngược lại chẳng để lộ nửa điểm cảm xúc, ôm quyền kính lễ:

-Tiền bối quá lời, đám vãn bối chính là theo lệnh Trưởng Lão hội đến đây, nào dám có ý tứ trách móc.

-Khà khà, nói vậy thì lão phu yên tâm rồi. Người thanh niên, ngươi chính là Kha Thiên Lạc có đúng không?

Ông lão cười híp mắt, tuy đang cười nhưng lại thần thần bí bí, làm cho người ta không đoán được ông ta đang nghĩ gì trong đầu.

-Đích thực là vãn bối.

-Người trẻ tuổi mà tâm tính trầm ổn, không tệ, Phong Tuyết thành đúng là có mắt chọn người. Khà khà…

-Vãn bối không dám, tiền bối quá khen.

Kha Thiên Lạc cảm giác ông lão này có gì đó bất bình thường, mặc dù trên người đúng là tỏ ra khí tức dao động sơ kỳ Tẩy Cốt cảnh, nhưng hắn lại cảm giác có gì đó không đúng.

Vả lại, trước khi ông lão đến đây, Ti Mệnh đã nói nhắc nhở nhẹ với hắn có một người ẩn dấu tu vi, đến cả nhạy cảm như Ti Mệnh cũng không nhìn ra được, Kha Thiên Lạc vì vậy mới thành thành kính kính lễ nghĩa với ông lão Trương Nghiễm.

Chỉ thấy ông lão Trương Nghiễm mắt hiếp nhìn một đám người ướt như chuột lột, nhìn quét qua một vòng, hơi vô ý dừng lại ở chỗ Ti Mệnh, lại cười nói tiếp:

-Khà khà, có vẻ như có một số người không chịu được khổ nhỉ. Mà thôi. Các ngươi đi theo lão, chớ có vô ý hành động, kẻo chết lúc nào lại không biết, khà khà khà…

Thái độ thần bí của ông lão, tuy không có tạo ra bất kỳ hành động uy hiếp gì, nhưng không hiểu sao ai náy, thậm chí là cả Kha Thiên Lạc, Cổ Thái hay Ti Mệnh trong lòng đều khẩn trương.

-Chúng ta đi thôi. Mọi người di chuyển cẩn thận theo sự hướng dẫn của Trương tiền bối.

Kha Thiên Lạc nói lớn nhắc nhở đám người sau lưng, rồi sau đó bắt đầu đi theo sau ông lão Trương Nghiễm.

Đi cuối cùng trong đoàn chính là người thanh niên tên Tần Minh đi cùng với ông lão Trương Nghiễm để tránh cho đám người mới này đụng vào bẫy cấm chế được bố trí quanh Lâm Ngân.

Đi theo gần hai canh giờ một cách bình yên, phía trước mặt là Kha Thiên Lạc và hai trăm người khác là một thác nước khổng lồ chảy siết vô cùng hùng vĩ, bọt nước trắng xóa bắn tung tóe lên trời, lại thêm trời đang mưa khiến cho tầm nhìn càng hạn chế.

Trên đường đi bởi vì lối di chuyển khó khăn, so với quãng đường đi đến Lâm Ngân còn muốn cực khổ hơn, một vài người thiếu chút nữa không giữ được ý tứ, buộc Kha Thiên Lạc phải sử dụng đến quyền hạn trưởng đoàn do Trưởng Lão hội truyền xuống mới có thể trấn áp được.

Khi đến nơi, Trương Nghiễm ra hiệu dừng lại, Kha Thiên Lạc lập tức quát lớn báo hiệu cho người phía sau biết. Còn hắn thì chăm chú nhìn hành động tiếp theo của Trương Nghiễm.

Ti Mệnh dĩ nhiên cũng đứng một bên quan sát, vừa ngẫm nghĩ về quãng đường hai canh giờ qua, đầu óc rơi vào suy tư. Theo quan sát của Ti Mệnh, có ít nhất một ngàn cấm chế được bố trí trên đường đi, tuy chủng loại chỉ rơi vào khoảng hai mươi loại cấm chế, tuy nhiên cách bố trí lại rất tài tình, nếu không phải người nghiên cứu kỹ cũng cái nhìn sắc bén thì không cách nào nhìn ra được.

Hắn cũng không biết rằng là, hành động quan sát trên đường đi của hắn toàn bộ rơi vào mắt ông lão Trương Nghiễm cả. Chỉ là ông ta vẫn giữ im lặng, miệng nở nụ cười bí ẩn không ai phát hiện.

*********

Cầu vote mười sao cuối chương!

Cầu tăng like và cmt để trỗ trợ con tác!

Cầu Nguyệt phiếu và Kim đậu để tăng động lực cho con tác!

Đa tạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.