Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 128: Chương 128: Đom đóm




Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên

Chương 13: Đom đóm

Thực ra thì việc Tinh Hồn dám nhảy xuống Vĩnh Dạ Thâm Uyên này, trong lòng hắn cũng sớm đã có chủ đích.

Khi bị Hứa Bân theo đuổi, trên đường tiến sát đến Vĩnh Dạ Thâm Uyên, Thể Đạo Liên trong Linh Đài bỗng có xảy ra biến dị.

Quá trinh tu luyện của Tinh Hồn có điểm hơi khác biệt so với các tiên giả thông thường.

Lấy ví dụ như Cố Tinh Hải. Nàng tuy là Vu Tộc, bình thường nếu không có điểm đặc biệt của hệ Vu Sư thì Cố Tinh Hải sẽ trở thành Chiến Vu luyện thể.

Thế nhưng trong hành trình với Tinh Hồn liền bị hắn dẫn dắt theo con đường tu hành của tiên giả. Chính là việc truyền cho nàng Hồng Ngọc Kinh.

Hồng Ngọc Kinh này, tầng đầu tiên chính là kết ra được chín cái Hồng Ngọc Ấn. Muốn đúc kết ra Hồng Ngọc Ấn rất đơn giản, chỉ cần hấp thụ luyện hóa thiên địa linh khí, theo pháp quyết của Hồng Ngọc Kinh mà làm thì sẽ kết thành Hồng Ngọc Ấn.

Tiên giả bước đầu tu luyện, cũng giống như tu sĩ, đó chính là quá trình luyện khí. Sau này khi đột phá Địa Tiên Cảnh thì mới bắt đầu tiến hành bước tu luyện tiếp theo là lĩnh ngộ pháp tắc.

Còn Tinh Hồn, bởi vì sự đặc biệt của cơ thể, thổ nạp thiên địa linh khi theo cách thông thường không cách nào giúp Tinh Hồn tu hành nhanh chóng được.

Cứ nhìn lúc trước đây, Tinh Hồn vận dụng Tạo Hóa Nhất Khí để tu hành, thế nhưng kết quả gần như là dậm chân tại chỗ.

Nhưng từ khi tạo ra được Thể Đạo Liên bên trong Linh Đài, Tinh Hồn mới có thể đột phá, đặt chân vào Linh Hậu Kỳ - Phàm Tiên Cảnh.

Muốn đột phá, Tinh Hồn không chỉ phải luyện hóa thiên địa linh khí hoặc bổ sung bằng đan dược, mà còn phải làm cho Thể Đạo Liên phát triển.

Nếu Thể Đạo Liên không phát triển, dù có thổ nạp bao nhiêu thiên địa linh khí hay dùng bao nhiêu tài vật đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ chẳng thể đột phá lên cảnh giới tiếp theo.

Đương nhiên ở thời điểm hiện tại chưa đến thời điểm như đã nói, nhưng mỗi lần Thể Đạo Liên có biến thì trong lòng Tinh Hồn lại vừa mừng vừa sợ. Bởi dù sao còn đường này hắn đang tự lần mò, những gì diễn ra tiếp theo, chính bản thân hắn cũng không đoán trước được.

Quay trở lại với câu chuyện. Lần này Vĩnh Dạ Thâm Uyên ảnh hưởng đến Thể Đạo Liên, vậy nên Tinh Hồn mới dám cả gan nhảy xuống Vĩnh Dạ Thâm Uyên đầy bí ẩn này.

Ban đầu hắn còn hi vọng rằng tác động từ Vĩnh Dạ Thâm Uyên sẽ giúp Thể Đạo Liên phát triển, có điều hắn phải thất vọng rồi.

Thể Đạo Liên dường như cảm thấy Vĩnh Dạ Thâm Uyên này có gì đó quen thuộc với nó nên mới kích động.

Dần dần, lực lượng thần bí từ Vĩnh Dạ Thâm Uyên tác động lên Tinh Hồn, dần dần không thể thích ứng được. Cũng may có ý chí kinh người, Tinh Hồn mới miễn cưỡng chống đỡ nổi.

Rơi mãi rơi mãi, áp lực nguy cơ sinh tử hiện hữu trong tâm trí Tinh Hồn.

Hắn cảm nhận rằng khoảng cách tiếp xúc với mặt đất Vĩnh Dạ Thâm Uyên ngày một gần hơn. Nếu tiếp tục bị lực hấp dẫn cuốn theo, nhất định cả hai sẽ tan xương nát thịt mà chết.

-Tinh Hải, cực cho ngươi rồi.

Tinh Hồn nhìn Cố Tinh Hải, khẽ nói một câu.

Chỉ thấy hắn đặt hai ngón tay lên mi tâm Cố Tinh Hải, dẫn lực lượng của Thể Đạo Liên bắt đầu thôn phệ chân nguyên từ khí hải, biến chân nguyên của Cố Tinh Hải thành của mình.

-Hỗn Nguyên Thiên Thần Quyết – Mô Phỏng.

Tinh Hồn đôi mắt lóe lên, trong mắt xuất hiện một tia linh quang. Ngay lúc đó, một tiếng long ngâm từ trong đêm tối vang lên.

Vầng hào quang màu đỏ hồng xuất hiện, dần dần huyễn hóa thành một đầu xích long dài gần ba mươi trượng.

Đầu Xích Long này là do Tinh Hồn lấy lực lượng từ Hồng Ngọc Kinh của Cố Tinh Hải mà tạo thành thông qua thuật Mô Phỏng.

Thuật Mô Phỏng này tiêu hao rất nhiều tinh thần lực, thời gian để duy trì Xích Long rất ngắn.

Tinh Hồn dùng tinh thần lực điều khiển, một tay ôm Cố Tinh Hải bên hông, chân cưỡi trên lưng Xích Long đáp xuống dưới.

Có điều, phán đoán của Tinh Hồn vẫn có chút sai lệch.

Đó chính là khoảng cách đến gần mặt đất vẫn còn một đoạn khá xa, và lực hấp dẫn của Vĩnh Dạ Thâm Uyên quá mạnh, khiến cho tinh thần lực tiêu hao cực nhanh.

-Không ổn!

Tinh Hồn gương mặt nghiêm trọng. Nhìn Xích Long hư ảnh như muốn sụp đổ.

Bỗng không biết một vật gì trên đường rơi đập vào đầu, hắn rên một tiếng bi thảm, đồng thời ngay lúc đó Xích Long cũng bị sụp đổ bởi lực lượng tinh thần đã không thể giúp nó duy trì nữa.

Gió thổi càng lúc càng mạnh, màn đêm che phủ mọi thứ, chỉ có ánh sáng yếu ớt của Xích Long đang dần tan biết là duy nhất, nhưng nó cũng chỉ làm cho Tinh Hồn nhìn thấy được gương mặt nhợt nhạt của Cố Tinh Hải trong thoáng chốc mà thôi.

Trước khi mất đi khả năng nhận thức, Tinh Hồn lấy hết sức lực còn lại, đấu tranh với lực hút cường đại và lực gió, vươn tay kéo Cố Tinh Hải sát vào người mình, ôm thật chặt.

Rồi sau đó, cả hai rơi vào màn đêm thăm thẳm của Vĩnh Dạ Thâm Uyên thần bí.

********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên **********

Không rõ là tiếng gió thổi, hay là tiếng nói thì thầm từ cõi u minh vọng lại, Cố Tinh Hải từ trong mê man từ từ mở mắt ra.

Bao trùm xung quanh là một màn đêm tăm tối, chỉ có nơi nàng đang nằm có những đốm sáng màu xanh lấp lánh thoát ẩn thoát hiện, trông giống như một bầy đom đóm vậy.

Nó làm cho Cố Tinh Hải nhớ đến lúc nhỏ, khi còn ở Tất Phong bộ lạc, nàng cũng đã từng được ngắm khung cảnh tuyệt đẹp như thế nào rồi.

Tính tò mò, lại yêu thích cái đẹp, Cố Tinh Hải ánh mắt sáng lên, miệng nở nụ cười trong trẻo, định vươn tay ra bắt lấy một con đom đóm.

Nhưng ngay lập tức có một bàn tay vươn ra nắm lại, ngăn cản hành động bắt đom đóm của nàng, vừa cảnh báo:

-Cẩn thận, đừng động vào chúng.

Cố Tinh Hải ngẩn ra, chưa kịp hiểu chuyện gì thì bỗng thấy đám đom đóm đột nhiên có gì đó bất thường.

Đom đóm quay mặt lại, Cố Tinh Hải gương mặt không kìm được sợ hãi, giật bắn mình.

Bởi đom đóm đó có gương mặt vô cùng đáng sợ, một cái đầu lâu nhỏ bằng đầu ngón tay út, miệng đầu những cái răng nanh há to ra gào thét. Âm thanh đinh tai nhức óc dần dần truyền ra cả bầy, nghe chẳng khác gì tiếng la hét của lệ quỷ.

Đám đom đóm này cực kỳ hung dữ, như hận không thể làm thịt Cố Tinh Hải ngay lập tức vậy.

-Bình tĩnh, không việc gì cả.

Lại giọng nói đó vang lên, nhưng không còn nghiêm nghị như trước, mà thay vào đó là sự ấm áp dịu dàng.

Cố Tinh Hải xoay qua nhìn, đó là một gương mặt vô cùng thân quen với nàng, chính là Tinh Hồn.

-Đa tạ thúc thúc.

Nếu không phải vừa rồi Tinh Hồn kịp thời phản ứng, kéo tay của nàng lại thì có lẽ nàng đã bị đám đom đóm mặt quỷ kia gặm nát rồi.

Cố Tinh Hải cúi đầu, giọng nói khe khẽ từ miệng truyền ra, âm thanh dễ nghe vô cùng.

Bỗng Tinh Hồn gương mặt thoáng qua một tia đau đớn, giống như hành động ngăn cản ban nãy làm cho vết thương tái phát, cơn đau nhói lên trong giây lát.

Cố Tinh Hải nhận ra được, lập tức ngẩn đầu nhìn lên.

Đến lúc này nàng mới nhận ra, sắc mặt của Tinh Hồn rất xấu. Trên đầu có một dải băng đen băng bó phần trán, nếu để ý kỹ thì có thể nhìn thấy được vết máu khô. Mồ hôi nhễ nhãi trên mặt.

Mà cánh tay của hắn thì đang run lên từng cơn, từng cử động rất bất thường. Có vẻ như cánh tay đã bị bong gân rồi.

-Thúc thúc, người bị thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.