Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 360: Chương 360: Đừng chọc điên…




Thượng Quan Lãnh không nắm rõ thực lực của Tinh Hồn rốt cuộc cực hạn nằm ở đâu, thế nhưng trong số những người đang có mặt ở đây, hắn ta chính là người nắm rõ nhất thực lực Tinh Hồn mạnh yếu ra sao.

Hắn lắc đầu, mục đích đến đây là để quan sát xem thực lực của Tinh Hồn chân chính như thế nào, đáng tiếc, đối thủ của hắn lại quá kém cỏi, không đủ lực khiến cho Tinh Hồn sử dụng đến ba thành chiến lực.

Kết quả đã hiện ngay trước mắt, vì vậy Thượng Quan Lãnh mới lắc đầu thất vọng.

Chỉ nghe một tiếng nổ rền vang giữa thiên địa, kình phong kịch liệt bạo chuyển, vô số phong nhận sắc bén bắn ra tứ phương bát hướng, mang theo dư lực tàn phá, nhừng đệ tử đứng gần đó quan sát hơi không cẩn thận liền bị thương như chơi.

Trên bầu trời một cỗ oanh động dữ dội, âm thanh minh minh vang vọng kéo dài.

Giữa không trung, bóng dáng Chu Kình chao đảo, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng xuất hiện một tia máu tươi.

Trong đôi mắt tràn đầy khiếp sợ.

Uy lực của Kinh Lôi Kiếm Pháp đã đột phá đại thành cảnh giới, trong cùng giai tuyệt đối là bá chủ. Chu Kình muốn một kiếm giết Tinh Hồn.

Nhưng chẳng ngờ, Tinh Hồn không những không chết mà còn phá vỡ kiếm pháp, khiến cho hắn khí huyết đảo lộn, uy lực cắn trả.

Hắn chưa đột phá đến Linh Tiên cảnh, thế nên không có năng lực ngự không, lại bị cắn trả ngược, vì vậy thân hình chao đảo muốn ngã xuống đất.

Có điều, còn chưa kịp ngã xuống thì trong con ngươi xuất hiện một bóng người quen thuộc, chính là Tinh Hồn.

- Không thể nào… ngươi làm sao có thể…

Trực tiếp lãnh một kiếm uy lực khủng bố, vậy mà ngoại trừ áo bào hơi bị tổn thương ra thì không bị tạo ra một chút thương thế nào cả.

Khiếp sợ. Chu Kình nội tâm khiếp sợ.

Hắn không ngờ được rằng, thực lực của Tinh Hồn khủng bố đến như vậy.

Từ trước đến giờ, Chu Kình chưa từng đặt người khác vào trong mắt, kể cả Dương Thiên Quân cũng như vậy, Chu Kình luôn cho rằng bản thân hắn mới chính là thiên tài số một tại Thiên Kiếm tông.

Hắn luôn muốn tìm một cơ hội để chứng minh bản thân, cho trưởng bối Thiên Kiếm tông trông thấy ánh hào quang vạn trượng của hắn.

Đáng tiếc, Dương Thiên Quân hắn còn chưa được thách đấu thì đã thất bại thảm hại bởi Tinh Hồn – một gã nội môn đệ tử vô danh mà hắn xem như con sâu con kiến.

Tự cho bản thân là thiên tài?

Thất bại trên tay một tên Phù Tiên cảnh, có tư cách gì gọi là thiên tài?

Nỗi khiếp sợ bao trùm tâm trí, vô số câu hỏi bất chợt xuất hiện.

Câu trả lời cho những câu hỏi này thì chưa có, nhưng kết cục đi chọc vào Tinh Hồn thì đã hiển hiện ngay phía trước.

Một quyền đơn giản xuất hiện đến trước mặt hắn.

Không màu mè hoa lệ, chỉ là một quyền mà thôi. Thế nhưng một quyền này mang theo lực lượng vạn cân, chẳng khác gì bị một ngọn núi khổng lồ ném thẳng vào trong mặt cả.

Âm thanh xương cốt rạn nứt vang lên, âm thanh tuy rằng rất nhỏ, nhưng ở trong lòng của chúng nhân, nó chẳng khác gì âm thanh tiếng sấm nổ vang trời cả.

Từ trên cao, Chu Kình thân thể rớt thẳng xuống đất, nhìn giống như một đạo lưu tinh lao thẳng xuống với tốc độ rất nhanh.

Ầm…

Lại có âm thanh bạo tạc, chính là cho Chu Kình đáp đất tạo thành. Khói bụi bay đầy trời, tiếng gió gào thét vẫn chưa muốn ngưng.

Ngoại trừ âm thanh tiếng gió thổi thì toàn bộ không gian Vân Vụ Linh Tuyền im ắng đến lạ thường.

Không có một tiếng người nào vang lên cả.

Vì sao? Bởi vì ai mà tin được rằng, một tên thiên tài tiếng tăm lừng lẫy như Chu Kình, vậy mà bị đánh bại bởi một gã đệ tử vô danh mới trở thành nội môn được năm ngày?

Cho Dù nhiều người đoán được rằng, thực lực của Tinh Hồn sẽ không yếu. Bất quá, cuối cùng vẫn sẽ chịu thất bại bởi Chu Kình mà thôi.

Rốt cuộc, kết quả lại nằm ngoài dự kiến.

Tinh Hồn không mảy may tổn thương dù chỉ một sợi tóc, mà Chu Kình thì… thất bại thảm hại.

Hàng trăm tên nội môn đệ tử của ba thế lực đệ tử, tất nhiều vị nội môn trưởng lão hai mắt trợn tròn, miệng há to ra, biểu lộ sự chấn kinh.

Chu Kình, thực sự bại trận.

Tinh Hồn đáp xuống chiếc hố nhỏ giữa mặt đất do Chu Kình rơi xuống tạo thành, chỉ thấy lúc này Chu Kình bộ dáng thảm hại, đầu tóc tán loạn, y phục rách nát, máu từ bên trong liên tục rỉ ra.

Do ăn trọn một đấm vạn cân, chiếc mũi cao bị gãy, miệng răng môi lẫn lộn, khiến cho gương mặt hoàn toàn bị biến dạng, từ một tên nam tử tuấn tú phi phàm, một nam thần trong mộng của biết bao nhiêu nữ đệ tử Thiên Kiếm tông, giờ lại trở thành một tên dị dạng đáng kinh tởm.

Chu Kình vừa hận vừa sợ, hắn căm hận Tinh Hồn, nhưng cũng sợ hãi Tinh Hồn, bởi Tinh Hồn quá mạnh mẽ.

Tinh Hồn chậm rãi đến gần, trong đôi huyễn nhãn, hai con ngươi đột nhiên biến đổi thành hình trăng non, gương mặt bị mái tóc che phủ, làm cho Tinh Hồn trở nên vô cùng đáng sợ.

Trong mắt Chu Kình bây giờ, Tinh Hồn chẳng khác gì một tên tử thần đang đòi nợ.

- Ta là Chu gia đệ tử, ngươi dám động vào ta, Chu gia sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Phản phất, Chu Kình so với Chu Đào không khác biệt, khi đối diệt với một tôn quái vật thừa khả năng lấy cái mạng nhỏ của mình, thì bây giờ chỉ còn biết dựa vào gia tộc sau lưng mà thôi.

Nhưng từ thời điểm mà Chu Đào bị chặt xuống một tay, Tinh Hồn chẳng quản Chu gia gì kia nữa.

- Đừng chọc điên ta.

Ngữ điệu của Tinh Hồn vô cùng lạnh lẽo, âm thanh vang vọng vào trong nào hải của Chu Kình.

Âm thanh như có ma lực, một loại thần thông công kính thẳng vào tâm trí của hắn ta, Chu Kình có cảm giác bản thân bị nhốt vào một tòa huyết ngục, nơi Tinh Hồn trở thành thần minh với thân thể khổng lồ, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn. Rồi một bàn tay khổng lồ nâng lên, từ trên cao đập thẳng xuống.

- Không… ta không muốn chết…

Chu Kình miệng la hét ầm ỹ, tinh thần của hắn đang bị tra tấn kịch liệt, vô cùng thống khổ.

Bỗng nhiên, một tiếng cười vang lên giữa không gian im lặng, tiếng cười làm cho vạn ánh chú mục hướng về, người đang cười, lại chính là Thượng Quan Lãnh.

- Ha ha ha, nguyên lai người tự xưng là thiên tài đây à, ha ha ha… tấu hài rất mạnh.

Thượng Quan Lãnh biết rõ thực lực của Tinh Hồn, bất quá hắn rất không ưa thích Chu Kình, vậy nên mới cười khẩy châm chọc.

Rất nhiều người trong mắt bỗng nhiên lạnh xuống nhìn Thượng Quan Lãnh, nhất là những kẻ có quan hệ với Chu Kình. Nhưng không ai phản ứng với hắn cả, bởi Thượng Quan Lãnh địa vị rất không tầm thường.

Vậy nên mọi tội lỗi, dĩ nhiên đều đem đổ lên đầu Tinh Hồn cả.

Thúc thúc của Chu Kình, Chu Lâm trưởng lão trong đôi mắt tràn đầy sát khí.

Thật đúng là ngoài ý muốn, thực lực Tinh Hồn nằm ngoài dự kiến, vậy mà Chu Kình cũng không tiếp nổi một chiêu.

- Tiểu súc sinh, ngươi đáng chết.

Hai tiểu thiên tài Chu gia, Chu Đào phế đi một tay, Chu Kình nội thương trầm trọng, đều là do một tay Tinh Hồn gây ra. Thân là trưởng bối Chu gia, Chu Lâm vô cùng tức giận.

Đằng Long Chiến sắp đến, vậy mà hai gã thiên tài đã muốn bị phế bỏ, ảnh hưởng trực tiếp đến nguyên khí Chu gia, làm sao không tức giận đây?

Sát khí bộc lộ rõ rệt, Chu Lâm muốn đích thân giết Tinh Hồn để đòi lại món nợ này.

Chu Lâm tu vi trung kỳ Linh Tiên cảnh, uy áp bộc lộ khiến thiên địa biến sắc.

- Không tốt, Chu Lâm trưởng lão muốn trực tiếp xuất thủ.

- Mau mau tránh, không thì tai bay vạ gió.

Rất nhiều nội môn đệ tử chấn kinh, không nghĩ đến Chu Lâm không để ý mặt mũi muốn trực tiếp xuất thủ lấy mạng Tinh Hồn.

Chỉ thấy Chu Lâm tiên lực gia trì lên, một chưởng xuất ra, tạo thành huyễn tượng mãnh hổ hung hãn gầm thét tràn đầy bá khí, uy thế kinh thiên động địa khiến cho không gian trở nên vặn vẹo.

Tiên giả xuất thủ, thiên địa kịch biến.

Chu gia muốn dồn Tinh Hồn vào chỗ chết. Thực lực của Tinh Hồn tuy rất mạnh, nhưng há có thể so bì với tiên giả Linh Tiên cảnh như Chu Lâm? Trong suy nghĩ của rất nhiều người, đây là chuyện không thể nào.

Một chưởng huyễn tượng mãnh hổ màu vàng kia xông đến. Áp lực mạnh mẽ dao động, tiếng gầm hung dữ phà vào gương mặt hắn.

Tinh Hồn gương mặt trầm xuống, nếu như Chu gia đã không để ý mặt mũi, vậy thì hắn cũng không quản nhiều nữa.

Có điều, hắn còn chưa kịp xuất thủ thì từ một hướng khác, đột nhiên một đạo kiếm quang bất ngờ lóe lên, rơi thẳng đến trước đỉnh đầu của đầu mãnh hổ kia.

Ầm ầm ầm…

Tiếng nổ bạo liệt oanh động, không gian vặn vẹo khó nhìn, tùy thời như muốn sụp đổ xuống.

Chu Lâm gương mặt trầm xuống, liếc nhìn qua Nguyên Tử chân nhân, lạnh giọng nói:

- Tên súc sinh đó đáng chết, vì sao lại ngăn cản?

- Hừ, Chu Kình tài không bằng người, bản thân ngươi vừa là trưởng lão Thiên Kiếm tông, vừa là trưởng bối của hắn, không biết dạy lại hắn còn muốn lấy địa vị để bao che, thật không biết xấu hổ.

Người xuất thủ ngăn cản, dĩ nhiên chính là Nguyên Tử chân nhân.

Tương trợ Tinh Hồn thì hơi khó, nhưng ngăn cản thì lại đơn giản hơn nhiều. Lại chân chính thấy được thực lực của Tinh Hồn, tuy rằng chỉ là tiên phù một thước, nhưng thực lực rất mạnh, có khả năng bồi dưỡng.

Một hạt giống tốt, tự nhiên Nguyên Tử chân nhân không để cho Chu Lâm hủy diệt.

- Hắn trọng thương Chu Đào và Chu Kình, cả hai đều là thiên tài của Thiên Kiếm tông, cuồng vọng như vậy, Thiên Kiếm tông không cần đến.

- Hắn cuồng vọng, vậy còn hai tên kia thì như thế nào? Chu Kình vì tư thù, ngươi dùng địa vị để bao che, tông quy, ngươi đặt ở đâu?

Nguyên Tử chân nhân ngữ điệu nghiêm túc, lấy tông quy ra nói chuyện.

- Cuồng đồ xuất thủ với đồng môn, ta chỉ thanh lý môn hộ mà thôi.

- Hừ, khởi đầu đều là do Chu gia đệ tử tạo ta. Tự tạo nghiệt, chết không hết tội.

- Ngươi thật sự muốn ngăn cản đến cùng?

Rốt cuộc Chu Lâm cũng không kiềm được lửa giận, sát khí trong mắt lộ ra.

- Bấy lâu nay nhân từ, xem ra người ta quên mất ta là ai.

Nguyên Tử chân nhân lạnh giọng, khí thế đột ngột bạo phát, chỉ thấy Nguyên Tử chân nhân ngạo khí lăng thiên, sau lưng kiếm quang rực sáng, lộ ra uy lực mạnh mẽ.

Kiếm quang nở rộ, ánh hào quang xông thẳng lên trời, phản phất Nguyên Tử chân nhân biến thành một vị trích tiên, uy thế không gì sánh được, ngay lập tức áp chế chúng nhân.

Bấy lâu nay cư xử ôn hòa, dường như người ta quên rằng Nguyên Tử chân nhân là ai. Bây giờ lộ ra sức mạnh khủng bố, ngay lập tức khiến chúng nhân khiếp hãi.

Nguyên Tử chân nhân trong mắt kiếm quang lóe sáng, lạnh lùng nhìn Chu Lâm, ngữ điệu trầm xuống, hỏi:

- Chu Lâm, ta là ai?

Không gian rộng lớn lại rơi vào lặng thinh, bởi vì Nguyên Tử chân nhân động nộ.

Chu Lâm hai bàn tay siết chặt, miệng ghiến răng, nhưng rốt cuộc áp chế lửa giận xuống, hai tay ôm thành quyền, lưng hơi khom hướng Nguyên Tử chân nhân, đáp:

- Phó tông chủ bớt giận.

Không những Chu Lâm, mà cả những người lúc trước có hơi vô lễ đều đồng dạng hành lễ tạ tội.

- Đem Chu Kình đi chữa trị, chuyện này dừng lại tại

- đây.

Rốt cuộc vẫn là không muốn làm to chuyện, nội bộ bất đồng, tổn thương vẫn là Thiên Kiếm tông. Nghĩ đến đại cục, Nguyên Tử chân nhân rốt cuộc vẫn là ôn hòa.

- Theo ý của phó tông chủ. Người đâu, mang Chu Kình đi.

Tuy rằng rất căm phẫn, nhưng hôm nay Nguyên Tử chân nhân nổi giận, muốn đem Tinh Hồn bảo vệ, vì vậy, Chu Lâm chỉ đành làm theo mệnh lệnh. Bất quá, muốn dừng lại như ý Nguyên Tử chân nhân, chỉ sợ là không thể nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.