Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 457: Chương 457: Không phải đối thủ…




“Đại Phá Thủ.”

“Độc Huyết Trảo.”

Cả hai người tốc độ xuất thủ cực nhanh, không ngừng va chạm vào nhau, cứ bật ngược ra là ngay sau đó lại áp sát nhau, liên tục công kích với cường độ rất nhau.

Mỗi một chiêu đều ẩn chứa sát cơ bên trong, hơi không cẩn thận là mất mạng như chơi.

Trải qua gần một khắc giao chiến kiểu này, dĩ nhiên cả hai trên người đều xuất hiện vết thương, thế nhưng nếu tinh mắt thì phát hiện, Lục Phong càng đánh càng hăng, mặc dù cũng có dấu hiệu xuống sức, thế nhưng tinh thần so với Lục Nguy Lâu thì tốt hơn gấp mấy lần.

“Muốn đánh xáp lá cà à, tìm sai người rồi cháu trai.” Lục Phong thầm cười lạnh trong lòng.

Lục Phong tu luyện Phệ Huyết Thuật, công pháp do Tinh Hồn ngẫu nhiên sáng tạo thành, thế nhưng thời điểm đó vẫn còn rất nhiều sai sót, về sau hơn trăm năm đã bị Lục Phong cải biến rất nhiều, trở thành một công pháp vô cùng lợi hại.

Sự lợi hại của Phệ Huyết Thuật chính là khiến cho khả năng khôi phục vết thương của hắn cực kỳ nhanh, cơ hồ tốc độ khôi phục gấp ba lần người bình thường, gần như Lục Phong không chú trọng vào tu hành nguyên lực mà chủ yếu tinh luyện huyết khí trong thân thể, huyết khí càng mạnh thì uy lực của Phệ Huyết Thuật càng thêm khủng bố. Nhưng đó vẫn chưa phải là điều lợi hại duy nhất, Phệ Huyết Thuật còn lợi hại ở chỗ đó chính là lấy tinh huyết của người khác để bồi bổ cho bản thân, cực kỳ yêu dị.

Bởi vậy, trong cùng cảnh giới, trừ khi một kích đánh bại được Lục Phong, chứ nếu bị hắn dây dưa áp sát thì hậu quả cực kỳ thê thảm.

Cho dù lực phòng ngự của Lục Nguy Lâu có cường hãn cách mấy, dần dần cũng bị Lục Phong bào mòn huyết khí, bắt đầu qua một khắc, Lục Phong dần dần áp đảo đối phương xuống, chiếm thế thượng phong, liên tục đẩy lùi Lục Nguy Lâu về phía sau.

“Trận chiến kết thúc, Lục Phong chiến thắng.” Bỗng nhiên Ngô Hải Sâm lên tiếng, đồng thời xuất hiện ngay chính giữa hai người Lục Phong và Lục Nguy Lâu, bàn tay đưa tới chụp lấy, đồng thời thả xuống khí thế cường đại để áp chế không cho cả hai tiếp tục chiến đấu nữa.

Vẫn còn đang trong chiến đấu nhưng bị xử thua, Lục Nguy Lâu nội tâm không khỏi uất hận, lập tức nhìn Ngô Hải Sâm chất vấn. “Không thể, ta làm sao có thể thua hắn được?”

Đứng đối diện, Lục Phong cười khẩy một tiếng rồi nhìn chỗ khác huýt sáo, giống như đang tỏ ra khinh thị đối phương vậy, điều này càng khiến cho Lục Nguy Lâu thêm tức giận, hô hấp loạn nhịp, chỉ hận không thể tiếp tục động thủ.

Chỉ thấy Ngô Hải Sâm lắc đầu, sau đó nói: “Ngươi cảm thấy bản thân còn bao nhiêu phần khí lực?”

Nghe nói vậy, Lục Nguy Lâu ngẩn ra, một giây định thần kiểm tra thân thể, lúc này mới bất chợt phát hiện, không hiểu sao cơ thể lại rất nặng nề mệt mỏi, hô hấp loạn nhịp, mà tay chân giống như gầy đi một vòng.

Lục Nguy lâu nội tâm kinh ngạc, hắn có thể cả mấy ngày trời luyện tập liên tục không cần nghỉ ngơi, vậy mà bây giờ chỉ chiến đấu hơn được một khắc đã mệt mỏi như vậy, chuyện này làm sao có thể?

“Phát hiện ra rồi sao? Lúc đầu quả thực các ngươi cân tài cân sức, bất phân thắng bại, nhưng càng chiến đấu thì Lục Phong càng chiếm ưu thế, hắn vốn dĩ có thể kết thúc trận này, có điều nguyên nhân hắn không muốn kết thúc thì có lẽ ngươi nên hỏi hắn.”

Được Ngô Hải Sâm giải thích, Lục Nguy Lâu mới nhận ra, dường như suốt thời gian giao chiến, đặc biệt là thời điểm trước khi Ngô Hải Sâm xuất hiện vài phút, Lục Phong như cố ý nương tay với hắn, mà nương tay không phải vì nể tình đồng môn gì, mà là cố ý chơi khăm hắn.

“Lục Phong, ngươi dám coi thường ta?”

“Thua thì cút, nói lắm vậy?” Lục Phong ngón tay út ngoáy ngoáy lỗ tai, sau đó đưa ra trước miệng thổi phù một cái, vừa tiếu ý đáp lại.

“Ngươi…” Sắc mặt Lục Nguy Lâu khó coi vô cùng, từ trước đến giờ, có khi nào bị người ta xem thường như vậy.

“Lục Nguy Lâu, ngươi lui xuống.” Đứng chính giữa, thần sắc Ngô Hải Sâm ngưng trọng lên, nghiêm giọng nhắc nhở Lục Nguy Lâu, sau đó quay sang hỏi Lục Phong: “Tiếp tục tiếp nhận khiêu chiến hay nghỉ ngơi?”

“Dĩ nhiên là nghỉ ngơi, ha ha…” Cũng không thèm để ý thái độ của Lục Nguy Lâu như thế nào, Lục Phong xoay người lại bước ra ngoài, ngồi xếp bằng xuống đất khôi phục thể lực.

Nhìn bóng lưng Lục Phong, Lục Nguy Lâu chỉ hận không thể đánh chết hắn ngay lập tức, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, chỉ đành nuốt xuống cục tức này, xoay người lại trở về vị trí của mình.

Thời điểm hắn đi ngang qua người Bạch Hải Hiên, bên tai giọng nói nhàn nhạt của Bạch Hải Hiên lọt vào: “Ta sẽ giúp ngươi giáo huấn hắn.”

Đôi mắt nhìn vào sự tự tin của Bạch Hải Hiên, Lục Nguy Lâu gật đầu, cũng không nói gì thêm.

Ba người khiêu chiến, đến lúc này đã có hai người bại trận dưới tay Lục Phong, chỉ còn lại duy nhất một mình Bạch Hải Hiên mà thôi.

Lại nói Bạch Hải Hiên, hắn chính là do một tay Nam Độc hộ pháp chỉ điểm dạy dỗ, một trong số những môn đồ mà Nam Độc hộ pháp ưng ý nhất, nếu không phải thiếu đi một chút cơ duyên, nhiều người cho rằng Bạch Hải Hiên nhất định tiếp nhận thân phận thân truyền đệ tử.

Bạch Hải Hiên một thân bạch bào tiến vào khoảng sân đấu, mái tóc đen tung bay, chân mày như kiếm, đôi mắt sắc bén, miệng treo một nụ cười tự tin.

“Bạch Hải Hiên đi theo Nam Độc hộ pháp, cơ hồ đã luyện thành một thân độc công cực kỳ lợi hại, chỉ thiếu một chút cơ duyên nữa là có khả năng đập chân vào Linh Tiên cảnh.”

“Lục Phong khả năng khôi phục rất mạnh, nhưng liệu có chống đỡ được độc công quỷ dị của Bạch Hải Hiên không đây?”

“Trận này, e rằng Lục Phong gặp đối thủ thật sự. Mà Bạch Hải Hiên cũng quá âm hiểm, đứng bên ngoài quan sát hai trận chiến, gần như đã nắm bắt được toàn bộ thực lực của Lục Phong rồi.”

“Để xem thử Lục Phong sẽ đối phó như thế nào đây, hắc hắc…”

“Bạch sư huynh tất thắng!”

“………”

Bạch Hải Hiên danh khí rất lớn, một trong số những thiên kiêu đệ tử cực kỳ nổi bật, giống với Lục Phong, trên Tinh Vương Chiến xếp vào một trăm người mạnh nhất, thậm chí xếp hạng còn trên cả Lục Phong.

Đương nhiên thứ hạng đó không có quá nhiều ý nghĩa, bởi Tinh Vương Chiến trước mười hạng đầu, không cho phép các đệ tử trong một tông môn giao chiến với nhau. Thế nhưng nếu được lựa chọn, dĩ nhiên người ta sẽ lựa chọn Bạch Hải Hiên rồi.

Dĩ nhiên nhiều người cũng trông đợi, rốt cuộc Lục Phong hắn sẽ quật khởi như thế nào đây.

“Tiểu sư đệ, ngươi nói xem, là Lục Phong hay Bạch Hải Hiên, người nào sẽ lấy được danh ngạch của đệ?” Tào Tuyết Dương thanh âm dễ nghe, thuận miệng hỏi.

Tinh Hồn hơi nhìn nàng, tạm thời vẫn không nói gì. Từ nãy đến giờ, hắn mục nhãn dán chặt vào Lục Phong, âm thầm quan sát cách Lục Phong sử dụng Phệ Huyết Thuật, nội tâm của hắn cũng không kìm được ngạc nhiên, không ngờ Lục Phong lại phát triển Phệ Huyết Thuật lợi hại như vậy.

Lại nói, trong mắt người ngoài, cơ hồ Lục Phong đã biểu hiện cực hạn, Bạch Hải Hiên cơ hồ chiếm ưu thế cực lớn, khả năng cao giành chiến thắng. Nhưng suy nghĩ của Tinh Hồn lại khác, bởi vì Lục Phong vẫn chưa hoàn toàn sử dụng toàn bộ Phệ Huyết Thuật.

Chân chính lợi hại của Phệ Huyết Thuật, đó chính là nằm ở Hồng Uyên Kiếm. Thanh Hồng Uyên Kiếm này liên hệ mật thiết với Phệ Huyết Thuật, đến lúc này vẫn chưa lộ diện, cơ hồ Lục Phong giấu diếm rất kỹ, nhìn biểu hiện của Tào Tuyết Dương, có lẽ chính nàng cũng không biết, Lục Phong mang trên người một thanh huyết luyện chi bảo rất kinh khủng.

Im lặng một lúc, Tinh Hồn mới đáp: “Là Lục Phong.”

Chỉ thấy Tào Tuyết Dương cười nhạt, lại nói: “Ta cũng muốn Lục Phong thắng, thế nhưng Bạch Hải Hiên rất khó đối phó, tam sư đệ Mộ Ngọc mặc dù xếp vào mười hạng đầu Tinh Vương Chiến, nhưng để chiến thắng Bạch Hải Hiên cũng không dễ dàng.”

Mộ Ngọc tự nhiên nghe thấy được ý của Tào Tuyết Dương, nhưng hắn cũng không phản bát, bởi sự thật chính là như vậy. Độc công của Bạch Hải Hiên quỷ dị khôn lường, chiến thắng không hề đơn giản.

“Trước đây từng giao chiến qua với Bạch Hải Hiên, xác thực giành chiến thắng rất khó nhằn.” Mộ Ngọc miệng thừa nhận.

Còn Tinh Hồn, hắn ngắn ngọn trả lời thì cũng không nói gì thêm, ánh mắt tập trung vào trận chiến, hay chính xác hơn là muốn nhìn xem rốt cuộc tiềm lực của Lục Phong nằm ở đâu.

“Đã hết giờ nghỉ ngơi, Lục Phong, tiến vào sân đấu.” Ngô Hải Sâm thanh âm nhàn nhạt vang lên, chỉ thấy Lục Phong lười biến uể oải vươn người lên, trong xương cốt vang lên âm thanh, thở ra một hơi rồi đáp: “Đã biết.”

Lục Phong vừa tiến vào sân đấu thì đã nghe Bạch Hải Hiên ngạo mạn tự tin nói một câu: “Lục Phong, ta khuyên ngươi vẫn là nên biết điều rút lui, ngươi vốn không phải đối thủ của ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.