Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 397: Chương 397: Không phải loại người tốt đẹp




Thế nhưng rồi cũng không quan trọng nữa, bởi sự do dự đấu tranh đó chỉ diễn ra trong một thoáng ngắn ngủi mà thôi, bởi vì ngay sau đó, gương mặt của Tinh Hồn liền áp sát vào người nàng, cho dù chống cự cách mấy cũng vô dụng.

Từng nhịp liên tục, cùng với âm thanh rên rỉ dễ nghe từ trong căn phòng truyền ra.

Màn đêm buông xuống, ánh trăng non treo trên bầu trời, ẩn sau đám mây đen tỏa ra ánh sáng yếu ớt. Gió thổi xuyên qua những tán cây, mang theo hương thơm hoa cỏ trôi về phương xa.

Ánh đèn tại Kỳ Xà thành được bật lên, một ngày chiến đấu dài hơi đã khép lại, với tốc độ này, ước chừng chỉ khoảng hai ba ngày nữa thì sẽ kết thúc vòng đấu quần chiến.

Bên ngoài phủ đệ, bóng dáng Lục Phong xuất hiện, đi bên cạnh hắn là một vài người khác, nổi bật là tên thanh niên đầu trọc đi phía bên phải, trên người bận tăng y, cổ đeo một chuỗi hạt màu đen, phản phất như một tăng nhân.

Hắn ta tên gọi là Ma Luân, đại đồ đệ Huyết Luân hộ pháp, cũng chính là đại sư huynh của Lục Phong.

“Đại sư huynh, đến nơi rồi.” Lục Phong cười nói.

Đi đến phía trước cổng lớn, hai tên canh gác vội hướng Lục Phong khấn lễ.

“Hắn có bên trong đó không?”

“Bẩm công tử, chủ nhân vẫn đang bế quan.”

Nghe tên gác cổng báo lại, Lục Phong gật đầu, sau đó liền cùng với Ma Luân và một vài tên huynh đệ khác đi vào bên trong. Đã hẹn nhau từ trước, vậy nên cũng không phải khách khí làm gì.

Vào bên trong, Lục Phong thần niệm buông xuống, thế nhưng một lúc sau không hề thấy Tinh Hồn hồi âm.

“Không có phản hồi?”

Lục Phong nhướng mày.

“Chậm đã, có mùi gì đó kỳ kỳ.”

Đứng bên cạnh, Ma Luân chợt nói,

“Mùi kỳ kỳ? Sao đệ không ngửi thấy nhỉ?” Lục Phong ngạc nhiên.

“Lỗ mũi của ta so với ngươi thính hơn nhiều, mùi này là… hắc hắc, đi qua bên kia xem thử.”

Với kinh nghiệm lịch luyện lâu năm, lại thêm thực lực phi phàm, Ma Luân khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà dị, sau đó tay chỉ về một hướng. Lục Phong nội tâm hiếu kỳ, thế nhưng cũng không hỏi thêm, liền cùng với những người khác đi theo sau lưng Ma Luân.

Đến nơi, chỉ thấy khung cảnh phía trước khá hỗn loạn, khắp nơi không gian bị tàn phá bừa bãi.

“Tên đệ tử kí danh này của sư tôn cũng rất thô bạo à nha.”

Ma Luân cười tà dị, mà đám Lục Phong nhìn khung cảnh phía trước, trong không gian lại ẩn ẩn có mùi nam nữ quyến luyến vẫn chưa tán đi hết, lập tức hiểu ra thâm ý của Ma Luân là gì.

Những người khác có thể không biết, nhưng Lục Phong hiểu khá rõ tính cách của Tinh Hồn, hắn không phải loại sắc lang, thậm chí đối với tình cảm nam nữ cực kỳ phai nhạt, chỉ là nhìn tình huống phía trước, quả thực rất khó giải thích.

“Mọi người đợi ở đây, để ta vào đó xem thử thế nào.”

Ma Luân gật đầu, tại đây, người quen thuộc với Tinh Hồn nhất chính là Lục Phong, hắn không vào trong đó thì còn ai nữa?

Để mọi người đứng đợi bên ngoài, Lục Phong đi xuyên qua vách tường đổ nát, vừa đi vào vừa hô lớn.

“Tinh Hồn, huynh có ở…”

Đảo ánh mắt nhìn quanh, câu nói còn chưa ra hết mồm thì một cảnh tượng đẹp phong tình hiện ra trong đôi mắt Lục Phong, lại nói rất khó tin nữa.

Tinh Hồn, hắn vậy mà thật đang nằm ngủ với một cô gái ở trên giường, mà nhìn cảnh tượng, cơ hồ hai người này vừa mới trải qua trăm hiệp chinh chiến.

“Thật mạnh mẽ.”

Lục Phong á khẩu, miệng nuốt vào một ngụm nước bọt.

Vừa lúc đó, Tinh Hồn từ trong u mê tỉnh lại, nhìn gương mặt hắn có chút mơ hồ, tựa như không nhận thức được tình huống xung quanh.

“Lục Phong, là ngươi?”

Tinh Hồn ánh mắt nhìn qua Lục Phong, chuẩn bị bước xuống giường thì Lục Phong bèn hô lớn ngăn lại.

“Đừng bước xuống, huynh mà bước xuống là mù con mắt ta mất. Huynh tự xử lý chuyện ở đây, sau khi xong xuôi ổn thỏa thì đến Bạch Hoa lâu tìm ta.”

Dứt lời, trong sự nghi hoặc của Tinh Hồn, Lục Phong liền cấp tốc chạy ra khỏi phòng, đồng thời còn kéo theo cả đám Ma Luân mau chóng rời khỏi đây.

Tinh Hồn ngây ra trong một giây, không hiểu phản ứng kỳ lạ của Lục Phong thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng rên khẽ.

Chân mày nhướng lên, liền theo phản ứng nhìn qua, ngay lập tức gương mặt hắn lộ ra kinh biến, thân thể như hóa đá. Bên cạnh hắn lại có một cô gái xinh đẹp đang nằm ngủ, nhìn đầu tóc của nàng có chút tán loạn, tên thân thể, đặc biệt là ở vùng cổ có vài ba vết cắn.

Trên trán mồ hôi túa ra như suối, nội tâm hắn lúc này cực kỳ hỗn loạn, phảng phất so với khi chiến đấu với địch nhân còn đáng sợ hơn.

“Là long huyết, chết tiệt, rốt cuộc vẫn bị dục niệm khống chế.”

Linh quang trong đầu sáng lên, chợt nhớ lại tình huống trước đó. Vì muốn tu luyện Tứ Thần Quyết, hắn đã mượn Tiểu Ứng Long một giọt long huyết, sau đó thì đi vào mật thất đem giọt long huyết đó luyện hóa.

Trong lúc hưng phấn, hắn không nghĩ đến tác dụng phụ của long huyết, mặc dù ý chí của hắn rất sắt đá, nhưng sắt đá đến mấy cũng không thể địch lại được bản năng nguyên thủy của bản thân, sau khi bị dục vọng chiếm hữu thần trí, hắn đã không còn là chính mình nữa, những chuyện sau đó liền không thể khống chế được nữa.

Mà cũng không biết, nữ nhân này từ đâu xuất hiện, trông mặt mũi cũng khá lạ, hắn nhớ rõ rằng mình đã cho người làm ở đây nghỉ việc hết, chỉ để lại một vài người mà thôi.

Trông số những người lưu lại không hề có nữ nhân nào cả.

Vừa lúc khi hắn ngây ra, Nhược Tình cũng từ trong giấc xuân mộng hồi tỉnh.

Chỉ cảm thấy cơ thể rất mệt mỏi đau nhức, chân là phần cơ thể bên dưới, đau nhức đến nỗi không thể cử động nổi.

Khi đôi mắt đẹp mở ra, nàng liền bắt gặp một đôi mắt vô thần cũng đang đồng thời nhìn mình.

Khoảng khắc đó, trong đầu nàng liền nhớ lại chuyện vừa xảy ra lúc trước, nội tâm liền xuất hiện một cảm giác phẫn nộ ai oán, cố gắng gìn giữ bản thân mình, rốt cuộc lại bị tên sắc lang này bắt ném lên giường rồi cưỡng hiếp.

Sát tâm nổi lên, chỉ thấy Nhược Tình hét lớn một tiếng.

“Sắc lang khốn kiếp, ta liều mạng với ngươi.”

Nhược Tình cảm thấy vô cùng ủy khuất, nàng bấy lâu nay được vô số nam nhân truy cầu qua, mặc dù gần gũi không ít người, thế nhưng vẫn không để cho những nam nhân đó vượt quá giới hạn.

Nàng muốn giữ cho người đàn ông xuất sắc nhất mà nàng lựa chọn, thế nhưng, những gì mà nàng cố gắng gìn giữ đã bị tên đàn ông trước mặt cướp đi hết thảy, tâm trí nàng bây giờ ngập tràn lửa hận, chỉ muốn liều mạng với hắn ngay lập tức.

Nguyên lực của nàng đã có thể sử dụng trở lại, chuẩn bị xuất ra một chưởng tàn bạo đánh chết tên khốn kiếp kia, thế nhưng chung quy Nhược Tình vẫn không phải là đối thủ của Tinh Hồn.

Hắn gương mặt lạnh xuống, song thủ vươn tới, một tay chụp lấy chiếc cổ trắng muốt, tay kia chụp lấy cánh tay chuẩn bị xuất chiêu của nàng, một lần nữa mạnh mẽ đè nàng xuống, còn bản thân thì ngồi đè lên trên bụng của nàng ta.

“Ta không biết ngươi là ai, không quản đã có chuyện gì xảy ra, nếu như ngươi có ý định muốn giết ta, vậy thì đừng trách ta hạ thủ độc ác. Ta không phải loại người tốt đẹp.”

Giọng nói phát ra vô cùng lạnh lùng, thậm chí bên trong còn ẩn chứa một tia sát khí.

“Cút xuống khỏi người ta.”

Nhược Tình hơi bị sát khí của hắn chấn nhiếp, nhưng không có nghĩa là nàng sợ hãi hắn, chỉ thấy nàng vùng vẫy hòng thoát khỏi sự khống chế của hắn.

Tinh Hồn hừ lạnh một tiếng, bất quá cũng không làm khó nàng, thân thể khẽ động rời khỏi cơ thể mềm mại nuột nà kia, đồng thời trong giây lát đem ra một bộ y phục khác mặc vào.

Đột nhiên một đạo sát cơ xuất hiện, không chút kiêng nể gì, Tinh Hồn nguyên lực bạo phát, bàn tay hóa thành trảo ấn.

“Vạn Thú Nhất Kích.”

Trảo ấn chạm vào ngọn chủy thủ, đem ngọn chủy thủ sắc nhọn hoàn toàn hủy diệt, mà uy lực không hề đình chỉ dừng lại, tiếp tục tấn công tới, thế nhưng thiên quân vạn mã, hướng thẳng đến cơ thể mảnh mai.

Ầm…

Tiếng nổ vang lên, từ bên đám khói bụi, một bóng người tốc độ như sao chổi bay ra, chính là Nhược Tình.

Gương mặt của nàng lúc này tái nhợt, miệng chảy xuống một đạo tinh huyết, trong mắt cảm xúc hoảng sợ cùng ghét hận xen lẫn, khi trước bất ngờ tấn công hắn từ phía sau, nàng tuy chưa khôi phục hoàn toàn sức mạnh, nhưng khoảng cách rất gần nên mới quyết định xuất thủ.

Không ngờ Tinh Hồn phản ứng nhanh nhẹn, không những không bị trọng thương, ngược lại khiến cho Nhược Tình suýt chút nữa mất mạng, may mắn trên người có nhuyễn giáp phòng hộ, thành ra chỉ bị trọng thương chứ không bị mất mạng, thế nhưng cũng đánh đổi rất nhiều, chính là nhuyễn giáp gần như bị phá hư hoàn toàn.

“Sức mạnh thật khủng bố, thế nhưng đừng hòng ta bỏ qua cho ngươi.”

Biết không thể báo thù được ngay lúc này, Nhược Tình liền cấp tốc bỏ chạy thật nhanh. Nàng am hiểu chính là ám sát và chạy trốn, một kích bất thành liền cấp tốc bỏ chạy bảo vệ tính mạng.

Nhưng nào dễ dàng Tinh Hồn bỏ qua cho nàng?

Hắn biết Nhược Tình đối với mình nổi sát tâm, không quản lúc trước đã có bao nhiêu chuyện xảy ra, với những người muốn tính mạng của hắn, Tinh Hồn sẽ không để người đó tồn tại.

Sau xưng một đôi hắc diễm chi vũ hiện ra, không tiếc tiêu hao nguyên lực, Tinh Hồn nhìn hướng Nhược Tình bỏ chạy mà truy sát, trên tay cổ kiếm Đồ Lục cũng tế khởi.

Nhược Tình không phải đối thủ của hắn, nhưng mà sư tử vồ thỏ cũng toàn lực, diệt cỏ diệt tận gốc, bỏ ra một phen hao sức không hề phí phạm đi.

“Nhất Kiếm Ảnh Phi.”

Tốc độ của Tinh Hồn rất nhanh, trông thấy bóng lưng Nhược Tình phía trước, Tinh Hồn liền vận dụng kiếm kỹ, chỉ thấy Đồ Lục lóe lên tinh mang, hướng về phía trước hóa thành một đạo lưu tinh phá không đánh tới.

Nhược Tình cảm giác nguy cơ trí mạng, Nhược Tình hoảng hốt, chỉ thấy kiếm ảnh phía sau đã sát tới gần, thêm một nhịp thở nữa, khẳng định cơ thể nàng sẽ bị kiếm ảnh đục thủng một lỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.