Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 216: Chương 216: Kiếm Tâm Thông Minh




Siết chặt Đồ Lục, từ bên trong cơ thể vang lên âm thanh minh minh, phảng phất thời điểm này, không gian và thời gian dừng lại, khói bụi bay xung quanh lặng thinh một chỗ, tất cả chỉ để tô điểm khoảng khắc Tinh Hồn và Đồ Lục hợp nhất với nhau.

Kiếm ý xung quanh phóng thẳng lên bầu trời, như muốn phá vỡ cả khung trời trên kia.

Tinh Hồn hắn không ngờ thức tỉnh được Kiếm Tâm Thông Minh, loại ý cảnh đỉnh cao nhất của kiếm mà mọi kiếm tu đều thiết tha mơ ước. Kiếm tu có thể lĩnh ngộ được kiếm ý, nhưng chưa chắc ngộ được Kiếm Tâm Thông Minh. Ngược lại, kiếm tu giác ngộ Kiếm Tâm Thông Minh thì nhất định ngộ ra được kiếm ý.

Một bên kiếm tu thông thường ngộ được kiếm ý, một bên ngộ được Kiếm Tâm Thông Minh, giữa hai bên cách biệt một trời một vực, thậm chí giữa trời với đất cũng không phải nó quá.

Trong thực chiến, khi triển khai Kiếm Tâm Thông Minh, không những áp chế được khí thế, khiến đối phương giảm đi gần phân nửa chiến lực, mà còn có thể nhìn ra được những sơ hở trong vũ kỹ của người khác, chỉ cần đủ thực lực, kiếm tu ngộ được Kiếm Tâm Thông Minh, trong cùng cảnh giới cơ hồ đứng ở thế bất bại.

Ngoài ra, một điểm cực kỳ lợi hại khác của Kiếm Tâm Thông Minh chính là không bị bất kỳ một cái mị thuật nào tác động đến.

Kỳ ngộ này của Tinh Hồn, chứng tỏ hắn một lần nữa được Đồ Lục thừa nhận, trở thành bản mệnh pháp bảo của chính mình.

Thu lại Kiếm Tâm Thông Minh, để cho Đồ Lục biến thành một đạo tinh quang dung nhập vào trong mi tâm.

Kế đến, Tinh Hồn bỗng phát hiện, bên trong không gian động thiên, thế mà xuất hiện một con rồng mập mạp đang say sưa ngủ. Thậm chí còn phát ra tiếng ngáy khe khẽ nữa.

Đám Quỷ Diện Trùng đối với con rồng mập này cực kỳ rợ hãi, không phải bởi vì thực lực của rồng mập mạnh mẽ, mà là bởi vì huyết thống uy áp từ con rồng mập khiến cho chúng run sợ.

Điều này kỳ thực cũng chẳng có gì khó hiểu. Con rồng mập kia chính là viễn cổ thần thú Ứng Long trong truyền thuyết, mà Quỷ Diện Trùng lại cực kỳ thấp bé, há có thể chống lại huyết thống uy áp của con rồng mập được.

Bất đắc dĩ, Tinh Hồn đành phải di dời Quỷ Diện Trùng và gốc cây màu vàng thần bí sang một cái không gian động thiên khác, nhường chỗ không gian động thiên này cho Tiểu Ứng Long nằm ngủ.

Nhìn nó ngủ say sưa, Tinh Hồn cũng không có ý định gọi nó dậy làm gì, không khéo với tính tình của nó lại làm rách việc.

Lúc này, hắn với đảo mắt nhìn xung quanh.

Hắn nhớ rõ ràng là sau khi đi xuyên qua tầng vụ sương màu trắng, thế nhưng bây giờ lại xuất hiện ở một góc chiến trường viễn cổ. Nhìn xung quanh không hề thấy bất kỳ một lối ra, bởi xung quanh đều là vô tận hư không tăm tối.

- Chẳng lẽ, nơi này bị ai đó đem phong ấn lại?

Tinh Hồn trong đầu lóe qua suy nghĩ. Chỉ có như vậy mới giải thích được vì sao nội lâm Bạo Thú Lâm lại trở thành một góc chiến trường viễn cổ.

Phóng tầm mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy đằng xa xa mờ ảo có một tòa mộ phủ.

Không có cách nào khác, Tinh Hồn chỉ còn biết đi về phía cái mộ phủ, không biết chừng tại nơi đó tìm thấy được đường trở ra ngoài cũng nên.

Khoảng nửa giờ sau, Tinh Hồn rốt cuộc đến cái mộ phủ kia. Mộ phủ này nhìn rất cổ xưa, nhiều nơi bị hư hỏng nặng do bị thời gian phong hóa. Nhưng điểm chung là vẫn làm cho người ta sinh ra cảm giác thần bí, căng thẳng.

Tinh Hồn đứng bên ngoài quan sát một lúc, sau đó tiến đến gần cánh cửa đá khổng lồ. Nhìn cánh cửa đá này rất lớn, không biết nặng bao nhiêu vạn cân, đinh ninh sẽ phải phí sức chín trâu mới mở ra được.

]

Chẳng ngờ hắn chưa kịp sử dụng sức mạnh thì cánh cửa đột ngột mở ra. Bên trong bay ra không khí ẩm ướt nồng nặc, bụi bẩn nhiều đến nỗi làm cho cả không gian biến thành một vùng mù mịt.

Cánh cửa này, chỉ sợ đã vô số vạn năm qua chưa được mở ra, thế nên mới tích trữ cả tấn bụi bặm. Mặc dù đã cảnh giác, tuy nhiên tình huống này lại không nằm trong dự tính, thế là Tinh Hồn như hốt trọn cả một ổ bụi.

- Khụ khụ khụ…

Cả người hắn lấm lem bụi bẩn, mãi một lúc mới tạm thời làm sạch được thân thể.

Phóng mắt nhìn vào bên trong, những cơn gió lạnh vẫn không ngừng thổi ra. Tuy nhiên, điều đó không khiến cho Tinh Hồn chùn bước, chậm rãi đi vào bên trong.

Chỉ mới đi cách cánh cửa khoảng chừng một mét thì cánh cửa đột ngột đóng rầm lại. Tinh Hồn nhướng mày, đảo mắt nhìn xung quanh.

Không gian bên trong mộ phủ có rất nhiều Nguyệt Quang Thạch, ánh sáng mờ ảo tán ra từ Nguyệt Quang Thạch giúp cho Tinh Hồn miễn cưỡng nhìn rõ được không gian bên trong.

Nơi này hoàn toàn trống trải, ngoại trừ bụi bặm cùng khí lạnh bao hàm thì không còn bất kỳ thứ gì khác cả.

Đột nhiên Tinh Hồn nhìn thấy, ẩn đằng sau những lớp bụi dày kín ẩn hiện những vết kiếm. Hắn tiến tới gần một bước tường, nguyên lực vận chuyển thổi bay những lớp bụi đó.

Đằng sau lớp bụi bặm, không ngờ là vô số vết kiếm chi chít. Tinh Hồn ánh mắt cả kinh, chỉ mới là một vùng nhỏ, thế nhưng mà xuất hiện đầy những vết kiếm với độ nông sâu khác biệt. Mà những vết kiếm này, không phải là do người ta chủ động tạo ra.

- Kiếm ý thật mạnh.

Vô số vết kiếm đó đích thực là do sự sắc bén của kiếm ý hóa hình, do phạm vi quá rộng cũng như tự do xuất hiện, thế nên mới tạo thành trường đặc sắc.

Những vết kiếm này dường như đã trải qua vô số năm tháng tuế nguyệt, vậy mà Tinh Hồn cảm nhận được áp lực nguy hiểm khủng khiếp. Ngay cả Đồ Lục bên trong cơ thể cũng bị tàn uy của những vết kiếm này làm cho rung động.

Tinh Hồn bỗng đưa bàn tay lên, sờ vào những vệt kiếm cổ xưa, hai mắt nhắm lại, tựa hồ đang rơi vào trạng thái lĩnh ngộ.

“Lại có thể xuất hiện kiếm ý khủng bố đến mức này?”

Trong trạng thái huyền ảo, Tinh Hồn nhìn thấy, có một người toàn thân khoác lên chiến giáp màu đen, mái tóc đen tung bay trong gió, vị trí y đứng chính là ngay trung tâm của tòa mộ phủ. Khi ấy, tòa mộ phủ này đang trong trạng thái bảo toàn hoàn hảo, không có bị đổ nát như hiện tại.

Xung quanh người thần bí đó được bao vây bởi kiếm ý hóa hình, tựa hồ như lấy y làm trung tâm biến thành một cái kiếm giới.

Đột nhiên, người thần bí kia liếc mắt nhìn sang bên phải, hướng về phia chỗ Tinh Hồn đang đứng. Bởi vì thực lực người này cực mạnh, phối hợp với kiếm ý hóa hình như vô cùng vô tận, khiến cho Tinh Hồn không cách nào nhìn rõ được mục diện của người nọ. Tuy nhiên, khoảng khắc cuối cùng khi thoát khỏi trạng thái mơ hồ bí ẩn này, Tinh Hồn nhìn thấy người thần bí kia có đôi mắt rất đẹp.

Một đôi mắt như bao trùm cả hư không vô tận, phảng phất như muốn nhốt người nhìn vào trong thế giới tinh thần đó.

Ầm một tiếng, từ trong vô minh huyễn hoặc, Tinh Hồn giật mình tỉnh lại.

Phát hiện mình vẫn đang đứng nguyên si một chỗ, có điều bàn tay đã rời khỏi vị trí vệt kiếm.

- Chỉ là một hồi huyễn tưởng mà có thể khủng bố đến vậy!

Nội tâm Tinh Hồn sinh ra rung động. Người thần bí kia chỉ trong trạng thái bình thường, thế nhưng kiếm ý hóa hình lại mang theo một cỗ sức mạnh phi thường.

- Kiếm ý hóa hình, ta nhất định phải đạt được.

Trong mắt Tinh Hồn bồi hồi một lúc, sau đó chuyển hóa thành một loại quyết tâm.

Đột nhiên, kinh biến xảy ra.

Trong không gian cổ mộ vang lên những âm thanh âm u, có tiếng khóc tiếng cười, tiếng gào thét thê lương của quỷ lệ. Chẳng rõ từ nơi nào xuất hiện vô số âm u lệ quỷ, đôi mắt đỏ rực, miệng há to, luôn mồm phát ra những âm thanh ghê rợn.

Tựa hồ đã vô số năm qua mới được nhìn thấy một sinh vật sống xuất hiện tại cổ mộ khiến cho đám âm u lệ quỷ cực kỳ phấn kích.

Chúng không chút báo động, xông thẳng đến chỗ Tinh Hồn, trong ánh mắt tràn đầy vẻ tham lam.

- Si tâm vọng tưởng.

Tinh Hồn hừ lạnh một tiếng, một ánh sáng màu đen huyền lóe lên, trong tay hắn xuất hiện một thanh tuyệt thế hảo kiếm, chính là Đồ Lục.

Đồ Lục trên tay, khí tức của Tinh Hồn tăng mạnh, kiếm ý cùng kiếm tâm thông minh đồng thời để lộ.

Dường như khi Tinh Hồn phát động kiếm tâm thông minh cùng kiếm ý, đám âm u lệ quỷ trong mắt xuất hiện một tia kinh sợ. Dường như, trong quá khí, chúng đã từng gặp qua cùng lúc kiếm tâm thông minh cùng kiếm ý tương tự như thế này.

- Kiếm tâm thông minh, kiếm ý?

Bỗng nhiên có giọng nói không rõ từ chỗ nào truyền đến, thế nhưng mà vang vọng khắp tòa mộ phủ này.

- Âm Quỷ, rút lui.

Những âm u lệ quỷ nghe được mệnh lệnh, mặc dù trong mắt vẫn còn sót lại sự thèm khát, nhưng rốt cuộc vẫn không dám kháng lại mệnh lệnh, lập tức tan biến đi mất.

Không gian lại một lần nữa vắng lặng, chỉ còn lại đó Tinh Hồn cùng với không khí lạnh lẽo tịch mịch của tòa cổ mộ.

Bỗng nhiên, tiếng nói quỷ dị kia một lần nữa vang lên:

- Tiểu quỷ, ngươi là người thứ hai còn sống kể từ lúc bản tôn nghỉ ngơi tại nơi này, hắc hắc…

Tinh Hồn đứng trầm ngâm yên lặng, Đồ Lục trên tay vẫn siết chặt, tùy thời có thể xuất thủ bất cứ lúc nào nếu có tình huống biến cố xuất hiện.

- Tiểu quỷ, may cho ngươi là sử dụng kiếm tâm thông minh, bằng không bản tôn để đám Âm Quỷ cắn nuốt ngươi sạch sẽ rồi, hắc hắc…

- Tiểu quỷ, nói gì đi chứ? À à, bản tôn biết rồi, có phải thần thông của bản tôn quá lợi hại, đến mức khiến ngươi chấn kinh đến nỗi không nói thành lời đúng không.

- Hắc hắc, để bản tôn nói cho ngươi biết, năm xưa bản tôn tung hoành, ai nhìn thấy bản tôn cũng phải kêu bản tôn một tiếng gia gia. Thấy bản tôn lợi hại không.

- Tiểu quỷ, bản tôn biết ngươi đang rất rất hâm mộ cùng sợ hãi thần thông vô thượng của bản tôn, cơ mà cũng nói gì đi chứ? Ngươi tính để bản tôn tự kỷ một mình à, bổn tôn mặc dù sức mạnh vô biên, nhưng mà nói chuyện cũng tốn mồ hôi sôi nước mắt lắm luôn ấy. Tiểu quỷ, tiểu quỷ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.