Quyển 1: Ti Mệnh
Chương 92: Lại gặp ác mộng
“Ti Mệnh, ta xin lỗi…”
Giật mình tỉnh dậy sau cơn ác mộng tang thương, hơi thở nặng nề mệt nhọc vang lên từng cơn, hắn trên trán mồ hôi lạnh túa ra, sau lưng ướt đẫm mồ hôi, dù trong căn phòng này rất kín gió, thế nhưng không hiểu sao vẫn mang đến một cảm giác lạnh lẽo như bị nhốt vào hầm ngục băng.
-Lại là giấc mơ này.
Sau một hồi lấy lại được bình tĩnh, Ti Mệnh ảo não nói.
Đã năm ngày kể từ lúc hắn nhận được Hư Vô Huyền Hạch mà A Công để lại cho hắn, từ lúc đó đến giờ, giấc mơ về ngày tận diệt của thế giới cứ lặp lại mãi, đây đã là lần thứ tư rồi.
Bàn tay cho vào ngực áo, nhẹ nhàng lấy ra mặt dây chuyền có treo một quả cầu sắt. Ti Mệnh bấm quyết ấn vài đạo, lớp giáp sắt bên ngoài được khai giải, lộ ra bên trong là một quả cầu trong suốt, chính giữa tầng trong suốt là một hạt giống màu đen huyền.
Thứ này chính là Hư Vô Huyền Hạch. Bởi nó rất quan trọng, thế nên hắn liền lưu giữ nó bên cạnh, phòng ngừa trường hợp có biến diễn ra.
Năm ngày nay tiếp xúc, thủy chung hắn vẫn luôn cảm giác có gì đó không bình thường đang diễn ra ở đây, nhưng không rõ cảm giác bất bình thường này là gì.
Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa kèm theo một giọng nói trầm ổn:
-Ti Mệnh, ngươi có trong đó không?
Giọng nói này chính là của Kha Thiên Lạc. Ti Mệnh vội gia cố lại cấm chế, đem Hư Vô Huyền Hạch biến trở lại thành một cái mặt dây chuyền bình thường rồi đem giấu vào trong ngực.
-Đợi một lát, ta ra ngay.
Thay y phục lại gọn gàng, đồng thời giấu đi cảm xúc bất thường, ổn thỏa mọi chuyện, hắn mới đi ra ngoài gặp Kha Thiên Lạc.
Cùng với Kha Thiên Lạc, Cổ Thái và Tang Tương đều có ở đây cả.
-Chàng không phải lại ngủ quên đấy chứ?
Tang Tương đến ôm lấy cánh tay hắn, dùng ánh mắt cá chết, thái độ lồi lõm nói.
-Ha ha, có chút không ngon giấc thôi.
-Có chỗ nào không khỏe à?
-Có lẽ là do không quen chỗ ở mới. Mà thôi, đừng bàn chuyện này.
Hắn cười khổ một tiếng giấu diếm cho qua.
-Thượng tầng ban xuống nhiệm vụ gì vậy?
Nhìn qua Kha Thiên Lạc, hắn hỏi một câu:
-Một lát nữa sẽ có người của thượng tầng cử đến để nói rõ chuyện này. Nhưng chung quy vẫn là bảo vệ sự an toàn của Lâm Ngân. Bên địch cử đến không ít kẻ lợi hại, một trong số đó có tên gọi là Sở Hồng Phi.
-Sở Hồng Phi? Không phải là kẻ được treo thưởng nằm trong mười hạng đầu đấy chứ?
Cổ Thái đầu lóe linh quang.
-Chính là hắn. Theo thông tin ta được biết thì thực lực Sở Hồng Phi này rất mạnh, so với thiên tài Hỏa Dung thực lực mạnh hơn gấp mấy lần.
-Nếu chỉ có thực lực mạnh thì hắn không xếp thứ hạng cao như vậy.
Khi nghe đến cái tên Hỏa Dung, sắc mặt Cổ Thái có chút biến đổi, nhưng ngay lập tức bị che dấu, lại tiếp tục bàn về Sở Hồng Phi đang chuẩn bị đến đây.
Kha Thiên Lạc gật đầu, như gầm đồng ý, lại nói tiếp:
-Đúng như ngươi nói. Không phải ngẫu nhiên mà Sở Hồng Phi này được chọn làm kẻ cầm đầu trong kế hoạch công kích của phía bên Xích Dung bộ lạc. Ngoài thực lực cường đại bậc nhất trong số các thiên tài hiện nay, hắn còn có biệt tài bày binh bố trận rất tinh diệu.
-Kẻ mạnh thì ta không sợ, chỉ sợ mấy kẻ đầu óc xảo trá mà thôi.
Cổ Thái thở dài một tiếng, vừa đi vừa để hai tay sau đầu nhìn trời, sắc mặt dung ung bất biến, tựa hồ không có chuyện gì xảy ra cả.
Ti Mệnh trầm ngâm lặng im một lúc, bỗng hỏi:
-Thiên Lạc, khẳng định là ngươi có kế hoạch sẵn rồi đúng không. Dù sao đây vẫn là sân chơi chính cho mấy người trẻ chúng ta, không thể hiện gì thì không thông qua được đâu.
-Đúng là chỉ có ngươi hiểu ta.
Kha Thiên Lạc cười cười, vỗ vai Ti Mệnh một cái.
-Việc kế sách đối phó với địch nhân ta cũng không chắc lắm, tuy nhiên vẫn có chút tỷ lệ thành công. Cổ Thái, lần này phải trông chờ vào ngươi nhiều lắm đấy!
-Ta? Đừng đùa chứ.
-Không đùa đâu. Hiện nay trong số chúng ta, ngươi là kẻ có thực lực mạnh nhất, dĩ nhiên là phải để ngươi thu hút địch nhân rồi, hắc hắc…
Bỗng gương mặt Kha Thiên Lạc chuyển sang thái độ hắc ám bá đạo, không khỏi khiến cho Cổ Thái lạnh người.
-Kha lão đại, đừng làm bừa chứ? Tiểu đệ còn chưa muốn chết.
-Không chết được đâu, hắc hắc…
Vừa đi vừa nói kế hoạch, chung quy vẫn khổ sở nhất vẫn là Cổ Thái. Nhưng ngoài việc chấp nhận thì không còn cách nào khác đành phải chấp nhận số phận làm chim mồi.
Bất giác cả bốn người đã đi đến chỗ tập hợp. Hơn hai trăm người toàn bộ đều tụ tập đông đủ ở đây cả, Vương Bảo Thiền dĩ nhiên cũng đứng trong số này.
Trông sắc mặt hắn, dù đang tỏ ra lạnh lùng, thế nhưng sự vui mừng vẫn không nào che dấu hết được. Giống như đây chính là điều mà Vương Bảo Thiền đang chờ đợi.
Đương nhiên là mấy người Ti Mệnh không nhận ra điểm kỳ lạ này của gã ta, thản nhiên đi vào trong đám đông.
Ở một góc không xa, Châu Ôn nhìn thấy mấy người bọn họ thì liền kéo mấy đồng đạo bằng hữu đi qua hỏi thăm tình hình.
Quen biết cũng được một thời gian, thế nên nói chuyện với nhau cũng khá hợp.
Được một lúc thì phía trước xuất hiện khoảng chừng mười người, ai nấy đều tỏa ra khí thế bất phàm. Đám người này Kha Thiên Lạc nhận thức được một vài người, bọn họ chính là cao tầng tại Lâm Ngân này.
Có một điểm khiến Kha Thiên Lạc nghi vấn, đó là trong mấy người này không hề có ông lão Trương Nghiễm đâu cả, lần trước bọn họ triệu tập hắn đến, hắn cũng không hề nhìn thấy ông ta. Với tu vi của Trương Nghiễm, không thể nào là một nhân vật tầm thường.
Vậy mà đùng một cái mất tích không chút dấu vết. Kha Thiên Lạc từng có hỏi qua người thanh niên Tần Minh lần trước cùng với Trương Nghiễm đi đón mấy người bọn họ, nhưng Tần Minh cũng không hề hay một chút tin tức gì.
Có lẽ việc Trương Nghiễm rời đi, ngoại trừ Ti Mệnh và một số nhân vật thượng tầng ra thì chẳng còn ai hay biết.
Quay trở lại với hiện tại, khi mấy người này xuất hiện thì đám đông liền trở nên im ắng.
Trong số mười người, đứng ở vị trí chủ đạo là một hán tử tuổi chừng ba mươi, dáng người thoạt trông khá thư sinh, tuy nhiên ánh mắt lại có chút gì đó giảo hoạt.
Kẻ này thành tựu trung kỳ Tẩy Cốt cảnh, tại Lâm Ngân này có thể coi là một cao thủ rồi. Kẻ này lần trước Kha Thiên Lạc không nhìn thấy mặt, có lẽ chính là người được thượng tầng cử đến để bố trí đối phó với kẻ địch.
-Ra mắt chư vị, tại hạ tên là Lý Quý, hôm nay đến đây là để ban xuống nhiệm vụ mà thượng tầng vừa đề bạt. Do thời gian có hạn, tại hạ sẽ nói ngắn gọn, sau đó sẽ bắt đầu bố trí vị trí. Trước hết cho tại hạ hỏi, vị nào là Kha Thiên Lạc?
Kha Thiên Lạc vốn là người phụ trách chính nhiệm vụ lần này, thế nên Lý Quý dĩ nhiên là phải gặp hắn trước tiên. Vốn trước đó Kha Thiên Lạc đã nhận được kế sách đối phó, tuy nhiên hai ngày trước không hiểu sao thượng tầng Trưởng Lão hội lại thay đổi kế hoạch, vậy nên mấy ngày nay bọn chúng mới một mực phòng ngự bên trong Lâm Ngân, chưa có động tĩnh gì khác.
Kha Thiên Lạc nghe gọi tên, từ trong đám đông đi ra bên ngoài, ôm quyền hướng Lý Quý nói:
-Tại hạ chính là Kha Thiên Lạc.
-Hân hạnh gặp mặt. Không biết các hạ có thể dành chút thời gian để bàn việc riêng một chút chăng?
Lý Quý sắc mặt như thường, nói.