Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 170: Chương 170: Lưu lại bảo kiếm




Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên

Chương 55: Lưu lại bảo kiếm

Hai đôi mắt trong veo như pha lê kia bỗng rưng rưng nước mắt, quả nhiên nước mắt chính là thứ vũ khí lợi hại nhất của nữ nhân. Cho dù tam công tử biết nha đầu này chỉ đang làm bộ, nũng nịu với y, nhưng nhìn thấy thì cũng không cách nào chịu nổi.

-Là ta sai, ta sai, ta không nên mắng muội.

Tam công tử liền hạ giọng xuống, từ răng dạy trở thành năn nỉ nàng ta.

-Sau khi trở về, ta đưa muội đi thanh lâu giải tỏa tâm trạng, được không?

-Tam ca tuyệt vời nhất.

-Biết ngay là bị lừa, mà thôi, bỏ đi.

Thấy nụ cười nở trên môi Dung Mẫn Nhi, tam công tử lắc đầu cười khổ.

-Có điều, sau này không được phép làm mấy chuyện nguy hiểm đó nữa, nếu không thì tam ca cũng chẳng thể bao che được cho muội đâu.

-Muội biết rồi, muội nhất định sẽ vâng lời.

Đúng lúc này, ba huynh đệ Đoàn Lương, Đoàn Chính và Đoàn Đại Bảo đứng bên ngoài gõ cửa. Được sự đồng ý của tam công tử, cả ba mới dám bước vào.

-Thế nào, đã nghĩ kỹ chưa?

Tam công từ ngữ điệu trầm ổn, nhìn bọn hắn hỏi.

Ba huynh đệ nhìn nhau, trong mắt lộ ra quyết tâm, chỉ thấy Đoàn Lương bước lên một bước, sau đó ôm quyền, lưng khom xuống, sau đó nói:

-Bẩm tam công tử, ba huynh đệ tiểu nhân lâu nay lang bạt, không có một chỗ dựa ổn định, ba huynh đệ tiểu nhân chỉ mong muốn có một nơi nào đó để nương tựa. Tam công tử, cầu xin tam công tử thu nhận ba huynh đệ tiểu nhân.

Sau một hồi bàn bạc với nhau, cảm thấy nếu có thể ôm lấy cái đùi của tam công tử này, sau này há phải sợ sệt ai nữa. Hoặc nếu không được thì chí ít được trở thành nô bộc Dung gia, điều này hoàn toàn không tệ chút nào. Đoàn Lương cảm thấy ý định này là phù hợp nhất cho cả ba.

Vừa nói, ba huynh đệ bọn hắn vừa quỳ xuống trước mặt tam công tử, biểu lộ thành ý của bản thân.

-Chuyện này, ta không thích bị rằng buộc, e là không thể chiếu cố bọn ngươi.

Tam công tử nhíu mày đắn đo, sau đó lắc đầu.

-Tam ca, hay là thu nhận ba tên này làm nô bộc Dung gia chúng ta?

Đứng bên cạnh, Dung Mẫn Nhi lên tiếng.

-Này cũng không được, trước giờ nhận nô bộc đều do Thiết quản gia phụ trách, chuyện này huynh khó mà can dự vào được.

Tam công tử lắc đầu, nhìn Dung Mẫn Nhi, rồi lại nhìn ba huynh đệ Đoàn Lương, thở dài một tiếng.

Y nhìn thấy trên gương mặt ba người này lộ rõ vẻ thất vọng.

-Ta thấy hình như các ngươi muốn có một chỗ dựa để an tâm tu hành, có phải không?

Ba huynh đệ nhìn nhau, rồi đồng thời gật đầu.

-Hình như mấy tháng nữa, năm tông môn tại Phong Lâm Thành sẽ mở cửa thu nhận đệ tử. Ta và Thiên Kiếm Tông có chút quen biết, để cho bọn họ thu nhận các ngươi, như vậy có được không?

-Bẩm công tử, Thiên Kiếm Tông thu nhận đệ tử rất hà khắc, với thiên phú của ba huynh đệ tiểu nhân…

-Điều này không cần phải lo lắng, ta sẽ chuẩn bị một phong thư, đến ngày đó các ngươi cứ giao phong thư cho bọn họ thì sẽ nhận các ngươi ngay.

Tam công tử cười ha ha, giọng điệu vô cùng chắc chắn. Bản thân tam công tử chính là tiên giả Địa Tiên Cảnh, một trong những nhân tài trẻ tuổi tại Kim Lan Quốc trong mấy ngàn năm trở lại đây đột phá Địa Tiên Cảnh trong thời gian ngắn nhất.

Mà y lại còn là tam thiếu gia Dung gia – gia tộc tu tiên vô vùng hùng mạnh ở Kim Lan Quốc này, y mà mở miệng, dù Thiên Kiếm Tông cũng phải kính trọng ba phần.

Cái tự tin này, dĩ nhiên là có nguyên nhân cả.

Mắt thấy tam công tử vô cùng chắc chắn, cả ba huynh đệ vui mừng, lập tức bái lạy, cảm ơn không thôi.

Sau đó, tam công tử lấy ra giấy mực, sử dụng lực lượng Địa Tiên Cảnh viết một phong thư, đồng thời lưu lại một cái thần niệm, cuối cùng giao cho Đoàn Lương cái phong thư đó.

-Giữ cẩn thận, đừng để lạc mất. Cái nhẫn trữ vật này chứa vài bản công pháp cùng một ít đan dược có thể trợ giúp các ngươi rút ngắn thời gian đột phá hậu kỳ Phàm Tiên Cảnh. Những gì ta có thể giúp, ta đều đã làm cả, còn lại đều phụ thuộc vào chính bản thân các ngươi.

-Đa tạ tam công tử.

Ba huynh đệ cảm ơn rối rít, luôn mồm vuốt mông ngựa, tam công tử chỉ cười cười, từ chối cho thêm ý kiến.

-Chuyện cần làm đều đã làm xong. Mẫn Nhi, theo ta trở về thôi.

-Đợi muội một lát.

Dung Mẫn Nhi bỗng nhiên chạy đến bên giường Hạng Hạo, bỗng nhiên rút ra thanh bảo kiếm và một lọ thủy tinh trong suốt rồi đặt cạnh bên giường. Thái độ không còn đanh đá như ban nãy nữa, mà lại giống như một tiểu thư khuê các, thanh âm trong veo như tiếng suối chảy, êm tai vô cùng.

-Thanh kiếm này tặng ngươi, xem như trả ơn cứu mạng.

Nàng lưu lại một câu nói, sau đó mới cùng tam công tử trong đêm tối cưỡi tiên kiếm rời khỏi Thanh Giang trấn.

Ba huynh đệ Đoàn Lương nhận lệnh của tam công tử, hay nói chính xác hơn là yêu cầu đến từ Dung Mẫn Nhi, bảo ba bọn họ lưu lại chăm nom cho Hạng Hạo. Dĩ nhiên nàng cũng yêu cầu không được nói ra thân phận của nàng.

Tiên kiếm lướt đi trong đêm tối, ánh hào quang lan tỏa rực rỡ, tựa như một ngôi sao băng bay ngang bầu trời vậy.

-Nha đầu này, bảo kiếm Tuyền Cơ đại ca tốn bao tâm huyết mới có được, vậy mà lại đi tặng tên tiểu tử đó. Không biết muội nghĩ gì trong đầu nữa.

-Chỉ là một thanh kiếm thôi mà, sau này có cơ hội mua lại là được. Tiểu tử đó cứu muội một mạng, tặng hắn thanh Tuyền Cơ, coi như không nợ nần gì nữa.

-Trước đây tam ca van xin nài nỉ cỡ nào đại ca cũng nhất quyết không cho, vậy mà muội nỡ lòng nào…

-Tam ca, đừng nhắc đến chuyện đó nữa mà. Quan trọng là tam ca phải giúp muội bắt được cái tên đã tạo rắc rối cho muội, thù này không trả, muội ăn không ngon ngủ không yên đâu.

-Yên tâm, dám động vào tiểu muội của tam ca, tên đó không muốn sống nữa rồi. Tam ca nhất định sẽ lôi đầu hắn đến cho muội xử lí.

-Yêu tam ca nhất!

********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********

Đêm tàn trời sáng, ánh thái dương ấm áp nơi phía đông xuất hiện, báo hiệu một ngày mới bắt đầu.

Tinh Hồn hắn sau một đêm dài, hao phí tinh thần rất nhiều, rốt cuộc cũng đã luyện hóa được đạo khí linh mà con tiểu long kia đưa cho hắn.

Sau khi luyện hóa xong, Tinh Hồn mơ hồ có thể cảm nhận được khí tức của con tiểu long này. Có điều, hắn vẫn chưa phải là chủ nhân chính thức của cây thương mục nát này.

Theo như lời con tiểu long đó nói, nó chỉ là một phần nhỏ khí linh thoát ra từ viễn cổ Ứng Long đang bị phong ấn. Muốn trở thành chủ nhân chính thức của cây thương thì cần phải tiến hành thêm nhiều bước nữa.

Việc này hao phí rất nhiều khí lực, thế nên Tinh Hồn tạm thời đem cất cây thương vào Nhẫn Trữ Vật, đợi khi bản thân khôi phục lại hoàn toàn thì mới tiếp tục.

Kết đó, Tinh Hồn chuyển sang xem xét bầy đom đóm.

Từ sau khi thu phục được bầy đom đóm này, bọn chúng giúp đỡ cho hắn rất nhiều, như lần bị đám Dương Khai bao vây tại Vĩnh Dạ Thâm Uyên, hay theo dõi tình hình Thương Lan Thảo đều có công sức rất lớn của chúng.

Một lá Thương Lan Thảo kia chính là phần thưởng dành cho bầy đom đóm vì đã giúp đỡ hắn.

Mở ra không gian Động Thiên, Tinh Hồn điều động thần niệm, gọi ra con đom đóm đầu đàn.

Quan sát kỹ đom đóm đầu đàn, Tinh Hồn đã phát hiện ra có một vài điểm khác biệt. So với mấy tháng trước, con đom đóm đầu đàn này hình thể đã lớn hơn một chút, lớp vỏ cứng cáp hơn, đôi cánh dài và khỏe mạnh.

Gương mặt quỷ càng thêm dữ tợn, và đặc biệt là cái mũ quan của nó, những đốm màu xanh dần rõ hơn, chiếm vị trí nhất định tại mũ quan màu xám tro.

-Muốn lột xác à?

Tinh Hồn nhíu mày, nội tâm vui mừng. Nếu thực sự lột xác, đám đom đóm càng mạnh lên, dĩ nhiên càng thêm hữu dụng, giúp cho chiến lực của hắn mạnh mẽ hơn bội phần.

Không chỉ có một mình con đom đóm đầu đàn, mà có vài trăm con trong bầy cũng đang xuất hiện dấu hiệu tương tự.

-Lão cửu từng nói, yêu trùng lột xác cần có sự giúp sức của Tâm Hình Thảo, không biết tại Thanh Giang trấn có bản Tâm Hình Thảo không nữa?

Trải qua những nghiên cứu thực hành, Long Tuyền mới phát hiện ra Tâm Hình Thảo, một loại linh thảo thoạt trông rất bình thường lại có khả năng trợ giúp đám linh trùng.

Tuy nhiên, mặc dù Tâm Hình Thảo rất dễ tìm, nhưng muốn giúp linh trùng lột xác thì phải có tuổi thọ nhất định.

Bầy đom đóm của Tinh Hồn chưa trải qua lột xác lần nào, vì vậy cần đến Tâm Hình Thảo có ít nhất trăm năm tuổi thọ.

-Ngày mai phải đến chỗ lão bản, nhờ ông ta mua giúp vậy.

Thời gian cách ngày năm tông mở mở cửa thu đồ không còn nhiều, hắn muốn tranh thủ khoản thời gian này để nâng cao thực lực bản thân, thế nên mới tạm thời gác lại việc tìm kiếm Tâm Hình Thảo. Nếu may mắn mua được thì tốt, còn không được thời đợi sau khi trở thành đệ tử môn phái nào đó rồi tìm mua cũng không muộn.

Kế đó, Tinh Hồn đứng dậy rời khỏi hang động thiên nhiên, quay trở lại nơi xảy ra cuộc tranh đoạt Thương Lan Thảo ngày hôm qua.

Sở dĩ hắn quay trở lại đó, chính là muốn thu thập tài liệu trên thân thể Quy Nguyên Thạch. Dù sao thì hắn đang rất nghèo, đang rất cần tinh thạch để tu luyện.

Không lâu sau đó, Tinh Hồn đã đến được cái hang động, so với hôm qua rất nhộn nhịp thì bây giờ đã trở thành một cái hang động hiu quạnh đổ nát.

Tiến vào trong hang động, thi thể Thạch Nguyên Quy hiện ra trước mắt hắn. Chỉ thấy trên cơ thể Thạch Nguyên Quy bị tổn thương rất nghiêm trọng, ngay cả cái mai là lớp phòng hộ chắc chắn nhất, vậy mà đã bị đập vỡ nát.

-Tổn thương thế này thì sao mà bán được giá.

Tài liệu trên người Thạch Nguyên Quy đều đã bị hư tổn nặng nề, Tinh Hồn bèn hy vọng nó có nội đan trong cơ thể.

Hậu Thiên hoang thú cấp hai viên mãn như Thạch Nguyên Quy, tỷ lệ sinh ra nội đan là rất lớn. Quả nhiên ông trời không phụ công sức hắn quay trở lại, Thạch Nguyên Quy quả nhiên có nội đan, so với khối nội đan của Huyền Mao Trư còn muốn lớn hơn một vòng.

-Coi như không phí công sức chạy đến chỗ này, ủa… cái này là…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.