Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên
Chương 20: Mở động thiên
Khi Tinh Hồn vận dụng Tạo Hóa Nhất Khí để thổ nạp linh khí, vốn theo thông thường thì sẽ mất một khoảng thời gian để bài trừ tạp chất, nhưng bây giờ, tạp chất lẫn trong linh khí không những không bài trừ, mà đi thẳng vào trong cơ thể.
Tinh Hồn ban đầu giật mình, nhưng sau đó đột nhiên nghĩ đến, lúc bị Hứa Bân truy đuổi tiến sát đến miệng vực Vĩnh Dạ Thâm Uyên, từ cổ kiếm Đồ Lục và Thể Đạo Liên đã vọng ra tiếng gọi quen thuộc.
Thế nên sau khi dị biến xảy ta, Tinh Hồn nhanh chóng thổ nạp một lượng lớn linh khí tại Vĩnh Dạ Thâm Uyên rồi lập tức phong bế kinh mạch lại, làm cho tạp chất bị lẫn không bị đưa ra bên ngoài.
Hắn làm thế là muốn xem xem, rốt cuộc biến cố phát sinh từ Thể Đạo Liên và cổ kiếm Đồ Lục vọng ra có ý nghĩa gì.
Chỉ thấy linh khí sau khi tiến vào cơ thể Tinh Hồn thì theo đường đi trong kinh mạch, chủ yếu phân tán thành hai nơi chính để tràn về.
Nơi thứ nhất là Linh Đài – vị trí của Thể Đạo Liên và cổ kiếm Đồ Lục.
Nếu cổ kiếm Đồ Lục sinh ra một tia quyến luyến đối với linh khí này, tựa hồ trong linh khí có một hơi thở thân quen.
Còn với Thể Đạo Liên, nó lập thì điên cuồng cắn nuốt linh khí không chút do dự.
Về phần vị trí còn lại, đó chính là đổ về đan điền. Ngọn lửa ngũ sắc dường như với linh khí của Vĩnh Dạ Thâm Uyên cũng rất có hứng thú cắn nuốt, có điều so với Thể Đạo Liên thì không có điên cuồng bằng.
Tinh Hồn quan sát một hồi lâu, cảm thấy không có phản ứng gì bất thường với cơ thể cả. Vậy là hắn không phong bế kinh mạch lại nữa, hoàn toàn mở ra và triển khai Tạo Hóa Nhất Khí với tốc độ phệ khí nhanh nhất có thể.
Những lỗ chân lông mở, để cho cơ thể thoải mái hấp thu linh khí.
Một cỗ linh khí điên cuồng tích tụ bên trong cơ thể, Thể Đạo Liên vì vậy mà thoải mái cắn nuốt, lửa ngũ sắc đồng dạng tương tự, chỉ có mỗi cổ kiếm Đồ Lục là không hề có phản ứng gì.
Cổ kiếm Đồ Lục là vũ khí mạnh nhất của Tinh Hồn, nhìn thấy nó khá thờ ơ, Tinh Hồn không khỏi sinh ra một tia thất vọng. Có điều, chỉ cần Thể Đạo Liên phát triển là hắn vui mừng rồi, không trông mong gì hơn nữa.
Còn về cổ kiếm Đồ Lục, ngày sau tu vi mạnh lên thì hắn sẽ tìm cách để giải quyết.
Cứ như thế, Tinh Hồn đắm chìm vào việc tu luyện, tựa hồ như quên hết mọi thứ xung quanh.
Nếu lúc này có ai quan sát gần đây thì nhất định sẽ cả kinh hoảng hồn, bởi vì tốc độ hấp thu linh khí của Tinh Hồn nhanh một cách khủng khiếp.
Đàn đom đóm vốn đang hấp thu ánh sáng ngũ sắc cũng bị tốc độ hấp thu linh khí của Tinh Hồn làm cho giật mình hoảng sợ. Đom đóm đầu đàn cảm thấy không ổn, sự cảnh giác của nó rất cao, vì vậy lập tức truyền xuống mệnh lệnh để cho cả đàn đình chỉ hấp thu ánh sáng, toàn bộ lui về phía xa cách đó ba bốn chục trượng.
Chỉ thấy phía trên đỉnh đầu Tinh Hồn xuất hiện một vòng xoáy linh khí khổng lồ, bán kính rộng đến năm sáu trượng, linh khí xung quanh cứ đổ về đây, lấy Tinh Hồn làm trung tâm.
Nếu như là một tiên giả bình thường, nếu hấp thu linh khí với cường độ này, cơ thể nhất định sẽ chịu không nổi, lập tức bạo thể tử vong.
Nhưng Tinh Hồn thì lại khác, hắn có Thể Đạo Liên, có lửa ngũ sắc, và có cả quả trứng thần bí kia nữa, cái nào cũng chẳng khác gì ma đói cả, tốc độ nhanh cỡ này mà vẫn không đủ kịp để cả ba cắn nuốt nữa là.
Nhất là Thể Đạo Liên, Tinh Hồn có cảm giác, Thể Đạo Liên dường như đã cắn nuốt thành nghiện rồi.
Mà khiến cho hắn buồn bực nhất chính là giờ phút này nó vẫn chưa chịu tản ra lực lượng của nó để Tinh Hồn luyện hóa. Có lực lượng đó thì hắn mới có thể đột phá được.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Cố Tinh Hải gần kề Tinh Hồn, rốt cuộc cũng bị hành động của hắn làm cho tỉnh lại.
Vừa mới mở mắt ra, Cố Tinh Hải không kìm nén được.
Chỉ thấy chỗ Tinh Hồn đang ngồi xuất hiện một pho tượng cao gần hai thước, pho tượng màu đen xì, tỏa ra mùi hôi tanh nồng nặc. Mà phía trên đỉnh đầu là một dòng xoáy linh khí rất mạnh.
Cố Tinh Hải hoảng sợ, liền thử đưa thần thức dò xét, cảm nhận được pho tượng này chính là Tinh Hồn thì nàng mới thở ra một hơi nhẹ nhõm. Có điều, trong lòng vẫn không khỏi cảm khái:
-Thúc thúc rốt cuộc tu luyện cái gì mà kinh khủng đến vậy?
Dần dần nội tâm sinh ra cảm giác không ổn, Cố Tinh Hải lập tức lùi lại, tránh xa Tinh Hồn. Nàng di chuyển tới gần màn sáng, không dám vượt qua khỏi biên giới, rồi lập tức sử dụng Hồng Ngọc Kinh tạo ra một tầng bảo hộ, miễn cưỡng chống trả với áp lực mà Tinh Hồn tạo ra.
Thời gian cứ trôi qua, sáu canh giờ sau, linh khí mới tản ra bớt, rồi cuối cùng tan biến không để lại một chút dấu vết.
Tinh Hồn từ bên trong pho tượng phá vỡ đi ra, trên người hắn bây giờ tràn ngập khí thế, ý niệm khẽ động, uế khí vấy bẩn cơ thể liền bị hắn phá tan đi.
Tu vi của Tinh Hồn ngay sau đó đã có sự lột xác đáng kể, tuy vẫn chưa đáp ứng được với sự kỳ vọng, nhưng nó lại xuất hiện một thứ đáng mừng hơn.
-Động thiên, mở!
Tinh Hồn ánh mắt lóe lên, miệng khẽ nói một câu.
Bỗng nhiên ở sau lưng hắn, một tia lực lượng Không Gian Pháp Tắc xuất hiện, một màu vàng rực sáng như ánh mặt trời rực lên trong đêm tối, ngay cả ánh sáng phát ra từ gốc cây kia cũng không thể nào so sánh được với ánh sáng động thiên này.
Khi Tinh Hồn trong quá trình hấp thu lực lượng tản ra từ Thể Đạo Liên, có thể nói lực lượng này ít đến mức thảm thương, khiến cho Tinh Hồn lúc đó hận không thể bứng luôn cả gốc lẫn rễ Thể Đạo Liên vứt ra bên ngoài.
Nhưng đột nhiên, từ Thể Đạo Liên lại sinh ra một tia Không Gian Pháp Tắc.
Đương lúc Tinh Hồn còn chưa kịp phản ứng gì thì cổ kiếm Đồ Lục bỗng rung chuyển, không hiểu làm cách nào mà nó lại luyện hóa được Không Gian Pháp Tắc, đem một tia Không Gian Pháp Tắc này dung nhập vào cơ thể Tinh Hồn.
Hắn dĩ nhiên không bỏ lỡ thời cơ, liền dồn toàn bộ tâm trí hợp nhất với Không Gian Pháp Tắc.
Tại Đại Thiên Thế Giới, pháp tắc thiên địa cấu thành nên thế giới. Mà thần bí nhất trong các loại pháp tắc chính là Thời Gian Pháp Tắc, Không Gian Pháp Tắc và Luân Hồi Pháp Tắc. Đi theo phía sau có Sinh Tử Pháp Tắc, Âm Chi Pháp Tắc, Dương Chi Pháp Tắc… thế nhưng những loại pháp tắc kia không thể so sánh được với tam đại pháp tắc đã nói.
Muốn lĩnh hội được Thời Gian Pháp Tắc, Không Gian Pháp Tắc và Luân Hồi Pháp Tắc, tiên giả chí ít phải đột phá đến Thiên Tôn cảnh thì mới có thể tìm hiểu được tam đại pháp tắc thần bí nhất thiên địa này.
Thế nhưng Tinh Hồn chỉ mới là một tiên giả Phàm Tiên Cảnh nhỏ bé mà đã có cơ duyên lĩnh hội được một tia Không Gian Pháp Tắc, tin tức này mà lộ ra ngoài nhất định sẽ tạo nên một cơn chấn động.
Dĩ nhiên nếu thật sự bị lộ, tính mạng của hắn khó mà được bảo toàn.
Sở dĩ Tinh Hồn có thể lĩnh hội được chắc phần nhiều liên quan đến cơ thể hắn hiện tại. Hắn bị Thời Gian Pháp Tắc và Không Gian Pháp Tắc phong ấn, mà Vĩnh Dạ Thâm Uyên ẩn ẩn có tồn tại lực lượng Không Gian Pháp Tắc, sau khi bị Tinh Hồn hấp thu một lượng linh khí khổng lồ, rồi dựa vào dị năng của Thể Đạo Liên mới sinh ra một tia Không Gian Pháp Tắc này.
Quay trở lại với câu chuyện. Tinh Hồn sau khi luyện hóa hoàn toàn tia Không Gian Pháp Tắc, Tinh Hồn liền mở ra được một cái động thiên.
Động thiên này tạm thời Tinh Hồn vẫn chưa biết được gì nhiều, chỉ biết nó có hai công dụng.
Công dụng thứ nhất là giúp hắn dung nạp linh khí nhiều hơn, tựa như một cái đan điền thứ hai vậy.
Còn công dụng thứ hai, giống như một cái Nhẫn Càn Khôn giúp tu sĩ cất giữ bảo vật.
Đây chính là điều khiến cho Tinh Hồn cực kỳ vui mừng. Hắn còn đang lo lắng làm cách nào để mang theo đám đom đóm này, nhưng vấn đề sau khi mở ra được động thiên thì đã giải quyết một cách hoàn hảo.
Khác với Nhẫn Càn Khôn của tu sĩ, Nhẫn Càn Khôn không thể dung nhập được vật sống. Bởi vật sống khi bị ném vào Nhẫn Càn Khôn, trong một thời gian ngắn sẽ bị chết đi.
Mà động thiên Tinh Hồn mở ra lại không như vậy. Nó câu thông với pháp tắc Đại Thiên Thế Giới, giống như một tiểu thế giới vậy, có thể đáp ứng được điều kiện để sinh sống.
Không gian động thiên rộng khoảng chừng mười trượng, vừa đủ để bầy đom đóm này tồn tại rồi.
Tinh Hồn nội tâm vui mừng không thôi.
Cố Tinh Hải nhìn thấy Tinh Hồn hoàn toàn lành lặng, nàng thu lại Hồng Ngọc Kinh, trên gương mặt có chút thiếu huyết sắc, có lẽ là do chống đỡ trong thời gian khá dài, có điều, tinh thần của nàng đang khá tốt.
Cố Tinh Hải chạy đến bên cạnh Tinh Hồn, ân cần hỏi thăm:
-Thúc thúc cuối cùng cũng chịu ra rồi, Tinh Hải rất lo cho thúc thúc.
Tinh Hồn dịu dàng xoa đầu nàng, trả lời:
-Hiện tại ổn rồi.
-Vết thương lúc trước của thúc thúc…
-Yên tâm, chỉ là vết thương nhỏ.
Nói xong, Tinh Hồn ý niệm khẽ động, bầy đom đóm từ xa lập tức bay tới.
Ban đầu, Cố Tinh Hải có chút hốt hoảng, nhưng sự hốt hoảng ngay sau đó thay bằng biểu cảm đáng yêu, trong sáng và vô cùng khả ái.
Bởi nàng nhìn ra được, bầy đom đóm không hề gây nguy hại gì, ngược lại còn vây quần xung quanh, lấy Tinh Hồn và nàng làm trung tâm, phát ra ánh sáng tuyệt đẹp. Nữ nhân vốn yêu cái đẹp, Cố Tinh Hải cũng không ngoại lệ, vì vậy nhìn thấy cảnh tượng này, nụ cười rực rỡ liền xuất hiện trên môi.
-Bầy đom đóm này thật đẹp quá. Thúc thúc, người làm cách nào mà hay vậy?
Cố Tinh Hải như đang nhảy múa cùng với bầy đom đóm, tinh thần chuyển biến tốt hẳn lên, hoàn toàn không còn vẻ gì mệt mỏi căng thẳng nữa. Nàng vừa chơi đùa cùng bầy đom đóm, vừa hồn nhiên hỏi hắn một câu.