Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 254: Chương 254: Một ngàn linh thạch đổi lấy một mạng




Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên

Chương 140: Một ngàn linh thạch đổi lấy một mạng

Đột nhiên từ bên trong đám khói đen, một cái bóng chợt vụt ra khỏi, tốc độ cực kỳ nhanh, trong sát na vung kiếm chém ngang cực nhanh và cực mạnh.

- Phá Long Thức.

Chu Văn Thành hoảng sợ, bản thân run rẩy như đang bị một sức mạnh vô hình nào đó áp chế khiến cho hắn không thể nào cử động nổi. Vì vậy nên cảm giác nguy hiểm đến tính mạng ngày một hiện hữu rõ ràng hơn.

- Tạp chủng, mau dừng lại. Tất cả động thủ.

Trương Vĩ lúc này gương mặt kinh biến, hô lớn một tiếng, đồng thời phóng ra áp lực uy hiếp đến Tinh Hồn, đồng thời ra lệnh cho đám thuộc hạ Thiên Hội.

Hoắc Tôn cũng không chịu đứng yên một chỗ, ngay khi nhìn thấy Thiên Hội động tĩnh thì y lập tức hô lớn:

- Các huynh đệ, ngăn cản Thiên Hội lại.

Trong giây lát, mấy chục đệ tử Thiên Hội và Nhân Hội đồng thời xông lên. Một bên Thiên Hội chính là muốn ngăn cản Tinh Hồn giết Chu Văn Thành, bên Nhân Hội lại muốn ngăn cản Thiên Hội, không để cho Thiên Hội nhúng tay vào kết quả của trận Sinh Tử Đài.

Lại quay trở về chỗ chính giữa Sinh Tử Đài, ngay lúc lưỡi kiếm chỉ còn cách Chu Văn Thành vài tấc thì bỗng nhiên có người xuất hiện ngăn cả. Người này không phải Trương Vĩ của Thiên Hội, mà chính là Lý Kiến trưởng lão – người chủ trì trận Sinh Tử Chiến này.

Ầm, một tiếng kinh hô, Tinh Hồn bị Lý Kiến dùng sức mạnh đẩy bật ngược, lùi lại về phía sau mười mấy thước. Cũng là nhờ Tinh Hồn cắm Đồ Lục xuống mặt đất Sinh Tử Đài, tạo thành một đạo ma sát tét ra những tia hoa lửa, thế nên mới không bị đẩy lùi quá xa.

Còn Chu Văn Thành, mặc dù hắn thoát được một kiếm nguy hiểm của Tinh Hồn, thế nhưng bên cánh tay trái bị uy lực Phá Long Thức làm bị thương, tạo thành một đống thịt bầy nhầy trông rất đáng thương. Chu Văn Thành la lớn, ngã ngang xuống đất, gương mặt nhăn nhó trông rất khó coi.

Thấy vậy, Lý Kiến trưởng lão hạ thấp người xuống, sau đó lấy ra một viên đan dược nhét vào miệng Chu Văn Thành, đồng thời vận chuyển nguyên lực giúp Chu Văn Thành luyện hóa dược lực của viên đan dược kia.

Đúng lúc này, nhân lực hai bên Thiên Hội và Nhân Hội đều đáp hai bên xuống Sinh Tử Đài, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn nhau, thiếu một chút nữa là liền xông đến ta sống ngươi chết rồi.

Trông thấy Chu Văn Thành được Lý Kiến trưởng lão ra tay nhặt lại cái mạng, Trương Vĩ nội tâm thở phào một hơi nhẹ nhõm. Chu Văn Thành trận này đã bại không thể bàn cãi, nhưng so với chết thì bại trận vẫn tốt hơn. Núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đốt.

Trương Vĩ tiến tới đỡ Chu Văn Thành dậy.

- Không sao chứ?

- Nhờ đan dược của Lý Kiến trưởng lão nên đỡ hơn trước, thế nhưng ta vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

Chu Văn Thành gương mặt khó coi đến cực điểm, sắc mặt không hiểu sao lại trở nên nhợt nhạt thiếu sức sống. Thấy vậy, Trương Vĩ hơi nhướng mày, bất quá nghĩ rằng chỉ là do Chu Văn Thành còn hơi hoảng sợ do công kích của Tinh Hồn, chỉ cần tịnh dưỡng mười ngày nửa tháng là khôi phục bình thường trở lại.

Trong lúc Trương Vĩ nâng đỡ Chu Văn Thành thì phía bên Nhân Hội, Bắc Cung Thanh Đan bất bình nói.

- Lý Kiến trưởng lão, chuyện này là thế nào? Trên Sinh Tử Đài, không cho phép người ngoài nhúng tay vào, Lý Kiến trưởng lão thân là người chủ trì Sinh Tử Chiến nhưng lại phá bỏ quy tắc, chuyện này cần cho Tinh Hồn sư đệ một lời giải thích thỏa đáng à.

Bắc Cung Thanh Đan từ đầu nhìn thấy Lý Kiến trưởng lão, lại được Hoắc Tôn nói qua liền biết được, Lý Kiến trưởng lão chủ trì Sinh Tử Chiến này nhất định là có bàn tay ai đó bên trong sắp xếp.

Chỉ thấy Lý Kiến trưởng lão hai tay đặt sau lưng, cả người toát ra tiên phong đạo cốt, gương mặt ôn hòa, đôi mắt khép hờ lại nói:

- Đều là đồng môn với nhau, không nhất thiết phải đem sinh tử ra đặt cược.

- Hừ, vậy tại sao lúc Chu Văn Thành sử dụng trung phẩm phù lục Oanh Hỏa Phù, nếu không phải Tinh Hồn huynh đệ thân thể cường hãn, chỉ sợ lúc này trở thành một đống máu thịt lẫn lộn. Ta tự hỏi lúc đó tại sao Lý Kiến trưởng lão lại không xuất thủ ngăn cản?

Hạng Hạo dĩ nhiên cũng nhảy lên Sinh Tử Đài, ánh mắt nhìn Lý Kiến trưởng lão tràn đầy bất mãn, nói.

- Hạng Hạo, chẳng lẽ ngươi có ý kiến với quyết định của lão phu?

Lý Kiến trưởng lão gương mặt động dung, trừng mắt nhìn Hạng Hạo.

- Hừ, ý kiến? Phải, đệ tử chính là đang có ý kiến. Không chỉ đệ tử, mà có rất nhiều người ở đây cũng có ý kiến với quyết định của trưởng lão. Hy vọng trưởng lão cho chúng ta một câu trả lời thuyết phục.

Hạng Hạo đứng trước uy hiếp của Lý Kiến trưởng lão mà không hề sợ hãi, đồng thời nhìn xung quanh, tựa hồ đang tìm những người cùng suy nghĩ với mình, vừa không chút kiêng kỵ mà nói thẳng.

- Hừ, chỉ là sư huynh đệ tỷ thí với nhau, có cần phải làm quá đến mức vậy không. Làm chuyện gì cũng cần phải chừa lại cho bản thân một con đường lui, như vậy mới là quyết định thông minh.

Ngay lúc đó, Trương Vĩ cũng mở miệng lên tiếng. Bất quá, hắn không nhìn Hạng Hạo, không nhìn Bắc Cung Thanh Đan, cũng không nhìn những thành viên Nhân Hội, mà là đang nhìn Tinh Hồn, trầm giọng nói.

Tinh Hồn đứng yên một chỗ từ nãy đến giờ, trầm mặc không nói một lời nào, gương mặt không chút biểu tình, kỳ thực nếu hắn lên tiếng thì mới có chuyện dễ nói, nhưng từ đầu đến giờ hắn chưa hề mở miệng nói một lời nào, này mới khiến cho người ta khó khăn xử lí.

- Trương Vĩ, ngươi đang uy hiếp người khác sao?

Hoắc Tôn dĩ nhiên cũng không đứng yên một chỗ làm bình bông quan sát. Vốn dĩ nếu như Trương Vĩ không nói gì thì hắn cũng mặc nhiên một chỗ, nhưng Trương Vĩ lên tiếng thì là một chuyện khác.

- Hừ, Hoắc Tôn, chớ xía vào chuyện này, bằng không…

- Bằng không quái gì? Nhân Hội chúng ta sợ Thiên Hội các ngươi?

- Hắn là người của Nhân Hội?

Trương Vĩ nhướng mày.

- Không phải người của Nhân Hội, nhưng y là bằng hữu của ta.

Bắc Cung Thanh Đan tiến lên một bước, lạnh giọng nói.

Dường như một khắc này, trên Sinh Tử Đài nồng nặc mùi thuốc súng, cơ hồ chỉ thiếu một cái ngòi nổ làm vật dẫn nữa là đại chiến tùy thời diễn ra bất cứ lúc nào. Thiên Hội và Nhân Hội từ trước đến nay chẳng hề ưa nhau, chẳng khác nào chó với mèo, động chạm vài câu là muốn lôi nhau ra đánh lộn ngay.

Mà bây giờ, chiếm lý tuy không thuộc về Nhân Hội hoàn toàn, nhưng chiếm lý chính là Bắc Cung Thanh Đan, hay nói chính xác hơn là Tinh Hồn, bây giờ chỉ cần hắn mở miệng thôi là cơ hồ có thể giải quyết tất cả. Chỉ là giải quyết trong êm đẹp hay giải quyết trong chiến lửa mà thôi.

Chỉ thấy, Tinh Hồn ánh mắt nhìn Lý Kiến, một ánh mắt trầm lặng đến đáng sợ, không hiểu sao Lý Kiến trưởng lão sóng lưng chạy xuống một hơi lạnh.

- Ngươi muốn gì?

Thân là trưởng lão ngoại môn Thiên Kiếm Tông đức cao vọng trọng, bản thân lại chính là tiên giả hậu kỳ Địa Tiên Cảnh, cư nhiên bị một gã đệ tử sơ kỳ Phù Tiên Cảnh cỏn con uy hiếp khiến cho nội tâm của lão ta rất khó chịu.

Tinh Hồn thu hồi mục quang, sau đó lại nhìn sang Trương Vĩ.

Trương Vĩ nhướng mày, không hiểu Tinh Hồn đang suy nghĩ gì trong đầu. Mà không chỉ có hắn, tất cả người ở đây đều không hiểu Tinh Hồn đang muốn làm gì.

Đứng trên bình đài, những chuyện như thế này, đáng lẽ ra Hình Kiếm Đường nên ra mặt mới phải. Thế nhưng, năm người của Hình Kiếm Đường dường như không có chút hứng thú muốn nhúng tay vào.

Lôi Thần trên miệng ngậm cành cây, khóe miệng cười nhạt, sau đó nói:

- Đi thôi, hạ màn rồi.

Đứng bên cạnh, Quan Trí Bân ánh mắt dường như cũng nhìn ra được vấn đề gì rồi, bất quá lại nói:

- Chuyện này, chúng ta thực sự không xuất hiện sao?

- Xuất hiện?

Lôi Thần hơi khựng lại.

- Xuất hiện làm gì? Thay đổi được kết cục à? Đi uống rượu coi bộ vui hơn à.

Lôi Thần lắc đầu cười, sau đó xoay người lại, chậm rãi rời đi. Bất quá, ánh mắt liếc nhìn Tinh Hồn, trong mắt xuất hiện một tia âm tàn thần bí. Thấy vậy, bốn người Quan Trí Bân cũng xoay lưng rời khỏi đây.

Quay trở lại bên trên Sinh Tử Đài, lúc này, tất cả đang chờ đợi câu trả lời của Tinh Hồn để có thể giải quyết mọi chuyện. Thế nhưng Tinh Hồn còn chưa trả lời thì Lý Kiến trưởng lão đã vội nói trước.

- Theo lão phu, dù sao cũng chỉ là mâu thuẫn nhỏ mà thôi, nếu ngươi chịu nhường nhịn một chút, còn lại đều dễ nói. Chuyện này chấm dứt ở đây, thế nào?

- Hừ, Lý Kiến trưởng lão, đừng nói dễ nghe vậy chứ.

Hạng Hạo chính là người đầu tiên không đồng ý. Bởi vì nếu đồng ý, người chịu thiệt dĩ nhiên chính là bản thân Tinh Hồn.

Đám Thiên Hội, kẻ nào kẻ nấy kiêu ngạo, đặc biệt cực kỳ nhỏ nhen. Tinh Hồn đánh bại Chu Văn Thành, lại còn suýt chút nữa lấy đầu Chu Văn Thành, Thiên Hội há dễ dàng bỏ qua. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, câu nói này chưa bào giờ sai cả.

- Hạng Hạo, ngươi cũng muốn can dự vào sao? Ngươi biết rõ, biểu ca của Chu Văn Thành là ai, đúng không?

Trương Vĩ nhìn Hạng Hạo, trầm giọng nói. Nghe nhắc đến biểu ca của Chu Văn Thành, Hạng Hạo nội tâm hơi chùn xuống.

- Ta biết Chu Kình lợi hại, nhưng vậy thì thế nào, Hạng Hạo ta không sợ hắn.

- Ha ha, nếu ngươi gặp mặt Chu Kình sư huynh, ta tự hỏi ngươi có còn…

Trong lúc Trương Vĩ cười nhạo Hạng Hạo thì Tinh Hồn một mực trầm lặng bất ngờ mở miệng:

- Các ngươi sẽ đền bù như thế nào?

Tinh Hồn nhìn Trương Vĩ, lãnh đạm hỏi.

- Một ngàn linh thạch hạ phẩm đổi lấy mạng của Chu Văn Thành.

Vừa nói, Trương Vĩ vừa ném một cái nhẫn trữ vật sang cho Tinh Hồn. Một ngàn viên linh thạch hạ phẩm, đối với người khác thì không nói, nhưng nhiêu đây đổi lại cái mạng nhỏ của Chu Văn Thành, bộ tưởng đối phương à ăn mày sao?

- Trương Vĩ, ngươi…

Bắc Cung Thanh Đan gương mặt khó chịu, chuẩn bị nói gì đó thì bỗng dưng Tinh Hồn bước về phía mép Sinh Tử Đài, dường như đang có ý muốn bỏ đi.

- Lý Kiến trưởng lão, Trương Vĩ, Thiên Hội, ta nhớ kỹ.

Vứt lại đó một câu, Tinh Hồn thi triển thân thủ, trong sự kinh ngạc của những người có mặt ở đây, hắn cứ như vậy bỏ đi.

- Ha ha, cũng chỉ là một con chuột mà thôi.

Thấy vậy, Trương Vĩ cực kỳ đắc ý. Vốn dĩ còn đang nghĩ rằng Tinh Hồn nổi giận lên mới phải, đáng tiếc sự việc lại không đúng như ý hắn muốn, bằng không đằng sau sẽ có thêm nhiều trò để xem. Bất quá như vậy cũng không sao.

- Có gì đó kỳ lạ ở đây!

Hạng Hạo chân mày nhướng lên, nhìn theo phương hướng Tinh Hồn rời đi mất, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.

*********

Đa tạ bạn [email protected] đã ủng hộ đậu!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.