Quyển 1: Ti Mệnh
Chương 62: Người ủ rượu
-Ông chủ, lấy cho ta một ấm Bích Linh tửu.
Bây giờ sắp gần đến canh trưa, thế nên có rất đông người qua lại. Tại một tửu điếm nằm sát ngoài bìa rừng, khách nhân tập trung tại đây rất đông, nhìn sơ sơ cũng hơn năm mươi người.
Tửu điếm này tên gọi là Dưỡng Linh điếm, trăm dặm xung quanh vùng Thanh Phong trấn này, Dưỡng Linh điếm cực kỳ có danh tiếng.
Dưỡng Linh điếm này chỉ mới dựng lên được hơn năm năm, thế nhưng danh tiếng đã vượt xa tất cả những tửu điếm khác trong Thanh Phong trấn – nơi vốn có những tửu điếm được đông đảo các dị sĩ đến thưởng thức.
Dưỡng Linh điếm thời điểm ban đầu rất nhỏ bé, lại nằm ở vùng hẻo lánh gần bìa rừng, rất ít người ra vào. Nhưng một lần tình cờ, thiếu chủ Thanh Phong trấn sau khi đi săn về thì vô tình đi ngang qua Dưỡng Linh điếm này, trông thấy nơi đây khá yên tĩnh, thoáng mát, thế nên liền quyết định vào đây nghỉ ngơi.
Vị thiếu chủ này là một người đặc biệt yêu thích rượu, nhìn thấy quán có bày bán Dưỡng Linh tửu thì liền gọi uống thử xem mùi vị thế nào. Chẳng ngờ vừa nếm thử liền cảm thấy vô cùng bất ngờ, bởi vì Dưỡng Linh tửu này hương vị vượt xa những loại tửu hắn dùng trước đây, không những thế còn khiến tu vi đang trì trệ có dấu hiệu rục rịch đột phá.
Vị thiếu chủ này lập tức gọi chủ quán ra. Chủ quán là một mỹ phụ tuổi chừng ba mươi, dung nhan tuy không siêu phàm thoát tục, nhưng vẻ phong tình của một nữ nhân trưởng thành cơ hồ khiến người ta bị mê man.
Đối với người khác mà nói, có lẽ sẽ bị vẻ phong tình của mỹ phụ làm cho điên đảo. Nhưng vị thiếu chủ này thì lại khác, hắn đối với nữ sắc thì có chút động tâm, tuy nhiên trên tất cả đối với hắn mà nói thì chỉ có rượu mới là nhất.
Một loại rượu cực phẩm lần đầu tiên trong đời hắn được thưởng thức, vừa khiến tâm hồn lâng lâng, lại khiến tu vi tịnh tiến. Hắn ngay lập tức đề nghị mua lại toàn bộ số Dưỡng Linh tửu còn lại. Vị thiếu chủ này không chỉ có thực lực, mà địa vị tại Thanh Phong trấn này cực kỳ cao, thế nhưng hắn không hề lấy uy danh mà chèn ép mỹ phụ, toàn tâm toàn ý giao dịch. Có thể nói vị thiếu chủ này cũng có tâm đức.
Tuy nhiên, thành ý của hắn bị mỹ phụ cự tuyệt. Thực ra cũng không phải do nàng không động tâm với những thứ mà vị thiếu chủ này đưa ra để trao đổi toàn bộ Dưỡng Linh tửu còn lại, mà là bởi vì nàng không có khả năng lấy ra để trao đổi.
Bởi Dưỡng Linh tửu này không phải do mỹ phụ này ủ ra.
Chủ nhân của Dưỡng Linh tửu, cũng là người ủ ra Dưỡng Linh tửu một ngày trước đã tiến vào Thanh Phong trấn để mua một ít vật dụng, đến nay vẫn chưa về. Mỹ phụ này tuy ham tiền, nhưng không vì vậy mà chiếm đoạt đi số Dưỡng Linh tửu kia.
Vị thiếu chủ này không khỏi thất vọng, nhưng rượu quý khó tìm, hắn đối với người ủ ra Dưỡng Linh tửu càng thêm hứng thú. Đáng tiếc hắn lại không có thời gian để chờ người ủ rượu kia trở về, bởi hắn còn có nhiều việc cần làm.
Vậy nên hắn để lại một hạ nhân, hạ nhân này có nhiệm vụ thông báo cho hắn về tin tức người ủ ra Dưỡng Linh tửu.
Sau khi trở về Thanh Phong trấn, vị thiếu chủ này trong lúc vô tình truyền ra tin tức loại rượu kia, ngay lập tức Dưỡng Linh điếm này trở nên nổi tiếng. Có rất nhiều người đến mong muốn thưởng thức Dưỡng Linh tửu kia, khiến cho Dưỡng Linh điếm gặp rất nhiều rắc rối.
Đến cuối cùng, vị thiếu chủ kia ra mặt giải nguy, đồng thời đích thân tạ lỗi với chủ nhân khách điếm, hứa hẹn sẽ bảo vệ khách điếm, không để những việc như thế này xảy ra nữa.
Từ đó đến nay, hơn năm năm trôi qua, Dưỡng Linh điếm cứ ngày một nổi danh, tiếng tăm đã vượt ra xa vùng Thanh Thủy trấn này.
Vị thiếu chủ kia rất muốn đầu tư vào Dưỡng Linh điếm, nói trắng ra là vì Dưỡng Linh tửu, nhưng đã bị người ủ Dưỡng Linh tửu từ chối. Mà vị thiếu chủ nọ không có sở thích bắt ép, thấy không được nên đành bỏ qua. Chỉ xin một hứa hẹn với người ủ rượu rằng mỗi năm hãy bán cho hắn một vài hủ Dưỡng Linh tửu.
Bởi thế nên Dưỡng Linh tửu trông khá mộc mạc và đơn sơ, so với thời điểm ban đầu, nó chỉ lớn hơn gấp ba lần mà thôi, còn phong cách bố trí thì không có gì khác biệt so với trước đây cả.
Dưỡng Linh tửu vô cùng trân quý, rất ít khi bày bán, khiến cho người ta nuối tiếc. Bởi vì vậy nên người ủ Dưỡng Linh tửu kia liền bắt đầu ủ ra một vài loại rượu mới, Bích Linh tửu là một trong số đó. Tuy công hiệu cũng như mùi vị xa xa không bằng Dưỡng Linh tửu, thế nhưng so với mấy thứ rượu bán trong Thanh Phong trấn thì vẫn tuyệt hơn gấp mấy lần.
Một gã đại hán đầu trọc lấy ra một vại Bích Linh tửu đem đưa ra cho một cậu thanh niên người làm, để cậu thanh niên này đem đưa ra vị khách kia.
Nhìn gương mặt đại hán đầu trọc có chút chán nản, gã chống cằm, ánh mắt nhìn về bìa rừng xa xăm, than vãn một câu:
-Chán chết đi được. Cứ như thế này thì biết chừng nào lão tử mới được đi săn một chuyến đây.
-Lão đầu trọc, lại kêu ca gì đó. Không mau xuống hầm rượu đem thêm lên đây.
Một giọng nói đanh chua cách đó không xa truyền đến. Người nói chính là mỹ phụ chủ nhân của Dưỡng Linh điếm này.
Đại hán đầu trọc bĩu môi, vẻ chán chường hiện rõ lên mặt:
-Ta nói này mụ mông nhọn, mụ có thể tha cho lão tử ta được không? Suốt ngày bắt lão tử quanh quẩn ở cái quán rượu này, rượu ngon thì không cho đụng đến mà cứ hành lão tử hết thứ này đến thứ kia, lão tử chán lắm rồi.
-Nhắc lại ta nghe xem. Có tin ta cắt luôn khẩu phần của lão không hả?
-Mụ mông… à không, đại mỹ nhân à, cho lão trọc ta xin nghỉ hai ngày thôi, cho lão trọc ta nghỉ ngơi một chút đi mà.
-Một là cút xuống hầm mang rượu lên, hai là một tháng tới lão chỉ được ăn cơm trắng. Một… hai…
-Được rồi được rồi, lão trọc ta đi là được chứ gì.
Đại hán thở dài một tiếng, cuối cùng lết xác đi ra cửa sau với một sự uể oải hiện rõ lên gương mặt. Đối với mỹ phụ, lão cho dù có thêm mười cái mồm cũng cãi không lại mụ ta. Mà nói đi cũng nói lại, phần lớn lão không cãi lại nguyên nhân cũng là do rượu.
Cái tên ủ rượu kia vừa khiến lão yêu vừa khiến lão hận. Yêu là vì hắn ủ ra rượu ngon một cách quá đáng, làm cho lão rơi vào nghiện ngập, không cách nào thoát khỏi. Mà hận cũng bởi chính bởi nguyên nhân đó.
Lão mở cửa đi ra phía sau, ánh mắt bỗng nhìn về phía một tảng đá nằm gần bờ hồ. Ngồi trên tảng đá là một người thanh niên, hắn dung mạo không nói là tuấn tú, thế nhưng thần thái của người thanh niên này khiến cho người ta vừa nhìn đã thấy cuốn hút.
Gã thanh niên đó chính là người ủ ra Dưỡng Linh tửu khiến cho người tại Thanh Phong trấn này trở nên điên cuồng. Đối với người thanh niên này, đại hán nội tâm cực kỳ áy náy, lúc nào cũng có biểu hiện lầm lỗi cả.
-Ti Mệnh, lại nghiên cứu cấm chế à? Gần đây có thêm thu hoạch gì không?
Người thanh niên này chính là Ti Mệnh, hắn đến Thanh Phong trấn này định cư cũng được hơn năm năm rồi.
Có lẽ vì quá chú tâm vào quyển sách trong tay, thế nên Ti Mệnh không hề phát giác ra Nạp Đa.
Hắn quay lại, nhìn Nạp Đa mỉm cười, trong nụ cười thoáng qua vẻ thất vọng:
-Cấm chế thuật thật quá tinh thâm, đệ chỉ lĩnh ngộ được một ít, vẫn cần thêm thời gian.
Nạp Đa khóe miệng xiên vẹo, trong lòng thầm mắng Ti Mệnh một câu. Cái gọi là lĩnh ngộ một ít của hắn đã khiến cho toàn bộ vùng đất quanh đây thay đổi hoàn toàn.
Ví dụ như xunh quang Dưỡng Linh điếm thực ra có một đại pháp do Ti Mệnh tự tay bố trí. Đại trận này là do hắn mô phỏng lại trận pháp bảo vệ xung quanh Thanh Phong trấn. Tuy không có tính công kích, thế nhưng uy lực chống đỡ lại rất mạnh.
Trận pháp này tồn tại, do dù là vị thiếu chủ kia cũng không phát giác ra được.
Lại nói về nơi Ti Mệnh đang ngồi, xung quanh bán kính năm mươi mét cũng có một tầng trận pháp. Với tu vi của Nạp Đa, trừ phi có sự cho phép của Ti Mệnh thì hắn mới có khả tiến vào, nếu không thì đừng mơ tưởng.
Nơi hắn đang ngồi vốn dùng để trồng các dược liệu, còn trận pháp mà hắn bố trí gọi là tiểu Tụ Khí trận được hắn mô phỏng lại trong sách. Nó có công dụng hút linh khí trong thiên địa, thanh lọc tạp chất, khiến cho linh khí trong bán kính năm mươi mét tinh thuần hơn nơi khác rất nhiều, rất thích hợp cho việc trồng thảo dược để ủ rượu.
Nói đến thì chính hắn cũng không nhớ vì sao đối với thảo dược và trận pháp thì hắn lại cực kỳ cảm thấy hứng thú. Hắn cảm thấy bản thân phải không ngừng nâng cao kiến thức, chỉ là việc tại sao phải tự nâng cao thì chính hắn lại không thể nhớ rõ. Bởi từ năm năm trước, sau khi tỉnh lại từ một giấc ngủ dài, hắn đã không còn nhớ gì nữa.