Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 288: Chương 288: Nhắm mắt làm ngơ




Bắc Cung Thanh Đan gương mặt biến đổi, trong lòng thầm chửi lão già Vân Dịch Lam chết tiệt. Có điều, đạo chưởng ấn kia nhanh chóng bị Nguyên Tử chân nhân hóa giải, đồng thời ngữ điệu khó chịu nói:

- Vân trưởng lão, ngươi làm gì vậy?

Vân Dịch Lam trưởng lão giật mình, sau đó vội ôm quyềm giải thích:

- Phó tông chủ, tên đệ tử này vô lễ nên lão phu chỉ muốn dạy dỗ một chút thôi, xin phó tông chủ bớt giận.

Chỉ thấy Nguyên Tử chân nhân hừ lạnh một tiếng, ánh mắt vô tình đảo nhìn Bắc Cung Thanh Đan thì ánh mắt bất ngờ biến đổi.

Trong lúc đó thì Vân Dịch Lam trưởng lão vẫn tiếp tục luyên thuyên tiếp:

- Phó tông chủ, có thể Điền Diệp thái độ hơi quá, nhưng gã đệ tử kia lại rất kiêu căng ngạo mạn, lão phu đề nghị…

- Chuyện này tạm ngưng, sắp tới giờ quyết đấu rồi, mau trở về chỗ ngồi thôi.

Vân Dịch Lam trưởng lão chưa nói hết thì đã bị Nguyên Tử chân nhân ngắt lời, bất quá nhìn sắc mặt cùng ngữ điệu có chút kỳ lạ.

- Phó tông chủ, nhưng còn chuyện Điền Diệp thì…

- Ta đã bảo là tạm ngưng, Vân trưởng lão không lẽ muốn kháng lệnh?

- Lão phu không dám, xin phó tông chủ bớt giận.

Nguyên Tử chân nhân thường ngày rất ôn hòa hiền lành, được nhiều người ưa thích, rất hiếm khi người ta trông thấy Nguyên Tử chân nhân nổi giận. Thế nhưng không ngờ hôm nay chỉ là một chuyện hết sức bình thường lại khiến Nguyên Tử chân nhân động nộ.

Vân Dịch Lam trưởng lão nội tâm giật mình sợ hãi, sắc mặt biến đổi vội vàng thành khẩn xin tha.

- Túy Kiếm, chuyện này ngươi giúp ta xử lý, thế nào?

Nguyên Tử chân nhân lãnh đạm nói, đồng thời ánh mắt nhìn vào gốc cây đại thụ gần đó. Trong lúc chưa ai hiểu gì thì một giọng nói uể oải vang lên:

- Đệ tử tuân lệnh phó tông chủ đại nhân.

Cùng lúc với âm thanh uể oải đó, từ trên cành cây một gã thanh niên đầu tóc bù lù tán loạn, trên đầu còn dính lại mấy chiếc lá cây nhỏ, gương mặt đầy râu, ánh mắt leo nheo như người say rượu, quần áo thì lượm thượm không đâu vào đâu, đích thị chính là đệ tử Hình Kiếm Đường Túy Kiếm.

Túy Kiếm xuất hiện đột ngột, ngay cả mấy vị trưởng lão cũng kinh ngạc không thôi. Trình độ thu liễm khí tức của Túy Kiếm thật đáng kinh ngạc, thật không hổ là một trong những đệ tử mạnh nhất nội tông Hình Kiếm Đường.

Chỉ thấy Nguyên Tử chân nhân gật đầu, sau đó phất tay dẫn theo Vân Dịch Lam trưởng lão và những trưởng lão khác rời khỏi đây, quay lại vị trí thượng tọa của bọn họ.

Thấy Vân Dịch Lam trưởng lão đi mất, Điền Diệp gương mặt hậm hực tức giận, ánh mắt cay nghiệt đầy lãnh ý nhìn Tiêu Y Y và Tinh Hồn, sau đó nhìn Túy Kiếm, đanh đá nói:

- Túy Kiếm, ngươi phải lấy lại công đạo cho ta, bằng không ta sẽ mách lại chuyện này với sư tôn.

Đột nhiên, Túy Kiếm thân hình như hóa thành một làn gió phiêu dật xuất hiện trước mặt Điền Diệp, mùi rượu nồng nặc xông vào mũi Điền Diệp khiến cho gương mặt nàng ta cau có khó chịu. Bên tai vang lên giọng nói như trêu chọc:

- Mách sư phụ cơ à? Thử mách xem nào.

- Túy Kiếm, ngươi…

Điền Diệp tức giận, đúng lúc đó thì từ trong đám đông người một gã thanh niên áo vàng bước ra. Người thanh niên áo vàng này gương mặt tuấn dật bất phàm, ánh mắt sắc bén như kiếm, chân mày hơi nhạt trông giống như được vẽ lên, môi hồng mặt trắng, mái tóc bóng mượt như được chăm sóc rất kỹ càng.

Giọng nói gã nam tử này nghe có gì đó hơi thục nữ, nhìn Túy Kiếm cảnh cáo:

- Sâu rượu, tránh xa Điền Diệp ra.

- Ồ, còn tưởng là ai. Không ngờ Điền Thanh yêu nhân cũng đến đây, thật bất ngờ à.

Túy Kiếm miệng nhếch lên vừa cười vừa gãi đầu, trông giống như một kẻ ngờ nghệch vậy. Bất quá, ánh mắt người tên Điền Thanh kia lại vừa kiêng kỵ vừa khó chịu.

- Sâu rượu, cẩn thận miệng lưỡi một chút đi.

- Hắc hắc, ta chỉ nói sự thật thôi. Mà yêu nhân à, ngươi yên tâm, chuyện này ta sẽ để Lôi Thần điều tra rõ ràng.

Túy Kiếm há miệng cười lớn, sau đó xoay người rời đi.

Khi Túy Kiếm vừa rời đi mất thì Điền Thanh đến gần Điền Diệp, bàn tay thon gọn như bàn tay nữ tử nhẹ nhàng đặt lên đầu Điền Diệp xoa xoa, đồng thời dịu dàng nói:

- Muội đừng lo, kẻ dám làm tổn thương muội, ta sẽ không cho hắn yên ổn.

- Đa tạ sư huynh.

Điền Diệp ân một tiếng cảm tạ Điền Thanh, đồng thời hướng ánh mắt nhìn mấy người Tinh Hồn đầy bất thiện.

Chỉ thấy Điền Thanh cũng đang nhìn Tinh Hồn, giọng nói nghe hơi chói tai:

- Ngươi sẽ hối hận vì cả gan đánh tiểu muội ta.

Nói xong, Điền Thanh kéo theo Điền Diệp và những người khác rời khỏi đây với gương mặt trầm lạnh.

Khi cao thủ dần tán đi thì Lục Phong thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, đằng sau lưng chẳng biết từ lúc nào mồ hôi đã ướt đẫm loan thành một vùng lớn, trông cứ như vừa được phen trải qua kịch chiến khốc liệt vậy.

- Ta… xin lỗi vì đã gây rắc rối cho mọi người.

Tiêu Y Y đứng kế bên Lục Phong gương mặt u buồn cúi nhìn xuống đất, hàm răng trắng như ngọc cắn nhẹ lên môi, đôi bàn tay nhỏ nhắn vấu lấy ống tay áo siết lại, giọng nói thút thí khẽ vang lên.

Thấy vậy, Lục Phong cười khổ an ủi:

- Cô nương đừng như vậy, mọi chuyện đã xong xuôi cả rồi mà.

Bắc Cung Thanh Đan lẫn Hạng Hạo đều đồng dạng trấn an:

- Lục Phong nói đúng. Chuyện này Hình Kiếm Đường điều tra rõ ràng, hơn nữa nghe nói Túy Kiếm sư huynh xử lý rất rõ ràng công bình, lỗi hoàn toàn là do Điền Diệp gây chuyện trước, cô nương đừng áy náy.

- Chúng ta không làm sai, việc gì phải suy nghĩ nhiều cho mệt.

Tinh Hồn dĩ nhiên cũng không ngoại lệ, bất quá so với mấy gã Lục Phong thì hành động nhu tình hơn. Hắn tiến đến gần Tiêu Y Y, thò tay đến nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm yếu kia, một luồng hơi ấm truyền vào cơ thể Tiêu Y Y để giúp nàng bình tĩnh lại.

Ánh mắt tràn đầy nhu tình nhìn thẳng Tiêu Y Y mà nói:

- Hân Nhi đừng sợ. Ai dám hại nàng, ta lấy đầu kẻ đó.

Mặc dù là an ủi, nhưng nghe xong câu nói sặc mùi sát khí của hắn, khóe miệng Lục Phong, Hạng Hạo và Bắc Cung Thanh Đan giật giật. Trong lòng không hẹn mà có cùng chung suy nghĩ: “Gã này ăn nói bá đạo thật.”

********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********

Trở về thượng tọa, Vân Dịch Lam trưởng lão biểu cảm trên gương mặt khó chịu, vừa rồi nếu Nguyên Tử chân nhân không đến thì hắn đã xử lý tốt mọi chuyện, tạo được thiện cảm với Tư Mặc kiếm tiên rồi. Bất quá, trước mặt Nguyên Tử chân nhân, Vân Dịch Lam trưởng lão nào dám ý kiến ý cò gì.

Có điều, từ sau khi quay trở lại thượng tọa thì nhìn Nguyên Tử chân nhân có gì đó hơi kỳ lạ. Hiếu kỳ, một gã trưởng lão bèn hỏi thăm:

- Phó tông chủ, có gì không ổn sao?

Có người lên tiếng, Vân Dịch Lam trưởng lão liền chen miệng vào:

- Phó tông chủ, Điền Diệp là đệ tử của Tư Mặc kiếm tiên đại nhân, nếu xử lý không ổn sẽ khiến cho Tư Mặc kiếm tiên đại nhân trong lòng nguội lạnh.

- Các ngươi thực sự không nhìn thấy gì sao?

Bỗng nhiên Nguyên Tử chân nhân mở miệng, bất quá không phải trả lời câu hỏi mà lại chuyển sang một vấn đề khác.

- Nhìn thấy? Không lẽ là kiếm ý đệ nhị trọng?

Vân Dịch Lam và những trưởng lão khác nghi hoặc.

- Tuy rằng hắn lĩnh ngộ được kiếm ý rất tinh thuần, thế nhưng Thiên Kiếm Tông chúng ta không thiếu những thiên tài như vậy, so với hắn còn yêu nghiệt hơn rất nhiều.

- Thiên tài đáng được bồi dưỡng, nhưn tên đệ tử đó lại quá kiêu căng ngạo mạn, không chỉ xuất thủ với đồng môn mà còn vô lễ với trưởng bối nữa.

- ……….

Chỉ thấy Nguyên Tử chân nhân lắc đầu, bất giác thở ra một hơi dài mệt mỏi, ngón tay vút vút sóng mũi, sau đó mới nói:

- Ta không nói tên đệ tử đó, mà là nữ đệ tử được bọn chúng bảo vệ.

- Nữ đệ tử đó? Mấy ngày trước nàng ta đi cùng với Dương Thiên Quân đến đây, nhưng cũng chỉ là đệ tử bình thường thôi mà, đâu có gì đặc biệt.

- Tuy rằng có quan hệ gì đó với Dương Thiên Quân, nhưng không vì vậy mà bỏ qua được.

- Hôm trước còn ngồi đây vui vẻ với Dương Thiên Quân, hôm sau lại đi với một gã kiêu căng ngạo mạn, ta đoán nàng lão chẳng phải nữ nhân gì tốt đẹp.

Đám trưởng lão lắc đầu, dường như có nhận định không tốt gì với Tiêu Y Y cả. Thấy vậy, Nguyên Tử chân nhân càng thêm thất vọng.

- Các ngươi đúng là… thử suy nghĩ xem, Dương Thiên Quân nhắm mắt làm ngơ để mặc cho nữ nhân của mình đi cùng người khác, rốt cuộc là vì cái gì?

Nghe Nguyên Tử chân nhân hỏi, đám trưởng lão kia mới ngẩn ra, ánh mắt đảo qua nhìn nhau, bất quá chỉ nhìn thấy đều là một hồi nghi hoặc khó hiểu cả.

- Nguyên nhân bên trong, ta không đoán được, có thể đây là do Dương Thiên Quân cố tình nhắm mắt làm ngơ. Ngoài ta, nữ đệ tử đó, không lẽ các ngươi thực sự không đoán ra?

- Xin phó tông chủ nói thẳng.

Đám trưởng lão đồng thanh nói.

Trông Nguyên Tử chân nhân thở một tiếng, trong ánh mắt thoáng ùa về sự hồi tưởng.

- Trước đây nhìn nàng hơi quen mắt, bất quá ta không để ý. Giờ nghĩ lại, nàng ta nhất định là đứa bé năm xưa mà người đó mang về.

Khi Nguyên Tử chân nhân nhắc đến người đó, tất cả các trưởng lão không ai ngoại lệ sắc mặt đều cả kinh, dường như trong lòng ai nấy đều đang rất úy kỵ.

- Giờ nghĩ đến cũng phải, chỉ có nhi nữ của người đó mới có thể khiến cho Dương Thiên Quân động lòng. Thời gian như én đưa thoi, một cái chớp mắt, nàng ta bây giờ lại trở thành một thiếu nữ xinh đẹp như vậy. Được rồi, không bàn đến vấn đề này nữa. Các ngươi, nhất là Vân trưởng lão không nên nhúng tay vào việc này nữa, cứ để cho đám hậu bối bọn hắn tự mình giải quyết. Bằng không hậu quả khi khiến người đó không vui, các ngươi biết rõ mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.