Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 186: Chương 186: Nham Tương Thú




Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên

Chương 71: Nham Tương Thú

Thấy La Vi gương mặt ngẩn ra, Tinh Hồn chợt hỏi.

Đúng lúc đó, những đệ tử Linh Lôi Tông đi cùng với La Vi đi đến, một nam đệ tử đầu tóc chỉnh chu, mặt mày sáng lạn mở miệng hỏi:

-La Vi sư muội, người này là?

Người thanh niên này tu vi không tồi, đã bước vào trung kỳ Phàm Tiên Cảnh, có điều nhìn cảnh giới không ổn định, hẳn là vừa mới đột phá cách đây ít lâu.

Bốn người còn lại, tu vi so với La Vi không chênh lệch nhiều, đều là sơ kỳ Phàm Tiên Cảnh cả. Lẽ hiển nhiên, người thanh niên kia chính là người dẫn đầu.

La Vi đối với thanh niên này ngữ điệu cung kính, chậm rãi trả lời:

-Bẩm Mộ Bạch Phi sư huynh, vị huynh đệ này tên là Tinh Hồn, khách quen của lão bản Trung Tử Quán. Vì là khách quen nên muội mới chào hỏi y một tiếng.

Mộ Bạch Phi nhìn Tinh Hồn, ánh mắt dò xét. Khi nhận ra tu vi của Tinh Hồn so với mình mạnh hơn rất nhiều, liền mỉm cười từ tốn chào hỏi:

-Tại hạ Mộ Bạch Phi, đệ tử Linh Lôi Tông. Nhìn huynh đệ khá lạ, không biết là đệ tử phái nào?

-Chỉ là một gã tán tiên mà thôi, không đáng để Mộ huynh đệ lưu tâm.

Tinh Hồn ôm quyền đáp lời, thái độ bình tĩnh ôn hòa, không gây ra sự khó chịu cho người khác.

Sau đó hắn lại nhìn La Vi, hỏi tiếp:

-Đúng rồi, cô nương có biết chỗ mà đoàn thợ săn Hạng gia cư trú không?

Đã biết được thời gian cách thời điểm thí luyện còn gần một tháng, với khoảng thời gian này, hắn khó mà tìm được thảo dược phụ trợ và tinh huyết hoang thú để đem đi tiến hành luyện thể, vậy nên chỉ còn cách tìm đến chỗ Hạng Hạo nhờ vả y mà thôi.

Ba tháng trước Hạng Hạo để lại một lời hứa, chỉ mong Hạng Hạo vẫn còn giữ lời.

-Đoàn thợ săn Hạng gia. A, ta nhớ ra rồi, ngươi chính là người mà Hạng Hạo đang chờ!

La Vi trong mắt lóe lên tinh mang, chợt nhớ ra một chuyện quan trọng. Sau đó nàng lấy trong nhẫn trữ vật ra một cái lệnh bài, đem giao cho Tinh Hồn:

-Thứ này là Hạng Hạo giao cho ta trước khi y trở về Phong Lâm Thành, bảo ta nếu muốn tìm hắn thì sử dụng lệnh bài này. Nhưng do biến cố xảy ra vào ba tháng trước, Thanh Giang trấn bị hủy diệt, ta đành phải phản hồi tông môn. Ngươi mà không nói ta cũng quên bén đi cái lệnh bài này.

Vừa nói, La Vi vừa đem giao thiết lệnh sang cho Tinh Hồn. Hệt như ba tháng trước, cô gái này lúc nào cũng vui vẻ, miệng mồm nhanh nhẹn, mặc dù đôi lúc có hơi hậu đậu, thế nhưng khiến cho người ra tâm tình thoải mái.

Tinh Hồn cầm lệnh bài, sau đó giọng nói khách khí:

-Đa tạ La Vi cô nương. Đã không còn gì khác, ta liền rời đi trước.

Tinh Hồn đã có được những thứ mình cần, thiết nghĩ không cần phải vào Thanh Giang trấn này nữa. Thế nhưng ngay khi hắn định rời đi, Mộ Bạch Phi đứng bên cạnh La Vi lại mở miệng:

-Huynh đệ chậm đã, ta có chuyện muốn bàn bạc với huynh.

-Không biết có gì chỉ giáo?

Tinh Hồn nhíu mày, nhưng ngoài mặt biểu cảm như thường, bình tĩnh hỏi.

-Ha ha, chỉ giáo thì không giám, nhưng việc ta nói đối với huynh nhất định là có lợi ích rất tốt. Có điều, nơi này không thích hợp nói chuyện, chúng ta tìm một nơi khác yên tĩnh hơn được chứ?

-Vậy được, tùy ý Mộ huynh.

-Ha ha, Tinh Hồn huynh thật sảng khoái. Ta biết có một chỗ rất thích hợp, huynh đi theo ta.

Mộ Bạch Phi thái độ cũng rất hoàn hoãn, nói chuyện cực kỳ khách khí. Đám đệ tử Linh Lôi Tông đi cùng có chút khó hiểu, nhưng chuyến đi lần này là do Mộ Bạch Phi dẫn đầu, bọn chúng cũng không dám có ý kiến gì khác.

Thế là bảy người bọn họ cùng nhau đi vào trong Thanh Giang trấn. Phía qua cổng, Mộ Bạch Phi rất hào phóng, một mình trả cho những người khác, bao gồm cả Tinh Hồn.

Sau khi xong thủ tục, cả bảy người hướng đến một quán rượu.

Chỗ này rất đông người, so với mấy quán rượu khác còn muốn đông đúc hơn. Tiếp dẫn quán rượu là một nữ tử dáng dấp mũm mỉm, mặc một bộ xiêm y màu hồng, gương mặt trang điểm rất đậm, ánh mắt đầy tà mị.

-Bái kiến Mộ công tử.

Nhìn thấy đám Mộ Bạch Phi, dường như đã quen biết từ trước, bà ta mỉm cười đi ra tiếp đón, ngữ điệu thập phần ma mị.

-Chuẩn bị cho ta một phòng yên tĩnh.

-Vâng, công tử đợi một lát, ta sẽ cho người chuẩn bị ngay.

Trong lúc bà ta gọi người chuẩn bị phòng, Mộ Bạch Phi giống như sợ mấy người khác hiểu lầm gì đó, đặc biệt là ánh mắt lúc nhìn La Vi, trong ánh mắt có chút bất thường. Mặc dù che dấu rất tốt, có điều vẫn bị Tinh Hồn nhìn thấu.

Dĩ nhiên hai bên chẳng phải thù địch gì, Tinh Hồn làm bộ xem như không thấy. Chỉ nghe Mộ Bạch Phi cười cười giải thích:

-Quán rượu này là tài sản của Mộ gia chúng ta, hy vọng mọi người đừng hiểu lầm.

Mấy người khác mỉm cười đáp trả, không ai nói thêm câu nào. Một lúc sau thì có người đến dẫn bọn họ lên một phòng riêng.

Căn phòng này được bài trí ba đại trận cấm chế, được bày bố khá lợi hại, tuy nhiên với tầm mắt của mình thì Tinh Hồn vẫn nhìn thấy được.

Hơn nữa, bằng thần thức kinh người, Tinh Hồn nhận ra được tại quán rượu tồn tại những tiên giả thực lực rất mạnh, so với hắn còn muốn mạnh hơn.

Từ lúc mới bước vào quán rượu, những người này đã dồn sự chú ý đến hắn. Nhưng hắn vẫn tỏ ra như thường, làm như không hề phát hiện ra việc bọn họ đang giám sát mình.

Mà ắt hẳn, chuyện này phần lớn là có liên quan đến Mộ Bạch Phi. Có điều, chỉ cần chưa đến lúc trở mặt, không nhất thiết phải làm ra hành động nào khác, tạm thời cứ giữ thái độ hợp tác, xem Mộ Bạch Phi muốn làm gì.

Đi vào trong phòng, thức ăn và rượu ngon được chuẩn bị sẵn, trông khá là hấp dẫn.

Không biết là ngẫu nhiên hay cố ý, La Vi lại ngồi kế bên cạnh Tinh Hồn. Có thể nhìn ra được, trong mắt Mộ Bạch Phi xuất hiện một tia âm trầm.

Tinh Hồn thái độ vẫn như thường, nhưng trong lòng thì thầm than, hẳn là Mộ Bạch Phi này đối với La Vi có khúc mắc gì đó. Chuyện này, Tinh Hồn không ít lần trải nghiệm qua, nguyên nhân đều là nữ nhân cả. Trong lòng chỉ thở dài một tiếng.

-Tinh Hồn huynh thân là tán tiên, tuổi còn trẻ, nhưng tu vi bất phàm, hẳn là vận khí kinh người, thật khiến người ta hâm mộ.

Mộ Bạch Phi vừa nói, vừa cầm ly rượu lên, kính Tinh Hồn một ly.

Tinh Hồn nội tâm khẽ động, trong câu nói của Mộ Bạch Phi, mặc dù rất khách khí, nhưng không giấu vẻ khinh thường. “Vận khí kinh người?” rốt cuộc là có ý gì đây.

-Phải, đều là may mắn, để Mộ huynh chê cười.

Đối với hạng người này, chắc chắn là trong lòng đang ủ mưu gì đó rồi. Loại người như Mộ Bạch Phi, Tinh Hồn đã gặp quá nhiều tại Huyền Thiên Giới, dễ dàng đoán được trong lòng đang muốn làm cái gì.

Loại người này, Tinh Hồn không có để trong lòng, tựa hồ như đang một con khỉ đang diễn hề vậy. Dĩ nhiên Mộ Bạch Phi không biết Tinh Hồn đang khinh thường, nhìn sắc mặt Tinh Hồn bình tĩnh, lại còn thừa nhận nữa.

Mộ Bạch Phi trong lòng lạnh xuống, nhưng ngoài mặt thì tươi cười khách khí:

-Ha ha, sao lại chê cười được, ta đây còn hâm mộ không hết nữa là. Vận khí tốt, đâu phải muốn là có được. Như ta đây chẳng hạng, tư chất dù không tồi, nhưng vận khí lại quá kém, thế nên lâu nay mãi cứ dậm chân tại chỗ, không có tiến triển gì.

Dần dần, những người khác cảm nhận được có gì đó không ổn. Tuy vậy, có ai dám lên tiếng bắt bẻ chứ, ngoại trừ Tinh Hồn và La Vi ra.

Tinh Hồn dĩ nhiên thái độ vẫn như thường, vừa uống rượu vừa gấp đồ ăn. Mấy tháng nay toàn ăn đồ tự nướng, sớm đã chán lên tận cổ. Hôm nay có người bày tiệc như vậy, tội gì mà không ăn chứ. Hắn tự nhận bản thân là người nghèo, vậy nên chẳng việc gì phải để ý.

Nhìn Tinh Hồn ăn uống tự nhiên, Mộ Bạch Phi nội tâm càng khinh thường.

Trái ngược, La Vi ánh mắt khó chịu, nhìn Mộ Bạch Phi, thẳng giọng:

-Mộ sư huynh, việc bàn riêng mà huynh nói, chẳng lẽ là cái vận khí quái quỷ gì đó?

Mộ Bạch Phi còn đang trông chờ Tinh Hồn sẽ phản bác lại như thế nào, có điều làm cho hắn thất vọng rồi, Tinh Hồn chẳng buồn quan tâm, còn La Vi thì đã mở miệng trước.

Mộ Bạch Phi cười ôn hòa, nói:

-Ha ha, La sư muội đừng giận, chỉ là một phút bâng quơ mà thôi. Đã vậy ta vào chính sự.

Giải thích với La Vi xong, ngữ điệu Mộ Bạch Phi liền thay đổi.

-Tinh Hồn huynh, không biết huynh có biết đến Nham Tương Thú chăng?

-Nham Tương Thú, có biết một chút.

Tinh Hồn lãnh đạm trả lời.

-Như vậy liền dễ nói. Vài ngày trước, có người phát hiện sâu trong Hằng Nhạc Sơn Mạch, tại cửa ra vào Vĩnh Dạ Cốc xuất hiện một bầy Nham Tương Thú. Nếu huynh biết về Nham Tương Thú, hẳn là biết Liệt Hỏa Tâm của Nham Tương Thú lợi hại thế nào.

Nói đến Nham Tương Thú, đây là một loài hoang thú kỳ lạ. Trong Hoang Chí Dị Chí được các tiên giả biên soạn nói rằng, Nham Tương Thú được gọi là hỏa tinh linh, sinh ra từ những ngọn dị hỏa đặc biệt.

Trong cơ thể của Nham Tương Thú có một thứ gọi là Liệt Hỏa Tâm, đồng thời chính là căn nguyên sinh mệnh của Nham Tương Thú, khi mất đi Liệt Hỏa Tâm thì Nham Tương Thú không cách nào tồn tại.

Liệt Hỏa Tâm này đối với tiên giả dưới Địa Tiên Cảnh có tác dụng rất lớn, không chỉ trợ giúp tu vi thăng tiến, mà ngày sau đột phá Phù Tiên cảnh, dựa vào lực lượng hỏa căn của Nham Tương Thú ẩn trong Liệt Hỏa Tâm sẽ trợ giúp tiên giả tăng tỉ lệ kết phù lên đến bốn thành.

Nói rằng Liệt Hỏa Tâm là thiên tài dị bảo cũng chẳng sai chút nào.

Mặc dù nói vậy, nhưng phải cần đến một số lượng khá lớn, chí ít phải khoảng chừng một trăm khỏa Liệt Hỏa Tâm thì mới có công dụng tăng tỉ lệ kết phù, còn dưới số lượng này thì Liệt Hỏa Tâm chỉ giúp tu vi tăng trưởng mà thôi.

Lại nói, Nham Tương Thú địa phương sinh sống rất kỳ lạ, chúng chỉ thích sống gần những loại địa hỏa cao cấp, đạt đến tầm dị hỏa mới có thể đáp ứng được. Vậy nên mỗi lần phát hiện ra được có bầy Nham Tương Thú là liền xảy ra một cuộc tranh đoạt lớn.

“Vĩnh Dạ Thâm Uyên?”

Nham Tương Thú và Liệt Hỏa Tâm khiến cho Tinh Hồn rất động tâm, nhưng địa điểm lại là Vĩnh Dạ Thâm Uyên, chỉ nghe bốn chữ này, Tinh Hồn liền ngưng lại việc uống rượu hay thưởng thức đồ ăn ngon.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.