Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 146: Chương 146: Nhị sư ca




Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên

Chương 31: Nhị sư ca

Mấy vị trưởng bối phụ trách Truyền Tống Phủ Đệ này gương mặt không giấu sự kinh ngạc. Chỉ thấy Dương Khai bộ dạng thê lương, đầu tóc rối loạn, y phục rách nát bẩn thiểu, trên cơ thể có không ít vết thương.

Gương mặt thì nhếch nhát tái nhợt, nhưng có thể nhìn được trong mắt Dương Khai lộ rõ sự căm hận.

Nếu không phải quen thuộc với khí tức, những vị trưởng bối này còn tưởng là một tên ăn xin nào đi nhầm vào Truyền Tống Trận.

Mà không chỉ một mình Dương Khai, đằng sau còn có thêm vài người nữa. Bộ dạng so với Dương Khai còn muốn thê thảm hơn.

-Chuyện gì thế này? Thực sự là tam thiếu gia?

-Mấy kẻ kia, hình như là đệ tử Thiên Kiếm Tông?

-Không lẽ gặp cường địch trên đường thu hái U Hải Quả?

-Mau mau, qua đỡ lấy tam thiếu gia.

Mấy vị trưởng bối này giật mình một hồi, sau khi nhận định thực sự người vừa mới truyền tống là Dương Khai, lập tức chạy đến đỡ lấy hắn.

-Tam thiếu gia, đã xảy ra chuyện gì?

Một ông lão phụ trách không giấu diếm lo lắng. Tuy đối với Dương Khai trong lòng không vừa ý cho lắm, nhưng chung quy cũng là người của Dương gia.

Dương Khai ngẩn mặt nhìn lên, giọng nói rưng rưng, không kìm được sát khí:

-Có kẻ cướp đi U Hải Quả, còn đánh trọng thương ta nữa.

-Thật to gan, dám cướp đồ của Dương gia chúng ta, kẻ này không thiết sống nữa rồi.

Nghe Dương Khai nói ra, ông lão này chòm râu run run, hiển nhiên trong lòng đang vô cùng tức giận.

-Đưa ta đi gặp phụ thân, để phụ thân đòi lại công bằng cho ta.

-Được. Hiện tại nhị thiếu gia cũng đang ở phủ, để ta đưa ngươi đi gặp họ.

Vừa nói, ông ta vừa nhét vào miệng Dương Khai một viên đan dược màu xanh, tỏa ra hương khí thơm phức.

Sau đó ông ta vận chuyển lực lượng, giúp Dương Khai dễ dàng tiêu hóa dược lực của viên đan dược kia. Chỉ thấy vết thương ngoài da nhanh chóng khép lại, nội thương trong cơ thể cũng hồi phục đến sáu phần, dĩ nhiên là một loại đan dược trị thương cao câp.

-Đưa bọn chúng đi nghỉ ngơi.

Liền nhìn mấy người Tô Đài đứng thở dốc, không hiểu sao trong lòng ông ta có chút chướng mắt. Có lẽ nguyên nhân là bọn họ không thể bảo vệ được Dương Khai, thế nên mới sinh ra tia ghét bỏ.

Mấy người Tô Đài đương nhiên nhận ra, nhưng không có làm gì, cúi đầu chịu trận.

-Nhị sư ca, tốt quá. Mau, mau đưa ta đi gặp huynh ấy.

-Tam thiếu gia cẩn thận.

Nghe thấy ông lão nói đến ba chữ “nhị thiếu gia”, ánh mắt Dương Khai rực sáng lên. Bởi nhị thiếu gia đó chính là đệ nhất thiên tài trong mấy ngàn năm trở lại đây tại Dương gia. U Hải Quả mà Dương Khai đi thu hoạch, ban đầu vốn được dành cho vị nhị sư ca này của hắn, nhưng bởi tu vi của y đột phá quá nhanh, đợi đến khi U Hải Quả thành thục thì đã không còn tác dụng gì với hắn nữa, thế nên rốt cuộc để lại cho Dương Khai.

Nhưng đáng tiếc, Dương Khai chưa kịp hưởng thụ trái ngon dành cho mình thì đã bị Tinh Hồn cướp đi mất.

Đỡ Dương Khai ra hỏi Truyền Tống Phủ Đệ, cả hai hướng đến tòa phủ đệ xa hoa chính giữa không gian phủ đệ của Dương gia mà đi.

Tại vườn thượng uyên Dương gia, nơi đây hoa cỏ tương liên, phong cảnh thoáng đãn tao nhã, gió nhẹ thổi vờn qua những cành liễu, bầu trời trong xanh có mây trắng nhẹ bay bồng bềnh, tuy không đến nỗi được gọi là tiên cảnh, thế nhưng cũng không kém bao nhiêu cả.

Có tiếng đàn truyền ra từ vườn thượng uyển này, tiếng đàn nghe nhẹ nhàng thanh tao, tựa như hòa hợp với âm thanh của tự nhiên, trong tiếng đàn ẩn ẩn như chứa đựng một loại năng lượng thần diệu, làm cho tâm tình của người ta vô cùng thoải mái.

Đột nhiên có giọng nói nam tử trầm ấm vang lên, tựa hồ như là người được thưởng thức tiếng đàn tuyệt vời này, khen ngợi một câu.

-Y Y, tạo nghệ của nàng lại tiến bộ thêm, thật khiến vi huynh hâm mộ.

Không có tiếng câu nói đáp lại, chỉ có tiếng cười khẽ vô cùng dễ nghe. Tựa hồ người đánh đàn đang rất nhập tâm vào bài nhạc của mình. Mà người nam tử này không hề tức giận, vẫn ngồi một chỗ thưởng rượu thưởng cảnh.

Bỗng ngay lúc đó, từ con đường dẫn vào vườn thượng uyển, có một thanh niên hôi bào hớt hải chạy vào, vô tình phá vỡ cái nét phong tình này.

-Tham kiến nhị thiếu gia, phủ chủ cho gọi ngài.

Thanh niên nam tử này, dĩ nhiên lại chính là vị nhị thiếu gia thiên tài của Dương gia trong mấy ngàn năm trở lại đây.

Bị phá vỡ tâm tình, thế nhưng vẫn giữ được phong thái tao nhã, ngọc thụ lâm phong, thật khiến cho người ta ngưỡng mộ.

-Ngươi đi trước, một lát ta sẽ diện kiến phụ thân.

Y không quay lại nhìn người thanh niên hôi bào kia, giọng nói nhỏ nhẹ truyền lại. Thanh niên hôi bào không dám cãi lệnh, lập tức hành lễ rồi cáo lui.

********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên **********

Trở lại với Vĩnh Dạ Thâm Uyên.

Tinh Hồn cật lực bỏ chạy, hắn bây giờ tinh thần đang vô cùng mệt mỏi do phải điều khiển hơn hai ngàn con đom đóm. So với lúc thu phục đám đom đóm còn muốn mệt mỏi hơn.

Dù sao đơn thuần thuần phục chúng so với việc điều khiển đối đầu với những tên đệ tử Thiên Kiếm Tông kia thì đơn giản hơn rất nhiều.

Cũng may là Dương Khai cùng đám đệ tử Thiên Kiếm Tông thụ thương rất nặng, thế nên không có ảnh hưởng đến bầy đom đóm. Nếu là lúc bọn họ đạt trạng thái đỉnh phong nhất, chỉ sợ Tinh Hồn mất đi chí ít gần một phần ba bầy đom đóm.

Tinh Hồn trí nhớ rất tốt, trước khi giao lại tấm bản đồ cho Lục Phong cùng Cố Tinh Hải, hắn đã ghi nhớ rất kỹ, thế nên tìm đường đến chỗ hai người Lục Phong không quá khó khăn.

Trên đường bỏ trốn, từ đằng sau vọng lại âm thanh gào thét phẫn nộ, tràn đầy hung tính. Không cần đoán thì cũng biết đó là cho Lục Nhãn Tử Văn Hạc mà ra, hiển nhiên nó đang vô cùng tức giận.

Lưu lại một khỏa U Hải Quả, hy vọng khiến cho nó bớt giận dữ. Có điều cũng không quá nhiều trông mong, tốt hơn hết chính là tranh thủ thời gian này mà rời khỏi Vĩnh Dạ Thâm Uyên đầy rẫy nguy cơ này.

********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********

-Thời gian lâu như vậy mà thúc thúc vẫn chưa đến, không biết có chuyện gì bất trắc không nữa

Đứng trên một vùng đất khá bằng phẳng, Cố Tinh Hải đi qua đi lại liên tục, tâm trạng dường như rất xấu, hiển nhiên là đang lo lắng cho Tinh Hồn.

Mà Lục Phong ngồi trên tảng đó nhỏ cách Cố Tinh Hải không xa, thực sự mà nói thì hắn cũng đang rất căng thẳng.

Một phần lo lắng cho Tinh Hồn, nhưng phần nhiều thì chính là bởi cô gái nhỏ này.

Câu hỏi của nàng ta, tính đi tính lại cũng gần hai mươi lần rồi. Mà mỗi lần như vậy, hắn lại không thể không trả lời, bởi không nói thì lại khiến tâm trạng cô gái nhỏ này càng xấu hơn.

-Tiền bối rất lợi hại, sẽ không sao đâu.

Lục Phong thở dài trong lòng, nhưng rốt cuộc vẫn phải mở miệng.

-Thúc thúc đúng là rất lợi hại. Nhưng Vĩnh Dạ Thâm Uyên nguy cơ sinh tử nơi nào cũng có, chỉ sợ…

Cố Tinh Hải dừng bước chân lại, trừng mắt với Lục Phong, trong giọng nói vẫn không kìm được âu lo.

-Không được, ta phải quay lại tìm thúc thúc.

-Ấy ấy… chuyện này rất nguy hiểm.

Lục Phong giật bắn mình, lập tức đứng dậy, xua tay khuyên can.

-Dù nguy hiểm ta cũng mặc kệ. Lục Phong tiểu ca, ngươi ở đây đợi ta.

Cố Tinh Hải ánh mắt đầy kiên quyết, tựa hồ trời sập xuống cũng không thay đổi được ý định của nàng.

Còn Lục Phong, hắn trong lòng nước mắt tuôn ra như mưa. Không thể không nói, cô gái nhỏ này quá liều lĩnh, cứng đầu, lá gan so với Lục Phong còn muốn lớn hơn gấp mấy lần. Nhưng dù vậy, hắn cũng không thể để nàng đi được.

Bởi Lục Phong nhận ủy thác của Tinh Hồn, nhất định phải bảo vệ nàng cho bằng được. nếu nàng xảy ra chuyện gì, không biết vị tiền bối thần bí sẽ làm gì hắn. Mà trong lòng Lục Phong đối với Cố Tinh Hải đặc biệt ưa thích, thế nên hắn không nỡ để nàng gặp nguy hiểm.

-Tiểu cô nương, tiểu nãi nãi, xin đừng hành động thiếu suy nghĩ.

-Cái gì mà thiếu suy nghĩ. Thúc thúc có ơn với ta, giờ thúc thúc đang gặp nguy hiểm, ta làm sao ở yên một chỗ được.

-Có lẽ tiền bối trên đường có chút chuyện nên mới đến trễ, vẫn là nên ở lại đây chờ.

-Lục Phong tiểu ca, đừng khuyên ta nữa, ta phải đi tìm thúc thúc. Còn Lục Phong tiểu ca nếu sợ thì hãy ở lại đây đi.

Cố Tinh Hải căn bản không đặt mấy câu khuyên can của Lục Phong vào tai, thậm chí còn trừng mắt, nói Lục Phong hèn nhát.

Nàng vốn tâm tính đơn thuần, lại còn quá nhỏ tuổi, thế nên không có kiềm chế được cảm xúc của mình, nghĩ gì thì nói đó.

Nhưng vô tình câu nói này lại tác động đến Lục Phong. Hắn cả người sững ra, cứng đờ trong giây lát. Trong ánh mắt thoáng qua một tia bi ai.

Cố Tinh Hải không có nhận ra sự kỳ lạ của Lục Phong, liền xoay người lại, toan tính bỏ đi thì từ đằng sau, giọng nói của Lục Phong truyền lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.