Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 367: Chương 367: Rước ra khỏi…




Thiên kiêu đệ tử Thiên Kiếm tông, ngay cả những thiên kiêu cấp bậc yêu nghiệt đều xuất hiện rất nhiều, dĩ nhiên chính là bởi vì Tinh Hồn, một tên nội môn đệ tử ngang nhiên xuất thủ với đồng môn, phế đi một tên thiên kiêu đệ tử Chu Kình, trực tiếp đắc tội với Chu gia, khiến cho cao tầng Thiên Kiếm tông một trận rung chuyển.

Bất quá, tuyệt thế thiên tài vạn năm có một của Thiên Kiếm tông, Dương Thiên Quân lại không xuất đầu lộ diện, dường như đối với việc Tinh Hồn oanh động thái độ vô cùng lãnh đạm.

Một thiên kiêu khác của Thiên Kiếm tông là Thượng Quan Lãnh cũng không xuất hiện, bất quá so với Dương Thiên Quân thì việc Thượng Quan Lãnh hắn có xuất hiện hay không cũng không có mấy người quan tâm.

Đứng ở một nơi khá vắng người, hai tên Hạng Hạo và Bắc Cung Thanh Đan tự nhiên cũng xuất hiện.

Trước đây hai người bọn họ là Nhân Hội thành viên, nhưng rốt cuộc bởi vì cao tầng Nhân Hội trục xuất Tinh Hồn, điều này khiến cho cả hai thất vọng, liền theo chân Tinh Hồn rời bỏ Nhân Hội.

Những thành viên Nhân Hội dĩ nhiên nhận thấy được hai người bọn họ, tuy rằng có chút bất mãn vì thái độ của hai người này, tuy nhiên việc hai tên thiên kiêu rời khỏi Nhân Hội, nhất là Hạng Hạo, khiến cho Nhân Hội lực lượng phi thường tổn thất nặng nề.

Trong ba thế lực đệ tử, Nhân Hội mỗi lần tranh đấu đều bị hai thế lực còn lại, đặc biệt là Thiên Hội chèn ép. Hao tổn hai tên thiên kiêu có chiến lực rất mạnh liền ảnh hưởng đến lực lượng Nhân Hội sau này.

- Hạng Hạo, Bắc Cung Thanh Đan, hai tên gia hỏa các ngươi.

Lúc này, Hạng Hạo và Bắc Cung Thanh Đan gương mặt rất không dễ nhìn, lộ ra vẻ đặc biệt lo lắng.

Vừa lúc đó, từ phía Nhân Hội thành viên bước đến vài người, người đi đầu là một nam tử trẻ tuổi, dung mạo bất phàm, hoàng y sạch sẽ, rất ngọc thụ lâm phong, vừa nhìn liền tạo thành một loại cảm giác thiện cảm.

- Là Tiêu sư huynh.

Thanh niên ngọc thụ lâm phong đó chính Tiêu Chính Minh, nhân vật nắm giữa Nhân Hội hiện tại. Không những vậy, Tiêu Chính Minh một thân tu vi phi phàm, giống với Diệp Cuồng Nhân, Tiêu Chính Minh mơ hồ muốn tiến vào Linh Tiên cảnh.

- Rời Nhân Hội không nói một lời, hai tên trẻ con các ngươi đúng là… mà thôi, khi nào định trở lại đây?

Dĩ nhiên Tiêu Chính Minh muốn đích thân lôi kéo hai tên này quay trở lại Nhân Hội.

Thân là người đứng đầy Nhân Hội, Tiêu Chính Minh rất không muốn nhìn thấy thành viên chủ lực rời bỏ bang hội, ngộ nhỡ sau này hai người bọn hắn gia nhập Chiến Bang, Nhân Hội khổ càng thêm khổ.

- Tiêu sư huynh, chuyện này… bọn ta cần có thời gian suy nghĩ.

- Bát nháo một lúc cũng được, bất quá hãy ghi nhớ, Nhân Hội là nhà của hai người các ngươi. Việc ta trục xuất Tinh Hồn cũng là chuyện bất đắc dĩ mà thôi, các ngươi cũng biết, tuy rằng ta là người đứng đầu, nhưng quyền lực không phải hoàn toàn chiếm giữ.

Thở dài một tiếng, Tiêu Chính Minh lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

Bắc Cung Thanh Đan và Hạng Hạo nhìn nhau, nhớ lại lúc vừa mới tấn cấp nội môn, bọn họ được Tiêu Chính Minh giúp đỡ rất nhiều. Nhìn thái độ của Tiêu Chính Minh lúc này, trong lòng của cả hai không khỏi bấn loạn.

- Nhìn kìa, Thiên Kiếm điện có biến.

Không biết là người nào vừa mới thất thanh hô lớn, nhưng ngay lập tức khiến cho chúng nhân chú mục nhìn đến Thiên Kiếm điện.

Chỉ thấy từ bên trong Thiên Kiếm điện thổi ra một trận cuồng phong kịch liệt, bên trong trận cuồng phong ẩn chứa lực lượng Linh Tiên cảnh tán loạn, tuy rằng lực lượng đã bị suy yếu, nhưng vẫn khiến cho rất nhiều tên nội môn đệ tử bị trọng thương.

- Bên trong Thiên Kiếm điện xảy ra chuyện gì? Không lẽ trưởng lão xuất thủ trảm sát cuồng đồ đó ngay tại đương trường?

Không ít người có chung suy nghĩ, bởi vì Tinh Hồn tạo thành trọng tội rất nghiêm trọng, chính là không tuân thủ quy tắc Thiên Kiếm tông, trọng thương rất nặng đồng môn, theo quy tắc Thiên Kiếm tông thì đó chính là tội chết.

Bất quá, trong suy nghĩ của nhiều người, bọn họ cho rằng sẽ công khai xử lý, nhưng không ngờ lại diệt sát hắn ngay bên trong Thiên Kiếm điện, cơ hồ làm ô uế Thiên Kiếm điện uy nghiêm hoa lệ, này cái chết cũng hơi có chút giá trị à.

Nhưng không lâu sau đó, từ bên trong Thiên Kiếm điện tiếp tục truyền ra những âm thanh chấn động dữ dội, nghe như âm thanh chiến đấu kịch liệt.

- Ta nghe nói, phó tông chủ đại nhân đối với Tinh Hồn đặc biệt thưởng thức, không lẽ chiến đấu bên trong là do phó tông chủ đại nhân xuất thủ để bảo vệ hắn?

- Không thể nào, tuy rằng phó tông chủ trong lòng ái tài, nhưng bên trên còn có tông chủ đại nhân thực lực phi phàm, chính là Phi Lan châu đệ nhất nhân, phó tông chủ chủ há dám hành động thiếu suy nghĩ?

- Như vậy những âm thanh kia là ý gì?

- Đừng nói là Tinh Hồn hắn một mình giao chiến một lúc toàn bộ trưởng lão và tông chủ của chúng ta à.

- Ha ha, ngươi đang ngớ ngẩn sao? Tinh Hồn hắn mặc dù thực lực không tồi, nhưng trong mắt các vị trưởng lão và tông chủ đại nhân chỉ là một con sâu con kiến, dùng ngón tay cũng tùy ý nghiền nát à.

Đối với người vừa thiếu suy nghĩ mở miệng kia, những người khác liền cười phá lên, tựa như nghe một câu chuyện hài hước bậc nhất vậy.

Cũng đúng thôi, một tên hậu kỳ Phù Tiên cảnh, mặc dù chiến lực nghịch thiên, đả bại Chu Kình thì thế nào, bất quá cũng chỉ là ngụy tiên mà thôi.

Ngụy tiên trong mắt chân tiên chỉ là một con kiến hôi mà thôi, bọn họ cười vào mặt tên vừa mới nói ngớ ngẩn kia dĩ nhiên là có cơ sở.

Chỉ là không ngờ rằng, một câu nói tưởng chừng như ngớ ngẩn ngu ngốc đó vậy mà trở thành hiện thực.

Từ bên trong Thiên Kiếm điện âm thanh kịch liệt vang ra liên hồi, không gian không ngừng gào thét, tiếng nổ vang ầm ầm chói tai.

Bên trong Thiên Kiếm điện, Tinh Hồn nắm trong tay cổ kiếm Đồ Lục, kiếm ý đệ tam trọng gia trì lên kiếm kỹ, đồng thời hướng đến Mục Hàn trưởng lão và Triệu Đống trưởng lão gắt gao áp chế.

Kiếm ý đệ tam trọng đủ khả năng trấn áp được tiên giả Linh Tiên cảnh, khiến cho bọn họ thực lực chịu ảnh hưởng giảm xuống dưới.

Bất quá, Mục Hàn trưởng lão và Triệu Đống trưởng lão không phải là nhân vật tầm thường, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, há có thể nói trấn áp là trấn áp dễ dàng được?

- Nguyên lai thực lực lại mạnh đến như vậy, tiểu súc sinh, ngươi thật ẩn giấu rất sâu.

Triệu Đống trưởng lão ánh mắt âm lãnh nhìn Tinh Hồn, miệng thốt ra một câu.

- Quá khen.

Tinh Hồn lãnh đạm đáp lại.

- Hừ, ẩn sâu như vậy, tâm tính không tồi, bất quá, hôm nay liền cho ngươi ẩn sâu mãi mãi.

- Khai linh tiên thuật.

Mục Hàn trưởng lão ngữ điệu châm chọc, chỉ là tỏng lòng vẫn vô cùng kinh ngạc với chiến lực của Tinh Hồn, vậy mà có thể chống đỡ được hai người bọn họ liên thủ lại.

Chuyện này mà truyền ra bên ngoài, hai người bọn họ sau này làm sao mà hành tẩu nhân gian được nữa? Rốt cuộc thẹn quá hóa giận, Mục Hàn trưởng lão bèn thi triển thuật khai linh.

Mục Hàn trưởng lão lĩnh ngộ băng chi pháp tắc, tiên phù hóa linh, bên trong ngưng tụ thành Băng Tuyết Vân Vụ, bên trong ẩn chứa pháp thuật hàn băng tinh thuần, vừa mới xuất hiện lập tức khiến cho không gian biến thành một mảnh bạc trắng che khuất tầm nhìn.

- Mau mau kết trận, đừng để ảnh hưởng đến Thiên Kiếm điện.

Một tên trưởng lão miệng hô lớn. Trước đó trận chiến khiến cho một vài nơi bên trong Thiên Kiếm điện bị hư tổn, tuy nhiên không lớn nên không chú ý quá nhiều, bỏ chút thời gian tu sửa lại là xong.

Thế nhưng bây giờ, không ngờ Mục Hàn trưởng lão lại thi triển khai linh tiên thuật, biến một mảnh không gian thành thế giới băng tuyết, tuy không nói đến nỗi đánh sập Thiên Kiếm điện, nhưng tạo thành trường cảnh hủy diệt nhất định là có.

Thiên Kiếm điện chính là biểu tượng của Thiên Kiếm tông, bị đánh sập chẳng khác gì một cái tát vô mặt, như vậy uy danh của Thiên Kiếm tông, mặt mũi của Thiên Kiếm tông ném vào đâu?

Vì vậy bọn họ đành phải kết thành trận pháp để bảo vệ Thiên Kiếm điện, đồng thời trong lòng càng thêm căm ghét Tinh Hồn, nguyên lai vì một tên cuồng đồ lại khiến cho bọn phải khổ sở như vậy, không buồn bực sao được?

Khi Mục Hàn trưởng lão thi triển khai linh tiên thuật, biết rằng Mục Hàn chân chính nổi giận, Triệu Đống liền lập tức rời khỏi trận chiến, nhường lại để cho Mục Hàn triển lộ phong mang, diệt sát tên cuồng đồ kia.

Bên trong thế giới băng tuyết, bóng dáng của Mục Hàn trưởng lão không còn nhìn thấy đâu, chỉ thấy trên không trung một đám mây xanh lam bồng bềnh, nhìn có vẻ yếu ớt, thế nhưng ẩn chứa băng chi pháp tắc, lộ ra vẻ phi thường lợi hại.

Tinh Hồn hai mắt ngưng trọng, thực lực của hai người này, dĩ nhiên đối với hai người trước đây hắn từng đối đầu vượt xa, và so với Xích Dương đạo nhân cơ hồ không muốn thua kém.

- Tiểu súc sinh, khiến bổn tọa sử dụng khai linh tiên thuật, ngươi chết nên cảm thấy vinh hạnh.

Âm thanh khinh bỉ từ trên không trung truyền xuống, như âm thanh của một tôn chúa tể nói với một con kiến hôi vậy, cho dù con kiến hôi tỏ vẻ bất phàm, nhưng thủy chung kiến hôi thì vẫn là kiến hôi, kết cục không hề thay đổi.

- Băng Phong Vạn Lý.

Khai linh tiên thuật, mỗi lần sử dụng hao tổn tiên lực rất nhiều, nếu như lạm dụng duy trì, thậm chí ảnh hưởng đến căn cơ, thế nên Mục Hàn trưởng lão không muốn kéo dài thời gian, trong giây lát sử dụng sát chiêu.

Chỉ thấy từ trong đám mây xanh lam kia, vô số bông tuyết rơi xuống, mỗi một băng tuyết lại ẩn chứa lực lượng băng chi pháp tắc, lạnh lẽo vô cùng, vừa xuất hiện khiến cho không gian lạnh càng thêm lạnh, so với khí hậu khắc nghiệt tại Băng Tuyết Lãnh Nguyên nội địa không hề thua kém quá xa.

Bị vây trong Băng Phong Vạn Lý, cho dù chân chính Linh Tiên cảnh cũng khó lòng chịu đựng nổi, vậy nên Mục Hàn trưởng lão rất tự tin, Tinh Hồn sẽ bị diệt sát dưới tiên thuật thành danh của lão.

Thế nhưng lão lại không biết rằng, trên đời này có hai thứ mà Tinh Hồn không hề sợ, đó là hỏa chi pháp tắc và băng chi pháp tắc.

Tinh Hồn hắn tu hành Trấn Ngục Huyền Thể, cần đến âm tà sát khí, so với hàn khí lực lượng của lão ta đáng sợ hơn vô số lần. Lại thêm, Tinh Hồn sở hữu một tôn hỏa tinh linh, chính là Hỏa Công Công sinh ra từ Hỗn Độn Chi Hỏa, đối với băng chi pháp tắc tầm thường này đối với Hỏa Công Công há có hữu dụng?

Băng chi pháp tắc ập đến, hàn phong âm trầm thổi vào cơ thể hắn, muốn phá không khó, chỉ là muốn tương kế tựu kế. Âm thầm thúc giục Hỏa Công Công bảo vệ thân thể, sau đó giả bộ bị băng chi pháp tắc ảnh hưởng đến thân thể.

Hắn hét thảm một tiếng thê lương, dùng đủ mọi cách chống cực lại băng chi pháp tắc.

Cả Mục Hàn trưởng lão lẫn các tử y trưởng lão thủ hộ ở bên ngoài đều trông thấy Tinh Hồn đau khổ chống chọi lại tuyệt chiêu Băng Phong Vạn Lý, trong ánh mắt tràn ngập tiếu ý.

- Hắc hắc hắc, trước đó không phải rất kiêu ngạo sao? Bây giờ lại thảm thiết như một con chó vậy?

- Tiểu súc sinh đáng chết, như thế này liền tiện nghi cho ngươi.

- Mục Hàn, nếu có thể thì đừng diệt sát, chúng ta còn cần tra khảo hắn.

Trông thấy Tinh Hồn đau khổ như vậy, dĩ nhiên là nhiều người hả hê, bất quá người Chu gia thấy như vậy thì quá tiện nghi rồi, chết như vậy vẫn chưa đủ đền bù tổn thất cho Chu gia được.

Tinh Hồn một thân chiến lực phi phàm, một mình chiến đấu với hai gã tiên giả bán bộ Thiên Tiên cảnh, dĩ nhiên bên trong có bí mật. Nếu khai thác được bí mật này, như vậy Chu gia mới đền bù tổn thất được.

Nhìn Tinh Hồn dần dần bị băng chi pháp tắc xâm thực cơ thể, đứng bên bệ đài, Nguyên Tử chân nhân sắc mặt hơi tái, nội tâm tiếc hận cho một thiên tài kiệt xuất vẫn lạc.

Đứng kế cạnh, Vô Cực kiếm tiên không hiểu sao trong lòng có một loại dự cảm kỳ lạ, chân mày hơi nhướng lên.

Dần dần, chỉ thấy Tinh Hồn sau một hồi chống cực kịch liệt, rốt cuộc cũng bị hóa thành một khối băng điêu đứng yên một chỗ.

- Tiểu súc sinh, cho ngươi biết chân tiên cùng ngụy tiên khác biệt. Muốn đấu với bản tọa, ngươi vĩnh viễn không có cơ hội.

Sau khi biến Tinh Hồn thành tượng băng, Mục Hàn trưởng lão thu lại linh, nhìn sắc mặt hơi thiếu huyết khí, dĩ nhiên là tiên nguyên hao tổn mới tạo thành trường cục.

- Tiểu súc sinh này đối phó khó khăn, chuyện này truyền ra ngoài, Thiên Kiếm tông mất mặt không thôi.

Đáp xuống mặt đất, Mục Hàn trưởng lão khẽ nói, trong mắt vẫn còn chưa ngui ngoai, mặc dù đã chiến thắng, nhưng không có lấy một tia vinh quang, ngược lại cảm thấy nhục nhã.

- Lần này làm phiền Mục trưởng lão lao lực, sau này Chu gia tận lực đền bù.

Chu gia trưởng lão tiến đến gần nói, sau đó ánh mắt nhìn vào băng điêu, trong mắt xuất hiện một tia căm hận.

“Súc sinh này trọng thương được Chu Lâm, nếu như để hắn sống sót, Chu gia sau này liền khó bảo đảm an toàn.”

- Mục trưởng lão, tiểu súc sinh này còn sống chứ?

- Tiểu súc sinh này chiến lực thật mạnh, có lẽ có bí mật nào đó, vì vậy lão phu không giết hắn, còn lưu lại một phần sinh mệnh.

- Liền tốt, đa tạ Mục trưởng lão.

Nghe thấy Tinh Hồn còn sống, rất nhiều người, đặc biệt nhất là Chu gia đích hệ, Tinh Hồn còn sống, sau này liền có nhiều chuyện hay thêm à.

- Trước đem hắn về Vân Kiếm phong, nhốt vào đại lao, còn lại để cho Chu gia tự mình xử lý. Đồng thời truyền tin tức ra, Tinh Hồn, nội môn đệ tử Thiên Kiếm tông bởi vì tính tình cuồng ngạo, không đặt tông quy vào trong mắt, đả thương đồng môn, hiếu sát vô cùng, liền bị Thiên Kiếm tông xử tử, viết thành tội đồ ô uế ngàn năm.

Phía trên bệ đài, cảm giác không ổn kia, Vô Cực kiếm tiên không thèm để tâm đến nữa, lấy lại dáng vẻ uy nghiêm ra lệnh.

Ý tứ của Vô Cực kiếm tiên, vừa nghe liền thấu hiểu ngay, người Chu gia vui mừng, đây chính là Vô Cực kiếm tiên muốn đền bù tổn thất, bí mật của Tinh Hồn đều giao hết thảy cho Chu gia bọn họ, Thiên Kiếm tông sẽ không can dự vào.

- Tuân lệnh tông chủ.

Chu gia trưởng lão hướng Vô Cực kiếm tiên hành lễ, rồi sau đó nhìn mấy người đứng đằng sau nói:

- Đem hắn ra khỏi đây, đưa về Vân Kiếm phong.

- Được, vậy chúng ta đi trước.

- Cẩn thận một chút, băng chi pháp tắc vẫn đang ảnh hưởng bên ngoài.

Mục Hàn trưởng lão tốt ý nhắc nhở, mấy người Chu gia gật đầu, sau đó vận chuyển sức mạnh, sử dụng pháp bảo để không bị băng chi pháp tắc ảnh hưởng, đem bước tượng Tinh Hồn hảo hảo đem ra ngoài.

Sự việc đến đây tưởng chừng như đã kết thúc, thế nhưng ngay khi vừa đem ra tới cửa, phía trước là một khoảng trời rộng lớn, đột nhiên kịch biết xảy ra.

- Đa tạ đã rước ta ra khỏi đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.