Quyển 1: Ti Mệnh
Chương 28: Số mười lăm
Gã thanh niên mặt tam giác này thoạt nhìn còn trẻ tuổi, tu vi không ngờ lại chính là Tẩy Cốt cảnh trung kỳ đỉnh phong. Dù khí tức trên người đã thu liễm, tuy nhiên thoạt trông không hề thua kém gì Thượng man Mạnh Hạ cả.
Hắn ta đứng ở chính giữa đoàn sứ giả Mông Đan bộ lạc, khí tức trên người cũng là mạnh mẽ nhất, dĩ nhiên chính là người dẫn đầu đoàn sứ giả.
Một gã tráng hán đứng ngay bên cạnh gật đầu tán thành, tiếp lời:
-Địch sư huynh nói phải, Phong Tuyết bộ lạc này so với mấy bộ lạc khác mạnh mẽ hơn không ít. Ủa… người kia là?
Tên tráng hán này vừa dò xét, vừa nói ra suy nghĩ của bản thân. Tuy nhiên khi quét mắt nhìn một vòng thì ánh mắt lóe lên một tia ngạc nhiên.
Thanh niên mặt tam giác nhướng mày, hỏi:
-Đoạn sư đệ, có gì không ổn sao?
Tên tráng hán họ Đoạn gật đầu, đáp:
-Địch sư huynh có để ý lão già mặc áo bào đen kia không. Nếu trí nhớ của đệ không lầm thì trước đây đệ đã nhìn thấy lão ta.
Vừa nói, tên họ Đoạn vừa chỉ tay nhằm vào A Công, nói tiếp:
-Có chuyện này?
Nghe gã họ Đoạn nói vậy, Địch sư huynh không khỏi ngạc nhiên. Hắn ta tại Mông Đan bộ lạc cũng có chút tiền đồ, đặc biệt với những người ngoại tộc đến bộ lạc, Địch sư huynh ít nhiều đều nắm được chút ít thông tin.
Nhưng gã chưa bao giờ nhìn thấy A Công cả.
-Hình như lúc nhìn thấy lão già này đã mười mấy năm về trước rồi. Lúc đó hình như Địch sư huynh còn chưa đảm nhận vị trí này, không nhận thức được cũng không có gì là lạ.
Địch sư huynh gật gù, coi như ngầm đồng ý với tên họ Đoạn.
-Địch sư huynh, chúng ta cũng nên xuống dưới thôi, đừng để bọn họ đợi lâu.
Một người nữ nhẹ giọng nhắc nhở.
-Cao sư muội nói phải.
Địch sư huynh mỉm cười nói. Kế tiếp ra lệnh cho đại điêu đáp xuống dưới Đại Đấu Trường.
Khi đại điêu hạ xuống, cuồng phong bởi vì hai cánh vỗ vào không gian mà tạo nên, uy lực cực mạnh, dù cách chính giữa Đại Đấu Trường rất xa nhưng người ta vẫn cảm giác được loại uy áp này.
Địch sư huynh cùng những người khác trong đoàn rời khỏi lưng đại điêu. Chỉ thấy hắn ôm quyền, giọng điệu khách khí nói:
-Tại hạ Địch Vũ Hàn, phụng mệnh lệnh đến Phong Tuyết bộ lạc để chiêu mộ nhân tài.
-Ra là Địch đại nhân. Lão phu Mạnh Hạ bái kiến Địch đại nhân. Được Mông Đan bộ lạc để tâm quả thực là vinh hạnh. Đại thử sắp bắt đầu, nào, mời Địch đại nhân!
Thượng man Mạnh Hạ thái độ đối với Địch Vũ Hàn cực kỳ cung kính. Sau khi giới thiệu những người khác thì liền mời Địch Vũ Hàn cùng những người trong đoàn sứ giả tiến lên vị trí thượng tọa để có thể quan sát toàn bộ diễn biến của đại thử.
-Lần này làm phiền rồi.
Địch Vũ Hàn cũng khách khí, tươi cười nói.
-Không dám, không dám.
Trong lúc vô ý, Địch Vũ Hàn liếc mắt nhìn qua A Công, trong lòng âm thầm đánh giá, không rõ vì sao một người bình thường như vậy lại có thể vào được Mông Đan bộ lạc. Nhưng hắn cũng chẳng giữ tâm tư này quá lâu, nhìn một cái rồi sau đó không để tâm đến nữa.
Sau khi ổn định chỗ ngồi cho đoàn sứ giả Mông Đan bộ lạc, Mạnh Hạ liền ra lệnh cho ông lão họ Cảnh bắt đầu đại thử.
Ông lão họ Cảnh gật đầu, rồi sau đó hướng mắt nhìn Hầu Quân Lâu cùng những người vượt qua vòng sơ khảo đầu tiên.
-Đại thử lần này sẽ có sự giám sát của sứ giả thượng tộc, đây chính là cơ hội ngàn năm có một, các ngươi phải thể hiện thật tốt đấy. Bây giờ lão phu sẽ nói quy tắc và cách tiến hành của vòng thứ hai này.
Ông lão họ Cảnh ra hiệu, bỗng từ phía sau, một thanh niên trẻ tuổi cầm theo một chiếc hộp gỗ đem lên đặt ở bên cạnh ông lão họ Cảnh. Nhìn chiếc hộp gỗ, ông ta nói tiếp:
-Bên trong chiếc hộp này có bốn mươi sáu số thứ tự, tương ứng với bốn mươi sáu người đứng ở đây. Các ngươi lần lượt tiến lên để lấy số thứ tự của mình.
-Nếu người cầm số thứ tự thứ nhất sẽ đấu với người cầm số thứ tự bốn mươi sáu, người cầm số thứ tự số thứ hai sẽ đấu với người cầm số thứ tự bốn mươi lăm, cứ như vậy mà tính tới.
-Khi quyết đấu, có thể trực tiếp nhận thua trên lôi đài, rơi ra khỏi lôi đài sẽ xử thua, không còn khả năng chiến đấu nữa cũng sẽ tính thua. Vũ khí tùy ý lựa chọn. Nhưng có một điều cần phải nhớ kỹ, trên lôi đài nghiêm cấm giết chết đối phương. Kẻ nào cố ý sẽ bị trừng phạt.
-Các ngươi còn gì thắc mắc nữa không?
Thấy không ai có khúc mắc gì nữa, ông lão họ Cảnh liền cho bọn họ tiến hành bốc thăm số thứ tự.
Lần lượt từng người một bốc thăm, sau khi biết số thứ tự của mình thì sẽ thông báo cho những người phụ trách.
Tuy những người đứng ở đây ai nấy đều không tầm thường, nhưng bởi vì có một số kẻ thực lực cực mạnh, như Hầu Quân Lâu chẳng hạn, chẳng ai muốn sớm đối diện với y cả. Bởi khi đấu với Hầu Quân Lâu thì chẳng khác gì bị loại cả.
Vậy nên yếu tố vận khí cũng chiếm một phần không nhỏ trong việc bốc thăm.
Hầu Quân Lâu bước lên gần hộp gỗ, cho tay vào chiếc lỗ nhỏ chính giữa hộp, tùy ý chọn lấy một quả cầu nhỏ. Trên mặt quả cầu ấy có khắc số thứ tự. Số của Hầu Quân Lâu là số một.
-Hầu Quân Lâu số một. Người tiếp theo.
Người phụ trách ghi số thứ tự đọc to số thứ tự của Hầu Quân Lâu cho những người khác nghe rõ. Ngay lập tức có một người than khổ. Đó chính là kẻ trước đó bốc ngay số thứ tự bốn mươi sáu.
-Bao nhiêu số không trúng, lại trúng ngay số một. Lão thiên muốn trêu đùa ta mà.
Gã ta hậm hực, mếu máo nhìn trời nói. Những người khác thấy vậy thì vỗ vai, đồng cảm nói:
-Có trách thì trách số chú quá đen, do ăn ở cả đấy. Thôi cố lên nhé. Tuy không quen biết nhưng bọn ta sẽ cổ vũ cho chú, coi như khích lệ người bị loại đầu tiên.
-Thôi khỏi, cảm ơn.
Gã ta cười khổ, đáp.
-Ta số ba, không biết đối thủ là ai nhỉ?
-Số mười một, cũng không tệ.
-………
Lần lượt từng người, từng người một. Rốt cuộc cũng đến lượt Kha Thiên Lạc, hắn ta bốc trúng số thứ tự mười lăm. Tuy chưa biết đối thủ của mình ra sao, nhưng có lẽ người kia cũng không quá nổi bật.
Trong vòng thứ hai này, người có thể khiến cho Kha Thiên Lạc e ngại chỉ có một số người mà thôi. Như Hầu Quân Lâu, Tang Tương, đây là hai trong số những người đó. Hoằng Khương thì đương nhiên Kha Thiên Lạc cũng lưu tâm, nhưng nếu tái chiến một lần nữa, Kha Thiên Lạc không tin mình sẽ bại trận như lúc trước.
Sau Kha Thiên Lạc là Tang Tương, nàng bốc trúng số hai mươi mốt. Hoằng Khương trúng số bốn mươi hai. Sau gần một giờ đồng hồ, cuối cùng việc bốc thăm cũng chấm dứt.
Ông lão họ Cảnh nắm danh sách trong tay, xem qua một lượt để ghi nhớ. Sau đó bước ra chính giữa Đại Đấu Trường, rống giọng nói lớn, trong giọng nói ẩn chứa uy áp khiến cho Đại Đấu trường vốn ầm ĩ trở nên im lặng.
-Lão phu tuyên bố đại thử chính thức bắt đầu. Mời người số một – Hầu Quân Lâu và người số bốn mươi sáu – Đinh Hồng tiến lên lôi đài.
Hầu Quân Lâu đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe đọc tên mình thì lập tức mở mắt sau, trong ánh mắt tràn đầy sự tự tin.
Khi hắn bước lên lôi đài, khán giả từ bốn phía hô vang lên:
-Hầu Quân Lâu… Hầu Quân Lâu…
-Hầu Quân Lâu vô địch! Hầu Quân Lâu chiến thắng! Hầu Quân Lâu bất khả chiến bại…
Hầu Quân Lâu chính là đại thiên tài trăm năm có một của Phong Tuyết bộ lạc, những người đồng lứa trong lãnh địa xung quanh không có người nào vượt qua được hắn cả. Có thể nói, hắn chính là sự kiêu ngạo của Phong Tuyết bộ lạc.
Mà đối thủ của Hầu Quân Lâu, Đinh Hồng còn chưa kịp bước lên lôi đài đã bị âm thanh như tiếng sấm nổ dọa cho giật mình. Tựa hồ như khán giả đang muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.
Đặc biệt nhất là ánh nhìn của những thiếu nữ đang cổ vũ cho Hầu Quân Lâu, nhìn hắn bằng một cặp mắt hình viên đạn, thiếu điều nếu hắn làm trầy xướt gì Hầu Quân Lâu, nhất định các nàng sẽ không để cho hắn toàn thây.
-Cái này… muốn ta sống không hả trời!
Thanh niên Đinh Hồng chưa đấu mà chiến ý đã bị sự cổ vũ “nồng nhiệt” kia đánh tan chiến ý, trên trán nhễ nhãi mồ hôi. Quả thực là chưa đánh mà đã hàng rồi.
-Này, chúng ta có nên… cổ vũ cho Đinh Hồng không đây?
Một trong số những người ban đầu an ủi Đinh Hồng, hắn nhìn khắp đấu trường thì cảm thấy lạnh người, nuốt một ngụm nước bọt, rồi sau đó mới nhìn gã đứng cạnh mình hỏi.
-Có điên mới cổ vũ cho hắn. Ngộ nhỡ bị mấy mụ kia nhìn rõ mặt, không phải là ăn không ngon ngủ không yên à?
-Ta nhớ có tin đồn, có người nào đó vô ý động chạm Hầu Quân Lâu. Rốt cuộc là bị hội thiếu nữ hâm mộ hắn ta khủng bố, mấy tháng trời sống dở chết dở.
-Thế… thế mới nãy.
Gã giật giật khuôn mặt, lắp bắp nói:
-Nói cho có lệ thôi. Bọn ta còn muốn sống yên ổn.
Âm thanh đồng loạt của mấy tên kia vang lên gần như cùng một lúc. Cuối cùng, gã thanh niên này đành phải nhìn Đinh Hồng trên khán đài một cách đầy bất lực.
-Cố lên, người anh em.
Đinh Hồng cười khổ một tiếng. Nhưng thân là một dĩ sĩ, tuy biết chắc chắn mình đã thua rồi, nhưng hắn vẫn muốn thử xem khoảng cách giữa mình và Hầu Quân Lâu như thế nào. Thế nên hắn không trực tiếp nhận thua, đứng đối diện với Hầu Quân Lâu, ôm quyền nói.
-Tại hạ Đinh Hồng của Phong Bách bộ lạc, xin chỉ giáo.